(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Gấc.
“Cô Đinh, nghe nói cô tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng trong nước à?”
Người đàn ông đối diện vẫn đang không ngừng nói về cuộc sống “Huy hoàng” của mình, anh ta đang nói liên hồi được một nửa thì đột nhiên lại hỏi một câu mà không hề báo trước.
Mà lúc này, Đinh Bán Hạ đã vô cùng buồn chán rồi. Cô đang đếm bọt trong cốc cà phê lần thứ mười, chuẩn bị đếm lần thứ mười một.
Đang trong kỳ nghỉ tuyệt vời, nếu không phải cô sợ hãi trước sự đe dọa của mẹ thì thật sự cô cũng không muốn lãng phí thời gian vào những buổi xem mắt như thế này.
Phim Mỹ xem không hay ư? Hay là đã hoàn thành xong đơn bói toán rồi?
Một lúc sau, Đinh Bán Hạ mới nhận ra người đàn ông đối diện vẫn đang chờ câu trả lời của mình, vì vậy cô thoát ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, nở nụ cười ấm áp: “Đúng, trường học không tệ lắm.”
Người đàn ông đối diện, ồ, tên là Vương Thành, anh ta nghe vậy thì gật đầu: “Tôi rất hài lòng với bằng cấp của cô Đinh. Mặc dù cô không phải nghiên cứu sinh, nhưng vẫn kém hơn tôi một chút.”
Đinh Bán Hạ tiếp tục nhếch khóe miệng một cách dịu dàng.
Hài lòng cái con quỷ đầu to nhà anh ấy.
“Hơn nữa, cô Đinh thực sự rất đáng yêu.” Vương Thành lại nói thêm.
Vương Thành không nói sai. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Đinh Bán Hạ, thực sự đã bị dáng vẻ xinh xắn và đáng yêu vô cùng của cô làm cho kinh ngạc. Tóc ngắn đến tai, vóc dáng không cao lắm, mắt to và tròn, khi cô cười lên thì đôi mắt sẽ cong thành hình trăng khuyết...
Nhỏ nhắn và mềm mại, có lẽ cô chính là kiểu như vậy.
Nhưng Đinh Bạn Hạ chỉ mỉm cười rồi bưng cốc cà phê lên và uống thêm một ngụm nữa. Chẳng qua là tâm tư của cô đã sớm chạy tới bộ phim Mỹ chưa xem xong.
“Cô Đinh, tôi không hề tự tâng bốc mình đâu. Thành thật mà nói, điều kiện của Vương Thành tôi thực sự đúng là không tồi. Làm việc ở cơ quan cũng rất ổn định. Tuy hiện tại thu nhập không cao lắm, nhưng tuyệt đối nhiều hơn số tiền cô Đinh kiếm được nhờ làm giáo viên Tiếng Anh đấy.” Vương Thành “Khen” Đinh Bán Hạ xong thì lại tiếp tục khen bản thân mình.
“Hơn nữa, ngoại hình của Vương Thành tôi, tuy không thể coi là anh tuấn, nhưng cũng xem như tuấn tú lịch sự. Nhớ hồi còn học đại học, tôi cũng được không ít cô gái theo đuổi đó. Tôi ấy mà, không có yêu cầu cao với con gái lắm, chỉ là tốt nhất nên có một căn nhà ở thành phố N, lúc kết hôn thì để tôi đứng tên là được.”
Định Bán Hạ nhẹ nhàng đặt cốc xuống, chớp chớp mắt, rồi lại nhẹ nhàng đặt câu hỏi: “Nếu điều kiện của anh Vương tốt như vậy, tại sao còn phải đi xem mắt chứ?”
Kỳ nghỉ tốt đẹp như thế mà lại bị mẹ bắt đi xem mắt đã khiến cô đủ bực mình rồi. Mà điều càng bực mình hơn chính là cô còn phải ngồi ở đây nghe một tên đàn ông tự tâng bốc chính mình.
Vì vậy cô Đinh tự nhận mình là một cô gái dịu dàng và dễ thương, nhưng nội tâm lại rất nóng nảy.
-
Vất vả lắm mới kết thúc được buổi xem mắt này. Đinh Bán Hạ và người đàn ông xem mắt tên Vương Thành kia đi ra cửa của quán cà phê, sau đó cô không nhịn được mà nhíu mày lại.
… Trời mưa?
Ban nãy lúc cô đến đây, không phải thời tiết vẫn còn nắng, vạn dặm không có mây sao?
Nhưng mưa có vẻ không lớn lắm, chỉ là mưa phùn nho nhỏ mà thôi. Cứ đi về như thế này hẳn là cũng sẽ không bị ướt đâu nhỉ?
Hay là gọi xe về nhà?
Trong lúc đang không ngừng đắn đo cân nhắc trong lòng, hình như Đinh Bán Hạ nghe thấy có người gọi mình từ xa.
Là một giọng nam, giọng nam cực kỳ êm tai.
Đinh Bán Hạ hơi bối rối, gặp phải người quen nào đó sao?
Đinh Bán Hạ lớn lên ở thành phố N từ nhỏ, khi học đại học thì mới đến thành phố B, bây giờ lại về thành phố N làm giáo viên cấp hai. Tiểu học và Trung học cô đều học ở thành phố N, cho nên việc gặp lại bạn học cũ cũng không có gì lạ lắm.
Tuy nói là như vậy, nhưng cô vẫn hơi hoang mang mà nhìn về phía phát ra âm thanh.
Quán cà phê nơi họ xem mắt nằm ở tầng 1 của trung tâm thương mại, mà âm thanh kia phát ra từ bên trong. Hơn nữa còn rất rõ ràng, lại căn cứ theo hiệu ứng Doppler (*) thì chủ nhân của âm thanh kia đang dần tới gần mình.
(*) Hiệu ứng Doppler: Hiệu ứng Doppler là một hiệu ứng vật lý, đặt tên theo Christian Andreas Doppler, trong đó tần số và bước sóng của các sóng âm, sóng điện từ hay các sóng nói chung bị thay đổi khi mà nguồn phát sóng chuyển động tương đối với người quan sát.
——Sau đó, Đinh Bán Hạ hơi mở to miệng.
Đúng là bạn học cũ, nhưng thật sự không phải người quen. Đã vậy còn là người mà cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Vương Thành nhìn theo ánh mắt của Đinh Bán Hạ, anh ta không khỏi tò mò: “Cô Đinh, cô gặp được người quen hả?”
Giọng nói của Đinh Bán Hạ vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng như cũ: “Không nói cho anh biết.”
Vương Thành nghẹn ở trong lòng.
Không phải, sao cô gái này trông thì dịu dàng và dễ thương, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, mà lại nói ra lời... Gay gắt như vậy chứ?
Là ảo giác của anh ta sao?
Hẳn chỉ là ảo giác mà thôi. Suy cho cùng, điều kiện của anh ta tốt như thế, chắc là Đinh Bán Hạ rất vừa ý anh ta. Cô hoàn toàn không nhất thiết phải cãi nhau với anh ta.
Nghĩ đến đây, Vương Thành lại yên tâm hơn chút, sau đó anh ta nhìn về phía Đinh Bán Hạ đang nhìn chằm chằm.
Là một người đàn ông, hơn nữa, còn là một người đàn ông rất đẹp.
Cho dù Vương Thành tự cho mình là người là người siêu phàm. Nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông kia đang từ từ đến gần bọn họ, anh ta vẫn không khỏi cảm thấy hơi tự ti.
Quan sát chiều cao của người đàn ông kia thì ước chừng hơn 1m8, đây là điều hiếm thấy ở một thành phố phía Nam như thành phố N.
Đang là mùa đông lạnh giá, cho nên người đàn ông đó mặc một chiếc áo lông màu xám và áo khoác dài màu đen. Toàn thân người đàn ông đó đều tạo cho người ta một cảm giác cao ráo và đẹp trai.
Càng hiếm thấy hơn chính là khí chất hơi lạnh lùng, khiến cho người đàn ông đó dù đang ở trong đám người, nhưng cũng rất dễ phân biệt được.
Trái tim của Vương Thành đập bịch bịch, lúc này anh ta mới nhận ra mình đã quan sát kỹ càng đến như vậy.
Giây tiếp theo, trong lòng anh ta càng thêm nghi ngờ hơn, người đàn ông này là ai?
Vừa rồi, người đàn ông này đã gọi Đinh Bán Hạ sao?
Không để anh ta phải nghi ngờ lâu, người đàn ông đó đã sắp đi tới trước mặt Vương Thành và Đinh Bán Hạ rồi, sau đó anh lên tiếng, trả lời mối nghi ngờ của anh ta.
“Đinh Bán Hạ, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ hay, giống như tiếng nước rơi trên vách đá trong trẻo, lại chứa một chút ý vị lành lạnh.
——Vương Thành cảm thấy, nếu bắt buộc phải dùng một câu để miêu tả, thì có lẽ đó chính là âm thanh có sức quyến rũ với các cô gái nhất, một đòn chí mạng.
Nhưng mà, rõ ràng cô gái ở bên cạnh anh ta lại không hề bị thu hút.
Đinh Bán Hạ hoàn toàn không ngờ rằng mình lại đột nhiên gặp được người này, hơn nữa, cô càng không ngờ người này còn nhớ cả tên của mình. Có điều, kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẻ mặt cô vẫn không thay đổi.
Cô cười dịu dàng, đôi mắt cong lên: “Lâu rồi không gặp, Từ Lục Ly.”
Từ Lục Ly.
Chậc, Đinh Bán Hạ không ngờ mình lại có thể nhớ rõ tên đối phương như vậy.
Nhưng nghĩ lại, tốt xấu gì thì Từ Lục Ly cũng là nam thần của hàng ngàn người hồi học Trung học. Vả lại, còn học cùng lớp với cô 3 năm, tuy không nói chuyện với nhau nhiều, nhưng hẳn là vẫn nhớ được tên.
… Nhỉ?
Đúng rồi, lại nói thêm về vấn đề này, đối tượng xem mắt của mình tên là gì vậy ta...?
Từ Lục Ly gật đầu một cách thận trọng, sau đó liếc nhìn Vương Thành ở bên cạnh.
Rõ ràng Từ Lục Ly chưa nói gì, nhưng Đinh Bán Hạ lại đột nhiên cảm nhận được ý của anh.
Tựa như đang hỏi đây là ai?
Chưa đợi Đinh Bán Hạ mở miệng giới thiệu, Vương Thành đã vươn tay về phía Từ Lục Ly, anh ta đẩy gọng kính trên sống mũi lên, tự giới thiệu: “Chào anh Từ, chắc anh là bạn học cũ của Bán Hạ nhỉ? Tôi là Vương Thành, bạn trai của Bán Hạ.”
Đinh Bán Hạ sững sờ vì đột nhiên bị nhắc đến.
Cô khẽ cười với Vương Thành, nhưng chẳng qua là dựa theo thói quen của cô, nội dung nói chuyện lại không dịu dàng chút nào: “Anh Vương biết nói đùa thật đấy, tôi làm gì có bạn trai?”
Vương Thành không hề nghĩ mình đang nói đùa mà!
Hai người họ xem mắt, anh ta rất hài lòng với Đinh Bán Hạ. Điều kiện của anh ta tốt như vậy, hẳn là Đinh Bán Hạ cũng rất hài lòng với anh ta. Vừa ý nhau, vậy chẳng phải là bạn trai bạn gái ư? Anh ta tự giới thiệu có gì sai sao?
Quả thực Từ Lục Ly khá lạnh lùng, anh cũng chỉ nhanh chóng bắt tay Vương Thành rồi thu lại. Không định nói với Vương Thành một câu nào, cũng không tự giới thiệu mình, anh chỉ hỏi Đinh Bán Hạ: “Không mang ô à?”
Đừng nhìn Đinh Bán Hạ có vẻ ngoài dịu dàng và dễ thương, kỳ thực bên trong cô lại có khí chất của một cô gái cool ngầu. Tuy là như thế, nhưng cô vẫn chưa dám nói chuyện với Từ Lục Ly kể từ hồi Trung học.
Một phần lớn nguyên nhân là do cô cảm thấy Từ Lục Ly hơi khó gần, hơn nữa, anh nói chuyện thực sự rất ngắn gọn.
Ví dụ như câu “Không mang ô à?” này, cô đã không khỏi muốn đả động Từ Lục Ly một chút, ê, cậu thêm chủ ngữ vào thì sẽ chết sao?
Ừm, cô cũng chỉ có suy nghĩ táo bạo như vậy ở trong lòng thôi.
Khí thế của người bạn học cũ này vẫn còn rất mạnh, cho nên Đinh Bán Hạ thành thật lắc đầu: “Không mang. Hoàn toàn không ngờ trời lại mưa.”
Từ Lục Ly mím môi, anh đưa chiếc ô trong tay mình cho Đinh Bán Hạ.
“Không cần không cần.”
Đinh Bán Hạ liên tục xua tay. Nhà cô ở cách đây không xa, không cần phải lấy ô của người khác.
Nhưng Từ Lục Ly rất kiên quyết.
Cô lại một lần nữa cảm thấy sự áp bức của người bạn học cũ này quá nặng, Đinh Bán Hạ vốn tự nhận mình là bé đáng yêu, nhưng đột nhiên lại mất hết can đảm. Cô hơi khó xử nhận lấy ô: “Vậy cậu thì sao?”
“Mình lái xe đến.”
Vẫn là câu trả lời nói ít hiểu nhiều như cũ, Đinh Bán Hạ luôn cảm thấy người này mà nói thêm mấy câu thì sẽ bị kiệt sức.
Nếu không phải biết tính cách của Từ Lục Ly là như vậy, có lẽ cô còn nghĩ nhầm rằng đối phương ghét mình.
Nhưng mà...
Quả thực từ hồi Trung học, Từ Lục Ly đã như thế rồi.
Đại khái các cô gái cũng chỉ có thể nói được với anh mấy câu khi đi hỏi anh vài vấn đề gì đó.
Nhìn thấy Đinh Bán Hạ nhận ô, Từ Lục Ly gật đầu với cô, sau đó đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Trong suốt quá trình, anh chỉ trò chuyện với Đinh Bán Hạ, không thèm để Vương Thành ở bên cạnh vào mắt.
Đã nhận được ô rồi nên cô không cần đắn đo nên dầm mưa hay gọi xe về nữa, Đinh Bán Hạ cảm thấy mình cũng không cần phải ở lại thêm làm gì.
Vẫn nên về nhà sớm để xem nốt phim Mỹ thôi.
Cô vẫn giữ luôn nụ cười ngọt ngào từ đầu đến cuối: “Vậy được rồi, anh Vương, tôi về nhà trước đây.”
Vương Thành hơi sửng sốt: “Cô Đinh, cô phải đi luôn sao? Tôi cũng không mang ô mà.”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.” Cô gái cười vô cùng đáng yêu.
Vẫy vẫy tay với anh ta xong, Đinh Bán Hạ thoải mái mở ô ra và rời đi.
Nhưng không ngờ rằng, Vương Thành bỗng nhiên kéo Đinh Bán Hạ lại: “Không được, cô không được đi.”
Đinh Bán Hạ cười rất đáng yêu, nhưng tay cô lại hất tay Vương Thành ra: “Tốt nhất anh Vương không nên động tay động chân.”
Vương Thành đẩy kính lên: “Tôi không tin cô không vừa ý tôi. Tôi đã không chê cô làm giáo viên cấp hai thu nhập thấp, cô còn muốn thế nào nữa? Cô Đinh, tôi cảm thấy hai chúng ta thật sự rất hợp nhau.”
“Thêm vào đó, cô Đinh à, cô xem, cô đã cần đến xem mắt rồi. Chứng tỏ cô thật sự không gả ra ngoài được, điều kiện của tôi tốt như thế mà cũng không chê cô, hẳn là cô rất biết ơn tôi.”
Đinh Bán Hạ nghiêng đầu, đang chuẩn bị nói gì đó.
“Mình đưa cậu về.”
——Là giọng nói ban nãy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");