Trời Sinh Thích Em

Chương 23: Chương 23




Mời ăn cơm?

Kỷ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì biểu tình rất tự nhiên, tiếp tục nói: “Thần Thần nói con bé rất thích cậu, cho nên ngoài mặt thì nói là muốn cảm ơn cậu, trên thực tế là muốn tâm sự với cậu.”

À, nói như vậy thì Kỷ Minh Nguyệt cũng hiểu được.

Cô gật gật đầu lên tiếng: “Ừm, đến lúc đó mình liên lạc với Thời Thần.”

Tạ Vân Trì mặt không đổi sắc.

Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, vẫn nhịn không được hỏi: “Thanh Minh Thời Thần về nhà là để…?”

“Thắp hương cho mẹ con bé.” Tạ Vân Trì liếc mắt một cái là nhìn thấu ý nghĩ của cô, nói, “Mỗi năm đến Thanh Minh và ngày giỗ của bà ấy, dù bận đến mức nào con bé cũng sẽ về.”

Quả nhiên là như vậy.

Cô lại cười cười: “Quan hệ của cậu cùng Thời Thần thật tốt, rất khó có được.”

Kỷ Minh Nguyệt cũng nói rất uyển chuyển.

Dựa vào mối quan hệ phức tạp giữa Tạ Vân Trì và Thời Thần, hai người bọn họ không mỗi ngày cầm gậy đánh nhau thực sự là chuyện không dễ dàng.

Kỷ Minh Nguyệt lại nhịn không được nghĩ…

Người như Tạ Vân Trì mà cầm gậy đánh nhau sẽ ra sao?

“Như thế nào, cậu cảm thấy bọn tôi mỗi ngày đều phải đánh nhau mới là bình thường sao?”

?

Cái con người này sao lại giống con giun trong bụng cô vậy?

Tạ Vân Trì ngữ khí không gợn sóng: “Thật đáng tiếc, cậu đã đem mấy suy nghĩ trong lòng viết cả lên mặt rồi.”

Anh ngừng lại, “Thần Thần kỳ thật cũng trải qua không dễ dàng, lúc mười ba tuổi mẹ con bé đã qua đời, sau đó thì cậu cũng biết rồi, mẹ tôi mang theo tôi gả vào Thời gia.

Cho nên ngay từ đầu đúng là con bé không thích tôi, nhưng sau đó đã từ từ tiếp nhận bọn tôi.”

Kỷ Minh Nguyệt không nói nữa.

Tạ Vân Trì miêu tả thực vân đạm phong khinh, giống như chuyện này cũng chả có gì đáng nói.

Nhưng Kỷ Minh Nguyệt lại không như vậy.

Nếu mẹ cô vừa qua đời, ba cô liền đón một đứa con ngoài giá thú và mẹ của cậu ta vào cửa, có thể cô sẽ…

Không chỉ cầm gậy thôi đâu.

Càng đừng nói đến có thể gọi “ca ca” như Thời Thần

Nói như vậy, có lẽ Tạ Vân Trì đối xử với Thời Thần rất tốt, là một người anh trai thực sự, Thời Thần mới có thể bằng lòng tiếp nhận anh.

Kỳ thật thì anh cũng chỉ là người bị hại mà thôi.

Anh cũng là người từ nhỏ không biết ba ruột của mình là ai, còn vì ba nuôi mà liều mạng làm thêm kiếm tiền, đến khi biết ba ruột cũng không được thừa nhận, không được tiếp nhận, là người bị hại mà thôi.

… Tùy tiện nghĩ đến cũng thấy được có bao nhiêu khó khăn, anh lại nhắc đến như chỉ là một chuyện nhỏ không đáng quan tâm, trong giọng nói còn mang theo ôn nhu ấm áp như cũ.

Anh thậm chí còn nói những người khác khó khăn như thế nào, người không biết còn tưởng anh sinh ra đã thuận buồm xuôi gió.

Kỷ Minh Nguyệt liền có chút khổ sở.

Cô rất thích những người ôn nhu, cô luôn cảm thấy ôn nhu là kho báu quý giá nhất thế gian.

Nhưng trước nay cô chưa từng gặp người nào giống Tạ Vân Trì, ôn nhu từ tận trong xương cốt.

Ôn nhu, nhưng rất mạnh mẽ.

“Tạ Vân Trì.” Kỷ Minh Nguyệt hít một hơi, ngữ khí hòa hoãn, “Mấy năm nay… Cậu có vất vả không?”

Trong xe an tĩnh thật lâu.

Hơn nửa ngày, Kỷ Minh Nguyệt mới nghe thấy âm thanh mà cô thích nhất.

Ngữ điệu rất chậm, ngữ khí thực thản nhiên, lại mang theo một chút ý cười.

“Nói là vất vả, không bằng nói là có thể thấy được hy vọng.”

… Trong nháy mắt kia, Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy bản thân thấy được cái gì đó.

Thấy được, hào quang lóe sáng.

***

Khoảng cách đi đến nhà hàng cũng không xa.

Chờ đến khi bọn họ tới nơi, đã có mấy người của tổ hạng mục chờ trước cửa.

Tạ Vân Trì ngừng xe ở ven đường, Hướng Ấu đang chờ ở cửa lập tức chạy tới, đứng ở trước cửa sổ xe ở phía Kỷ Minh Nguyệt, vẫy tay với Tạ Vân Trì: “Tạ tổng, cảm ơn anh đưa Miêu Miêu qua đây!”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt cân nhắc một chút, nếu phía sau Hướng Ấu có một cái đuôi, lúc này khẳng định sẽ vẫy rất vui vẻ.

Tạ Vân Trì khẽ cười.

Hướng Ấu vẫn không dừng: “Về sau nếu có tình huống tương tự, cũng phải làm phiền Tạ tổng rồi.

Miêu Miêu của chúng ta ấy mà, ngay cả cái xe cũng không có, tụ tập ăn cơm với bọn tôi phiền toái muốn chết.”

?

Kỷ Minh Nguyệt ngây người.

Cô không có xe thì làm sao, còn chê cô phiền toái muốn chết?!

Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được mà liếc nhìn Tạ Vân Trì.

… Không biết vì cái gì, rõ ràng biểu tình của Tạ Vân Trì trước sau như một, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trên người anh có một chút không khí vui sướng không nói thành lời.

Hướng Ấu nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Được rồi Miêu Miêu, Tạ tổng đã đưa cậu đến tận đây rồi, cậu còn không xuống xe?”

Kỷ Minh Nguyệt bị chọc tức đến buồn cười.

Cậu thử nghe lại lời cậu nói xem, đây là chuyện người bình thường nói ra được à?

Cô phất phất tay như đuổi ruồi, ý bảo Hướng Ấu đi ra xa chút.

Kỷ Minh Nguyệt nói cảm ơn Tạ Vân Trì, xuống xe.

Tạ Vân Trì cũng không lập tức rời đi, mà tươi cười nhìn Hướng Ấu kéo Kỷ Minh Nguyệt vào bên trong nhà hàng.

Nữ hải tử yểu điệu, bước đi lay động rực rỡ, thực sự thu hút mọi ánh nhìn.

Cô vừa đi vừa nghe Hướng Ấu nói chuyện, nghiêng đầu cười.

Tạ Vân Trì cũng không khỏi cong môi, đang chuẩn bị khởi động xe rời đi liền phát hiện nữ hài tử đã đi được một đoạn ngắn đột nhiên quay đầu, nhìn anh.

Cô rút tay khỏi Hướng Ấu, nói gì đó, sau đó…

Xoay người, đi đến chỗ anh.

Tốc độ của cô khá nhanh, gần như là chạy tới.

Chỉ trong chốc lát, Tạ Vân Trì nghe thấy tiếng gõ cửa sổ xe.

Anh dừng một chút, hạ cửa sổ.

Khuôn mặt Kỷ Minh Nguyệt rực rỡ như sao trời, ngay cả con ngươi cũng lấp lánh.

“Tạ Vân Trì, trên đường về cẩn thận một chút.”

Nói xong, Kỷ Minh Nguyệt lại vẫy vẫy tay với Tạ Vân Trì, xoay người chạy đi.

Tạ Vân Trì sửng sốt.

Anh thực sự không nghĩ Kỷ Minh Nguyệt quay lại để nói với anh câu này.

Có lẽ ngay cả Kỷ Minh Nguyệt cũng không để ý, trên người cô mang theo sự ấm áp đầy lưu luyến.

Một khi được trải nghiệm, không bao giờ muốn rời xa.

Anh lại nhớ tới câu hỏi của Kỷ Minh Nguyệt…

“Mấy năm nay cậu có vất vả không?”

Kỳ thật những cái đó đều đã trở thành thói quen, vất vả nhất chính là không được nhìn thấy cô, cũng không biết cô đến khi nào mới trở về, càng không biết ngày anh được đứng bên cạnh cô có đến không.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, biết được Kỷ Minh Nguyệt sẽ ra nước ngoài, Tạ Vân Trì yên lặng mà lên mạng xem giá vé máy bay.

Sau đó, ngoại trừ số tiền đã kiếm được, anh còn ra ngoài làm thêm bốn công việc khác nhau.

Anh nghĩ, anh có thể ở đại học nỗ lực lấy được học bổng, ăn ít một chút, lại cắn răng làm thêm mấy công việc, sau đó có thể đến cái địa phương xa xôi kia thăm cô một lần.

Sau đó anh lại nhịn không được mà nghĩ, nếu đến lúc anh tích đủ tiền rồi, Kỷ Minh Nguyệt không muốn nhìn thấy anh thì phải làm sao.

Kỳ thật cũng không sao, anh có thể đứng ở xa mà nhìn cô một chút

Lập tức cả người tràn đầy năng lượng.

Giống như hiện tại, thấy được hy vọng.

***

Trong nhà hàng, không có gì bất ngờ mà Kỷ Minh Nguyệt bị mọi người tra khảo một trận.

Thật sự là tình huống này khiến người ta không thể không hiếu kỳ, nhưng tò mò đến đâu cũng không dám hỏi Tạ Vân Trì, mà hiện tại, một đương sự khác đang ngồi ngay chỗ này.

… Nếu không thừa cơ truy vấn, quả thực là bỏ qua cơ hội ngàn năm có một.

“Miêu Miêu.” Trương Gia Vinh mở miệng trước tiên, “Cậu cùng Tạ tổng rất thân sao?”

Kỷ Minh Nguyệt suy tư một phen: “Là bạn cùng trường thời cao trung.”

“Wow~!” Mọi người đồng thanh.

Tang Tu Viễn nhanh chóng tiếp lời: “Miêu Miêu, Tạ tổng thời cao trung có phải có quan hệ rất tốt với mọi người không?”

“…Cũng không hẳn.”

Có nghĩa là rất tốt!

Mọi người tiếp tục ăn ý: “Wow~~!”

Khóe miệng của Đàm Trinh sắp ngoác lên tận mang tai, ai không biết còn tưởng anh ta vừa đoạt được giải thưởng lớn: “Miêu Miêu, Tạ tổng có phải đối xử với mọi người rất tốt không?”

“…” Cô rất thành thật, “Cũng không tệ lắm.”

Có nghĩa là siêu siêu siêu cấp tốt!!

Lại đồng thanh: “Wow~~~!”

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

Mấy người này đang tự bổ não cái gì vậy? Sao cô càng nghe càng thấy sợ?

Bầu không khí vui vẻ hòa thuận, chỉ có Bạch Đào ngồi ở góc là thần sắc cứng đờ khó coi, môi dưới cũng sắp bị cắn chảy máu

Hướng Ấu vốn dĩ đang rất vui vẻ liếc thấy vẻ mặt của Bạch Đào, đảo tròng mắt, “vô tình” hỏi: “Bạch Đào, sao em cứ ngồi một chỗ không nói gì thế?”

Bạch Đào dùng sức mím môi, miễn cưỡng cười nói: “Nghe các tiền bối nói chuyện phiếm rất vui vẻ.”

Kha Nguyên nói tiếp: “Thật vậy à? Sao tôi thấy thần sắc của em không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái không?”

Bạch Đào lắc lắc đầu, không nói nữa.

Hướng Ấu nhún vai, cười nhạo một tiếng.

Rốt cuộc vẫn là một tiểu nữ hài đang đọc sách, dù nỗ lực giả bộ như thế nào, đẳng cấp cũng không đủ, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Huống chi!

Hướng Ấu vừa rồi đã quyết định, từ hôm nay trở đi, cô sẽ là fan CP trung thành của Kỷ Minh Nguyệt cùng Tạ tổng!

Liên hoan với fan CP xong, Kỷ Minh Nguyệt chỉ có cảm giác mình bị lột một mảng da mèo.

Nói ngắn lại thì chính là kiệt sức.

Cô nghĩ lại, cảm thấy là tại vì mình chưa đủ cao lãnh.

Suy nghĩ một chút, nếu cô có thể giống như Tạ Vân Trì, lúc nào cũng bảo trì trạng thái điềm nhiên, ai có thể kiếm đến cô để nhiều chuyện chứ?

Hơn nữa rõ ràng là không có gì để nhiều chuyện, thứ duy nhất đáng giá để bàn luận là mấy việc ngu ngốc cô làm thời cao trung.

Trong lúc hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt với Thời Thần khi cô bé trở về nhà vào Thanh Minh, Kỷ Minh Nguyệt nhìn thấy thông báo tin nhắn trong nhóm chat Tổ Hạng Mục.

Là Vu Văn Hiên tag toàn thể thành viên.

Kỷ Minh Nguyệt liếc qua một chút, hình như là nói dựa theo thông lệ, tháng sau Quân Diệu sẽ tổ chức đại hội thể thao, yêu cầu mỗi người phải báo danh ít nhất một hạng mục, nếu thắng sẽ nhận được phần thưởng phong phú.

Cô không để ý, dù sao cô cũng chỉ đến tham gia hạng mục M-1, không phải nhân viên của Quân Diệu.

Cho đến ngày hôm sau, Vu Văn Hiên tìm đến cô, nói muốn thống kê hạng mục tham gia, hỏi cô đăng ký hạng mục nào.

Kỷ Minh Nguyệt sợ ngây người.

Moon: 【? Mình cũng phải báo danh?!】

Vu Văn Hiên:【Đúng, rốt cuộc thì cậu cũng nhận tiền từ Quân Diệu, chị gái tốt à, đừng làm khó mình, cứ báo danh một hạng mục là được rồi.】

Moon: 【Ai mẹ nó là chị gái của cậu?】

Kỳ thật khả năng thể thao của Kỷ Minh Nguyệt không quá tệ, cũng đặc biệt am hiểu cầu lông, chỉ là cô…

Quá lười.

Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô không muốn báo danh.

Nhưng tốt xấu gì cũng là quy củ của Quân Diệu, Kỷ Minh Nguyệt nhìn nhìn danh sách hạng mục thi đấu, nghiên cứu một hồi.

Phần lớn là là tham giá cá nhân, cũng có vài hạng mục mang tính đồng đội.

Mơ hồ nhìn thấy hạng mục chơi cầu tiếp sức, cân nhắc hạng mục này hẳn là ít phải dùng sức, Kỷ Minh Nguyệt liền trực tiếp báo cho Vu Văn Hiên.

Nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi: 【Này, quý công ty hàng năm đều cưỡng bách nhân viên tham gia đại hội thể thao như vậy, không có người kháng nghị sao?】

Một lát sau, Vu Văn Hiên trả lời.

Vu Văn Hiên:【Nếu thắng thì sẽ được nhận giải thưởng vô cùng phong phú.】

Kỷ Minh Nguyệt nhún vai, không có chút hứng thú.

Vu Văn Hiên:【Hơn nữa là lão Tạ tự tay tặng.】

Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Minh Nguyệt:? Mình chắc chắn sẽ giành hạng nhất..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.