Trời Sáng Rồi, Chúc Ngủ Ngon!

Chương 10: Công viên nhỏ




Tôi tựa như một cuốn tiểu thuyết luôn trông ngóng kết thúc trong số lượng chữ chặt chẽ, nhuộm đẫm nỗi đau khổ bi tráng và vui sướng chua xót. Dùng hết toàn lực, vắt hết óc mới nặn được ra chữ, nhưng cuối cùng giữa đường vẽ lên một dấu chấm câu, lãnh đạm tầm mắt của người đời.

Sau khi cả nước đón năm mới, sự náo nhiệt qua đi, vô cùng buồn tẻ. Nhưng Thượng Hại không giống vậy, dẫu là ngày hay đêm, trời nắng hay đêm đen, mỗi một góc, đầu đường, cuối đường, thậm chí là nhà vệ sinh đều tràn ngập không khí bận rộn. Cả Thượng Hải như một động cơ lâu đời, trong từ điển của nó vĩnh viễn không có hai chữ buồn tẻ.

Bước chậm trên con đường tấp nập, ngã tư đường như nước chảy, bụi bặm bay đầy trời, vẻ mặt trống rỗng vô hồn, những khuôn mặt mệt mỏi cực độ, người mất cảm giác, đi phơi thịt trên cái máy xay thịt cỡ lớn Thượng Hải này.

Đây là thành phố rực rỡ nhất cả nước, trên đường cái tràn ngập các biển quảng cáo hàng hiệu, những sản phẩm “Only in Shanghai” (chỉ có ở Thượng Hải) trên tạp chí kia, túi xách tay LV, xe Mercedes khiến người ta ngửa mặt trông đến cái cổ đều đau, khiến vô số người hít thở không thông, cẳn nuốt tâm hồn con người.

Có thể nói ở Thượng Hải đến cả tên ăn mày cũng mặc Âu phục. giống như người miền núi tôi đây còn chưa đứng ổn định ở Thượng Hải đã bị khí thể Thượng Hải ép thành hạt bụi bé xíu không đáng kể. Cho dù làm nổ bản thân cũng không tạo nên được một gợn sóng giữa thành thị có thể xé người thành hai mảnh này.

Thượng Hải, giống như Quách Kính Minh từng nói: Đây là thành phố phát triển với vận tốc ánh sáng, đây là thời đại lạnh nhạt chủy thủ sắc bén.

Tôi tìm vài ngày nhưng vẫn không tìm được một căn phòng yên tĩnh để thuê. Thành phố trông có vẻ trầm lặng nhưng không lúc nào ngớt đủ loại âm thanh, hay những trò khôi hài. Tiếng cười đùa, tiếng khóc thét, tiếng tranh cãi, tiếng trẻ khóc chào đời, tiếng bi thương tiễn người thân qua đời, tiếng nguyền rủa, tiếng chúc phúc. Hạnh phúc cuối cùng cũng đến, tôi tìm được một căn phòng tương đối yên tĩnh, song cũng chỉ là tương đối mà thôi. Căn phòng 60m2, một sảnh một phong ngủ, nhà bếp ở một góc phòng khách, trông rất chật hẹp.

Thời tiết mùa xuân ở Thượng Hải thay đổi thất thường, như một đứa trẻ nghịch ngợm, người khác rất khó nắm bắt. Nhiệt độ không khí như thị trường chứng khoán, mới giây trước bạn vẫn còn đang chìm trong hoan hô tăng vọt mà ngay giây sau có thể bạn đã rơi xuống khỏi đỉnh cao đó, y như cổ phiếu xuống giá. Người trên đường mặc nhiều mặc ít, mặc dày mặc mỏng, thật là đa dạng, và…lộn xộn.

Lại một đêm mưa không dứt, nước mưa từ trên trời rơi xuống như không có điểm cuối, không kiêng nể gì cọ rửa mỗi tấc đất, mỗi mảnh kính của thành phố.

Tôi nhẹ nhàng dựa đầu vào tấm kính, nước mưa xiêu xiêu vẹo vẹo trên kính rơi xuống. Ánh mắt tôi giống như rất nhiều nhà văn đã từng viết tiểu thuyết, mang theo chút buồn thương nhìn thành phố mờ ảo, mưa làm tỏa ra ánh đèn rực rỡ sắc màu, lại càng mờ ảo hơn.

Bên tai lấp đầy bài “Quan viên nhỏ” của Tắc Ninh:

Hoàng thượng không ở nhà

Hoàng hậu nâng mái tóc dài

Ngoài cửa sổ ô tước kêu hoan hỉ

Đeo lên kẹp tóc trân châu

Vẽ lông mi giả,

Gỡ xuống nhan sắc khuôn mặt

Yết hầu đã khàn khàn từ lâu

Ai có thể tường tận hiểu cho

Hoàng thượng à

Là chàng rời xa thiếp

Nhà không như nhà

Hình ảnh

Là chàng cùng ta

Thức dậy rồi lại ngủ

Ngày đêm không nói câu nào

Hoàng thượng không ở nhà

Hoàng hậu nâng mái tóc dài

Ngoài cửa sổ ô tước kêu hoan hỉ

Đeo lên kẹp tóc trân châu

Hoàng thượng không ngủ

Giống thuốc đốt đến đuôi

Đầu hè như trước rải rác

Dưới gốc đa bên hồ

Hoàng hậu à,

Gả cho ta đi!

Ta sẽ trân trọng nàng mỗi lúc

Nhưng mà

Chúng ta bây giờ

Chân trời trong gang tấc

Gang tấc đã là chân trời

Hoàng thượng à

Là chàng rời xa ta

Nhà không là nhà

Cái giá thề non hẹn biển

Hình ảnh

Là chàng cùng ta

Tỉnh dậy lại ngủ

Ngày đêm không nói lời nào.”

Giai điệu nhẹ nhàng êm ả, khiến người ta có cảm giác như dập dềnh trên biển. Không phải màu xanh sâu thẳm mà rất bình thường. Đằng sau màu xanh trong thản nhiên này chúng ta, thậm chí cả địa cầu đều do dự xa vời một hạt bụi cũng như một hạt mưa trong thành phố lớn không thể rời khỏi.

Giai điệu trong suốt xoay tròn quanh cuộc sống nhạt nhẽo. Trong cơn mưa rực rỡ sắc màu, có loại cảm giác khiến người ta hòa vào từng giọt mưa.

Hết chương 10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.