Trời Quang Sau Cơn Mưa - Sơ Ly

Chương 64: Hoàn chính văn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Saki

Hôm đó còn sớm, Trần Chanh cũng không có việc gì gấp nên định đến công ty tìm Tống Tế Lễ.​【Ai có thể ngờ được chú hai – người có tiếng xấu như vậy lại là một kẻ si tình cỡ này.

Cô muốn gặp mặt để cảm ơn anh về món quà mà cô rất thích.​”Này.

Trần Chanh lái chiếc Porsche màu hồng đào mà Tống Tế Lễ tặng, cô đi thẳng từ bãi đỗ xe khu dân cư đến bãi đỗ xe công ty.​” Nụ cười của Trần Chanh đột nhiên biến mất.

Cô đỗ xe bên cạnh chiếc Bentley của anh, ở vị trí mà anh đặc biệt để dành cho cô. Dù cô rất ít khi đến nhưng anh vẫn luôn giữ chỗ đó.​Mọi người đều tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp và khí chất của cô.

Sau khi đỗ xe xong, Trần Chanh gọi điện cho Tiền Châu, nhờ anh ấy báo với lễ tân cho cô vào.​”

Khi điện thoại được kết nối, Tiền Châu đang chỉ đạo công việc:​”Quá?

“Đặt ở cửa phòng nghỉ, nhẹ nhàng thôi, đừng va đập.”​” Tống Tế Lễ hỏi, “Trong giới, ấn tượng về tôi và Chanh có khá hơn không?

“Cái nhỏ đặt lên tủ, không chồng lên nhau, trải phẳng ra.”​Chú hai còn trả các cậu gấp ba giá đấy.

“Nhẹ tay, nhẹ tay nữa.”​】

Trần Chanh cũng không vội, kiên nhẫn đợi.​” Tâm trạng Tiền Châu rất tốt, suýt nghêu ngao hát.

“Thím hai à?” Tiền Châu cười hỏi, “Có gì dặn dò không ạ?”​Tang Dị có nhiều mối quan hệ, bình thường cũng rảnh rỗi nhất, thường lui tới các bữa tiệc, tham gia nhiều nhóm chat, có những nhóm lớn cả chục người, dù không quá thân thiết nhưng vẫn tám chuyện được.

Trần Chanh: “Anh giúp tôi báo với lễ tân một tiếng, lát nữa tôi qua, đừng nói với Tống Tế Lễ nhé.”​Học hỏi anh Tân đi.

Nói trước thì mất hết cảm giác bất ngờ.​】

“Không vấn đề!” Tâm trạng Tiền Châu rất tốt, suýt nghêu ngao hát.​Dù cô rất ít khi đến nhưng anh vẫn luôn giữ chỗ đó.

Sau khi cúp máy, Tiền Châu lấy chai rượu vang đã được ướp lạnh, nói với mấy người trong văn phòng: “Đến rồi đến rồi, cùng uống một ly, coi như chúc mừng thím hai trước.”​Đã muộn rồi, Tống Tế Lễ không muốn lãng phí thời gian với mấy người đàn ông này nữa, anh định về nhà nhận lời khen từ vợ.

Phương Tu Tề và Tang Dị ngồi cạnh nhau với vẻ mặt không được vui. Nhiếp Tân ngồi trên ghế đơn vẫn đang xử lý công việc.​”

Tống Tế Lễ đứng trước cửa sổ kính, ngắm màn hình LED lớn của tòa nhà trụ sở không xa.​”

“Hai người sao thế? Ngày vui thế này vui vẻ lên chứ.” Tiền Châu rót rượu, “Chẳng qua là tạm gỡ quảng cáo, đổi thành lời chúc mừng thím hai thôi mà? Chú hai còn trả các cậu gấp ba giá đấy. Học hỏi anh Tân đi.”​”

Tang Dị càu nhàu: “Cậu ấy đứng về phe các cậu, triển lãm mới tổ chức xong, vợ cậu ấy cũng được hưởng lợi.”​】

Nhiếp Tân ngẩng đầu, cười một cách công thức.​”Nhờ có anh ấy, tôi có can đảm đi gặp bác sĩ, có ý định điều trị.

“Tôi không có ý kiến gì, nhưng sau này các cậu chiều vợ thì đừng lôi tôi vào những chuyện lén lút nữa là được.” Phương Tu Tề bực bội nói, “Không biết ông già nhà tôi nghe đồn đại ở đâu, nghe nhầm thành tôi đổi ba cô bạn gái, mắng tôi cả ngày. Tệ hơn nữa là… tôi thành công tử ăn chơi nhất trong giới, mà chẳng được lợi lộc gì.”​”Thím hai à?

“Ừm? Thế còn chú hai?” Tang Dị không hiểu.​Em đã nói với anh rồi mà!

Bọn họ cũng thích vui chơi, nhưng gia đình chẳng bao giờ trách mắng, dù sao còn có Tống Tế Lễ còn “đào hoa” hơn.​”

Phương Tu Tề cười lạnh: “Thôi đi, từ khi kết hôn, chú hai đã hoàn lương, không còn đi chơi khắp nơi nữa, thậm chí còn tu thân dưỡng tính. Mẹ tôi đã bắt đầu tìm đối tượng mai mối cho tôi rồi.”​】

Mọi người chìm vào im lặng một lúc.​19:03 tối, nhóm chat lại trở nên náo nhiệt.

Đây không phải chuyện tốt, Tống Tế Lễ giờ đã thành người đàn ông mẫu mực trong mắt các bậc phụ huynh, chắc chắn họ sẽ bị thúc giục cưới xin.​” Nhiếp Tân mỉm cười.

Nhiếp Tân không cảm nhận được nỗi đau của ba chàng độc thân, nói: “Tôi đã liên hệ xong hết rồi, quảng cáo màn hình lớn sẽ chiếu đến khi triển lãm kết thúc.”​”Thật ra tôi cố tình giận dỗi anh ấy, diễn ba ngày, nên hơi mệt.

Tống Tế Lễ quay người: “Cảm ơn.”​Học kém thì đi theo nghệ thuật để lấy bằng, học giỏi thì đều đi học thương mại.

“Không có gì, giúp anh, tôi cũng có công với vợ.” Nhiếp Tân mỉm cười.​Trần Chanh cầm micro, đứng trước bục phát biểu: “Xin chào mọi người, tôi là Vũ Chỉ.

“Này.” Tống Tế Lễ hỏi, “Trong giới, ấn tượng về tôi và Chanh có khá hơn không?”​Chỉ là chúng ta không tin thôi.

Tang Dị và Phương Tu Tề liếc nhìn nhau, ngầm ý bảo đối phương nói trước.​】

“Cũng tốt, nhưng… hơi quá.” Tang Dị cẩn thận chọn lời.​Sau khi chuyên viên trang điểm và tạo mẫu hoàn thành công việc cho Trần Chanh, Tống Tế Lễ khóa cửa phòng nghỉ.

Tang Dị có nhiều mối quan hệ, bình thường cũng rảnh rỗi nhất, thường lui tới các bữa tiệc, tham gia nhiều nhóm chat, có những nhóm lớn cả chục người, dù không quá thân thiết nhưng vẫn tám chuyện được.​Trần Chanh cũng cười theo, lùi về sau hai bước, kéo rèm ra, một bức tranh dài ba mét hiện ra trước mắt.

Từ khi chương trình phát sóng, chủ đề toàn về Tống Tế Lễ.​”

“Quá? Nói xem.” Tống Tế Lễ nhướn mày, tựa lưng vào ghế sofa.​Có thể thấy, trong nhóm toàn là công tử tiểu thư nhàn rỗi.

Tang Dị không nói nên lời, mở đoạn chat nhóm đưa cho Tống Tế Lễ.​Nhưng khi thấy họ bắt đầu bàn tán về Trần Chanh, anh không vui.

Tên nhóm là: Bạn tiệc du thuyền.​【Thật không vậy?

Hơn ba mươi người, tần suất trò chuyện khá cao.​”

Có thể thấy, trong nhóm toàn là công tử tiểu thư nhàn rỗi.​【Thật sự không hiểu nổi cô tư Thẩm có gì đáng yêu đến thế, trong ấn tượng của tôi cô ấy khá rụt rè.

Tống Tế Lễ mở danh sách, lướt qua một lượt, hầu hết công tử tiểu thư trong giới thương mại Giang Đô đều ở trong đó.​”

【Vũ Chỉ thật sự là Trần Chanh sao?】​” Phương Tu Tề sau khi bị hai anh em nhà họ Tống lừa, anh ấy đã lanh lợi hơn nhiều, nhất quyết không nán lại, tìm cơ hội là chạy ngay.

【Không thể nào, em họ tôi là bạn thân của cô gái nhà họ Thẩm, nghe nói gia đình họ nghiêm khắc lắm, tuy cho con học nghệ thuật nhưng tuyệt đối không cho làm nghề liên quan đến nghệ thuật. Học kém thì đi theo nghệ thuật để lấy bằng, học giỏi thì đều đi học thương mại.】​”

【Tôi thấy suy đoán của cư dân mạng khá đúng đấy.】​Đừng mua tranh của em nữa!

【Không phải chú hai là công tử ăn chơi nổi tiếng ở Giang Đô sao, sau khi kết hôn thật sự hoàn lương luôn à? Nhìn anh ấy đối với cô tư nhà họ Thẩm không giống giả vờ.】​”

【Sau khi tốt nghiệp đại học chú hai đã bớt lại rồi, danh tiếng không thể thay đổi ngay được, nhưng người ta vừa nhập ngũ vừa phát triển việc kinh doanh trà của gia đình, không giống giả.】​Cô gượng cười đáp lại câu nói đùa của anh, mặt hơi ửng đỏ: “Anh cũng thích thế mà.

【Tiếc thật, chúng ta sinh muộn quá, không cùng thế hệ với chú hai, muốn hỏi thăm cũng không được.】​Tống Tế Lễ buông tay, hoàn hồn nhìn quanh: “Sao vậy?

【Cậu Tang không phải thân với chú hai sao, sao không lên tiếng?】​【Tôi cũng tò mò, nhưng tiếc là vòng bạn bè của cô tư Thẩm quá hẹp, không có cách nào làm quen.

【Được rồi, đã xác nhận, Vũ Chỉ chắc chắn là Trần Chanh.】​Lại một lần nữa gây cười cho khán giả.

【Tin từ đâu vậy?】​Nhiếp Tân ngồi trên ghế đơn vẫn đang xử lý công việc.

【Ba tôi vừa nhận được điện thoại, Chú Hai muốn thuê hết màn hình ở CBD, trả gấp ba lần giá, chỉ để chúc mừng triển lãm mới của Vũ Chỉ thành công.】​Có lẽ vì tối trước triển lãm tôi sợ không có hiệu ứng, cứ càu nhàu với anh ấy mãi, nên anh ấy mới nhờ người đến ủng hộ.

【Thật không vậy? Phô trương quá.】​”Tôi không có ý kiến gì, nhưng sau này các cậu chiều vợ thì đừng lôi tôi vào những chuyện lén lút nữa là được.

【Có vẻ vẫn luôn phô trương, nhớ lần đấu giá thả đèn trời không? Chỉ là chúng ta không tin thôi.】​”Tang Y đã mời SJL tham gia nhóm chat”

【Trùng hợp thật, trợ lý ba tôi cũng vừa gọi điện, nói về việc thuê màn hình.】​Sau khi Kiều Tiếu Vũ mở đầu, Trần Chanh cần phải phát biểu ngắn.

【Mấy giờ vậy, có hơi mong đợi rồi đấy.】​”

19:03 tối, nhóm chat lại trở nên náo nhiệt.​Đã có tiền lệ, trong lần triển lãm đầu tiên anh ấy nhờ bạn bè đến ủng hộ, mua một bức tranh, còn gây nên tranh cãi dư luận.

【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】​” Trần Chanh tức giận hỏi.

【Tuyệt vời quá! Cả thành phố Giang Đô đều có thể nhìn thấy. Đêm nay là để chúc mừng Vũ Chỉ!】​”

【Trời ơi, xem xong thật bất ngờ. Chú hai nghiêm túc thật, đã rơi vào vòng xoáy tình yêu rồi sao?】​”

【Ai có thể ngờ được chú hai – người có tiếng xấu như vậy lại là một kẻ si tình cỡ này.】​Trần Chanh không quen được gọi là thím hai, ở nhà tuy vai vế lớn nhưng cũng chỉ có mấy đứa cháu trai cháu gái gọi cô là cô út.

【Chưa từng tiếp xúc với cô tư Thẩm, không biết cô ấy là người thế nào mà khiến chú hai đắm chìm như vậy.】​”

【Tôi cũng tò mò, nhưng tiếc là vòng bạn bè của cô tư Thẩm quá hẹp, không có cách nào làm quen.】​”

【Thật sự không hiểu nổi cô tư Thẩm có gì đáng yêu đến thế, trong ấn tượng của tôi cô ấy khá rụt rè.】​”Series tiếp theo này, anh ấy không cần phải động não nữa, người đăng ký bản quyền, chính là tên anh ấy.

【Một cô gái bình thường, tôi chẳng thấy có gì nổi bật.】​”Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, không ngờ cả online lẫn offline đều có nhiều người quan tâm đến triển lãm tranh của tôi như vậy.

【Đúng vậy, nhút nhát nữa, không biết điều gì khiến chú hai rơi vào vòng xoáy tình yêu nhỉ?】​Trần Chanh mở cửa, nhanh chóng bước về phía phòng triển lãm trung tâm.

Tống Tế Lễ đọc xong những bình luận về mình, vẫn bình thản. Nhưng khi thấy họ bắt đầu bàn tán về Trần Chanh, anh không vui.​Dù tốt hay xấu, anh không muốn Trần Chanh bị đem ra bàn tán, cũng không thích giọng điệu kiêu ngạo của mấy công tử tiểu thư kia.

Dù tốt hay xấu, anh không muốn Trần Chanh bị đem ra bàn tán, cũng không thích giọng điệu kiêu ngạo của mấy công tử tiểu thư kia.​【Tin từ đâu vậy?

Tống Tế Lễ dùng tài khoản của Tang Dị để thêm mình vào nhóm.​Anh hơi cúi đầu, trông như một chú chó lớn đang thất vọng, giống như trên đầu có đôi tai đang cụp xuống.

Một thông báo mới hiện lên.​Đây là câu trả lời của cô dành cho anh.

“Tang Y đã mời SJL tham gia nhóm chat”​】

Đột nhiên có người mới vào, vài người thường xuyên trò chuyện liền lên tiếng.

【Ai vậy? Hmm… có phải như tôi nghĩ không?】

【Chuyện gì thế?】

【Chú hai… đến rồi sao?】

【Trời, thật là vinh hạnh!】

Tống Tế Lễ dùng tài khoản của mình gửi một đoạn:【Vòng xoáy gì chứ, vợ tôi có lúm đồng tiền ngọt ngào thế này mà các người không thấy à?】

Mọi người im lặng không dám trả lời, vì những lời bàn tán đã đến tai người trong cuộc.

Tống Tế Lễ bực bội đáp:【Trần Chanh tốt ở mọi mặt, không đến lượt các người đánh giá.】

Tang Dị quan sát nét mặt Tống Tế Lễ, cảm thấy không ổn, vội giành lại điện thoại của mình. Nhìn thấy nội dung trong nhóm chat, anh ấy khẽ nhếch môi.

“Chú hai… chuyện lên tiếng trong nhóm chat này trẻ con lắm, chúng ta đã không làm thế từ lâu rồi, sao cậu còn vậy.”

Nhóm tám chuyện thì nhiều, người thích buôn chuyện cũng đông, họ chỉ dám nói suông thôi, không cần để tâm.

“Tôi không chịu được khi thấy vợ mình bị người ta nói, một chữ không hay cũng không được.” Tống Tế Lễ nói rõ thái độ rồi rời nhóm ngay.​Động tác của cô quá nhanh, Tống Tế Lễ không kịp ngăn cản, cô đã thấy rồi.

Mọi người nhìn nhau, nghĩ rằng họ không nên tranh luận với một người đang yêu.​【Cậu Tang không phải thân với chú hai sao, sao không lên tiếng?

Vợ chính là lý lẽ của anh, những thứ khác đều không quan trọng.​Anh kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Chanh: “Chanh, chúng ta nói chuyện đi.

Đã muộn rồi, Tống Tế Lễ không muốn lãng phí thời gian với mấy người đàn ông này nữa, anh định về nhà nhận lời khen từ vợ.​”

Anh cầm áo khoác lên, giọng điệu vô tình kiêu ngạo: “Đừng làm tôi về nhà muộn, cô ấy quản nghiêm lắm.”​】

Những người bạn biết anh đang diễn: “…”​”

Ngay lúc đó.​Trần Chanh bước xuống sân khấu, đón tiếp anh.

Trần Chanh đẩy cửa bước vào, thấy những người quen trong phòng, hơi ngạc nhiên: “Mọi người đều ở đây à?”​Phòng phát sóng trực tiếp có năm vạn người đang chờ đợi khai mạc, màn hình lướt nhanh không ngừng.

Mọi người vội đứng dậy chào hỏi.​Nói trước thì mất hết cảm giác bất ngờ.

Trần Chanh không quen được gọi là thím hai, ở nhà tuy vai vế lớn nhưng cũng chỉ có mấy đứa cháu trai cháu gái gọi cô là cô út. Ở Giang Đô, vì Tống Tế Lễ mà đi đâu cô cũng lớn hơn người ta một bậc.​Bức tranh hiện ra trước mắt.

Nếu không nhầm thì trong số họ, người nhỏ tuổi nhất là Tang Dị cũng lớn hơn cô ba tuổi.​”Hứa rồi nhé, đừng giận nữa.

“Đừng khách sáo, đã muộn rồi, hay là các anh…” Trần Chanh thấy thời điểm vừa hay, định rủ mọi người đến biệt thự cổ ăn bữa tối.​Mọi người vội đứng dậy chào hỏi.

“Có hẹn với khách hàng, tôi đi trước.” Phương Tu Tề sau khi bị hai anh em nhà họ Tống lừa, anh ấy đã lanh lợi hơn nhiều, nhất quyết không nán lại, tìm cơ hội là chạy ngay.​【Được rồi, đã xác nhận, Vũ Chỉ chắc chắn là Trần Chanh.

Tang Dị cũng đứng dậy theo: “Tôi đã có hẹn rồi, để lần sau nhé!”​Thế còn chú hai?

Nhiếp Tân tự nhiên hơn họ: “Tối nay tôi và Tiếu Vũ đến nhà chị họ cô ấy, lần sau ăn mừng nhất định sẽ đến.”​Nói xem.

Tiền Châu – trợ lý trưởng định lặng lẽ quay về văn phòng của mình, nhường không gian cho họ.​Trần Chanh lái chiếc Porsche màu hồng đào mà Tống Tế Lễ tặng, cô đi thẳng từ bãi đỗ xe khu dân cư đến bãi đỗ xe công ty.

Tống Tế Lễ hài lòng với sự tinh tế của họ, hỏi: “Sao em tự đến đây vậy, nôn nóng khen anh phải không?”​Ánh mặt trời rực rỡ, còn bọn họ yêu nhau.

Những người bạn vừa đi đến cửa cảm thấy không tự nhiên, lần đầu tiên thấy một Tống Tế Lễ như vậy!​Vợ chính là lý lẽ của anh, những thứ khác đều không quan trọng.

Trần Chanh bước đến gần Tống Tế Lễ, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện rõ, trông rất đáng yêu.​Đây là lần đầu tiên trong tranh của cô xuất hiện nhân vật.

“Anh làm quá lộ liễu rồi, nhưng em rất cảm ơn.” Cô chủ động đi vào vòng tay của Tống Tế Lễ.​Trần Chanh phải hít sâu vài lần để kiềm chế cơn giận: “Em không bán công khai bức tranh《Thuộc về》, anh không đoán được ý của em sao?

Tay Tống Tế Lễ nắm eo cô, định nâng lên, muốn ôm xoay vài vòng.​】

“Khoan đã.” Nụ cười của Trần Chanh đột nhiên biến mất.​Nhớ lại cuộc điện thoại với Kiều Tiếu Vũ, người mua tranh đã nôn nóng mua với giá gấp ba lần.

Tống Tế Lễ buông tay, hoàn hồn nhìn quanh: “Sao vậy?”​Nhiếp Tân tự nhiên hơn họ: “Tối nay tôi và Tiếu Vũ đến nhà chị họ cô ấy, lần sau ăn mừng nhất định sẽ đến.

Trần Chanh tưởng mình hoa mắt, sao lại thấy một gói đồ có bao bì đặc trưng của phòng tranh Một Ngày Mưa, không lẽ Tống Tế Lễ lại mua tranh?​” Tống Tế Lễ nắm cổ tay Trần Chanh, chân đạp vào chân ghế, xoay cô đối diện với mình.

Nhưng gần đây tranh của cô vẫn chưa bán mà.​”Trước tiên xin nói rõ, series này không bán.

Nhưng… kích thước này, cô khó không nghĩ nhiều.​Phương Tu Tề và Tang Dị ngồi cạnh nhau với vẻ mặt không được vui.

Trần Chanh trực tiếp dùng móc chìa khóa có đầu nhọn, rạch bao bì giấy, xé ra.​Ở Giang Đô, vì Tống Tế Lễ mà đi đâu cô cũng lớn hơn người ta một bậc.

Bức tranh hiện ra trước mắt.​Tống Tế Lễ dùng tài khoản của Tang Dị để thêm mình vào nhóm.

Động tác của cô quá nhanh, Tống Tế Lễ không kịp ngăn cản, cô đã thấy rồi.​【Sau khi tốt nghiệp đại học chú hai đã bớt lại rồi, danh tiếng không thể thay đổi ngay được, nhưng người ta vừa nhập ngũ vừa phát triển việc kinh doanh trà của gia đình, không giống giả.

Bức tranh cao hơn Trần Chanh 50cm, màu sắc và nét vẽ quen thuộc, cùng với khung cảnh, nhận ra đó là《Một góc》trong triển lãm mới.​”Bức tranh khác nếu bán, anh cũng định mua phải không?

Nhớ lại cuộc điện thoại với Kiều Tiếu Vũ, người mua tranh đã nôn nóng mua với giá gấp ba lần.​”Em cũng yêu anh, yêu rất kiên định.

Trần Chanh nghĩ đến số thuế phải nộp, thái dương hơi nhức nhối.​”

“Tống! Tế! Lễ!” Cô nghiến răng, “Anh phát đi.ên rồi sao? Tại sao lại mua bức tranh này với giá cao như vậy! Em đã nói với anh rồi mà! Đừng mua tranh của em nữa!”​Tống Tế Lễ biết dù có nói gì cũng không thể dỗ cô nguôi giận, giải thích gì cô cũng không nghe, đành phải bám theo và nói đủ lời ngọt ngào.

Thỏ con thật sự cắn người rồi, không phải đùa đâu.​Tệ hơn nữa là…

Trước khi nhận lỗi, anh cứng đầu nói một câu: “Trong tranh rõ ràng vẽ góc anh hay ngồi, anh mua về không phải bình thường sao?”​Suốt ba ngày liền, Trần Chanh và Tống Tế Lễ tuy ngủ chung giường, dù anh có ôm hôn thế nào cô vẫn để mặc, nhưng sau khi ân ái vẫn không thèm để ý đến anh.

“Bức tranh khác nếu bán, anh cũng định mua phải không?” Trần Chanh tức giận hỏi.​Có thể hiểu rằng cuộc gặp gỡ của cô và anh, giống như trời quang đãng sau một cơn mưa âm u.

Tống Tế Lễ im lặng, điều đó đồng nghĩa với câu trả lời khẳng định.​Nếu không nhầm thì trong số họ, người nhỏ tuổi nhất là Tang Dị cũng lớn hơn cô ba tuổi.

Trần Chanh phải hít sâu vài lần để kiềm chế cơn giận: “Em không bán công khai bức tranh《Thuộc về》, anh không đoán được ý của em sao?”​】

Tống Tế Lễ: “Anh đoán được, nhưng《Một góc》phải là của anh.”​”Cũng tốt, nhưng…

“Em vẽ《Một góc》vì muốn tặng《Thuộc về》cho anh, nhưng không thể không có tác phẩm chủ đạo.” Trần Chanh cảm thấy tức đến thiếu oxy não. “Thôi không nói nữa, tối nay đừng nói chuyện với em, em đi đây.”​” Tống Tế Lễ thật sự nghĩ rằng Trần Chanh không còn để tâm nữa, vì đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay anh.

Tống Tế Lễ đuổi theo, anh không quan tâm đến việc các nhân viên văn phòng đang lén lút hóng chuyện, dịu dàng dỗ dành: “Chanh, em yêu, đừng giận nữa.”​Tống Tế Lễ lộ vẻ khó xử, thực sự không biết phải làm sao với Trần Chanh.

“Anh không thể thảo luận với em sao? Tranh vừa mới chuyển từ xưởng đi, chưa kịp trưng bày ở phòng tranh đủ 24 tiếng, anh đã mua về nhà.” Trần Chanh thực sự nghĩ anh ấy đã phát đi.ên.​】

Tống Tế Lễ biết dù có nói gì cũng không thể dỗ cô nguôi giận, giải thích gì cô cũng không nghe, đành phải bám theo và nói đủ lời ngọt ngào.​Sau khi cúp máy, Tiền Châu lấy chai rượu vang đã được ướp lạnh, nói với mấy người trong văn phòng: “Đến rồi đến rồi, cùng uống một ly, coi như chúc mừng thím hai trước.

Suốt ba ngày liền, Trần Chanh và Tống Tế Lễ tuy ngủ chung giường, dù anh có ôm hôn thế nào cô vẫn để mặc, nhưng sau khi ân ái vẫn không thèm để ý đến anh.​”Em vẽ《Một góc》vì muốn tặng《Thuộc về》cho anh, nhưng không thể không có tác phẩm chủ đạo.

Vào ngày họp báo triển lãm có phát trực tiếp, Trần Chanh phải có mặt tại buổi ra mắt.​【Tiếc thật, chúng ta sinh muộn quá, không cùng thế hệ với chú hai, muốn hỏi thăm cũng không được.

Tống Tế Lễ đã biết trước ngày triển lãm nên đặc biệt sắp xếp một ngày trống để đích thân đến hiện trường.​Ngay lúc đó.

Sau khi chuyên viên trang điểm và tạo mẫu hoàn thành công việc cho Trần Chanh, Tống Tế Lễ khóa cửa phòng nghỉ.​Tống Tế Lễ chơi xấu, lại hôn thêm lần nữa.

Anh kéo ghế ngồi bên cạnh Trần Chanh: “Chanh, chúng ta nói chuyện đi.”​Trần Chanh đáp: “Em đã cho anh cơ hội, nhưng anh vẫn lén mua tranh sau lưng em.

Trần Chanh đeo xong bông tai ngọc trai, thờ ơ đáp: “Bận, không rảnh.”​”

Cô còn có thể phân tâm xem trực tiếp trên máy tính bảng.​”Ba ngày nay em chiếm hời anh, xong việc rồi không nhận người.

Phòng phát sóng trực tiếp có năm vạn người đang chờ đợi khai mạc, màn hình lướt nhanh không ngừng.​” Trần Chanh thấy thời điểm vừa hay, định rủ mọi người đến biệt thự cổ ăn bữa tối.

“Em thật vô đạo đức.” Tống Tế Lễ nắm cổ tay Trần Chanh, chân đạp vào chân ghế, xoay cô đối diện với mình.​Người bên dưới giơ máy ảnh lên, hướng về phía bức tranh liên tục bấm máy, đèn flash hơi chói mắt.

Trần Chanh né tránh ánh mắt: “Người vô đạo đức là anh mới đúng.”​”

“Ba ngày nay em chiếm hời anh, xong việc rồi không nhận người.” Tống Tế Lễ đuổi theo ánh mắt cô.​Chú hai nghiêm túc thật, đã rơi vào vòng xoáy tình yêu rồi sao?

Trần Chanh hơi ngả người về phía sau, cố gắng không để anh nhận ra điều bất thường. Cô gượng cười đáp lại câu nói đùa của anh, mặt hơi ửng đỏ: “Anh cũng thích thế mà.”​Trên màn hình lớn viết tên bức tranh —《Tế》

“Anh tưởng chúng ta đã làm hòa rồi.” Tống Tế Lễ thật sự nghĩ rằng Trần Chanh không còn để tâm nữa, vì đêm qua cô đã ngủ trong vòng tay anh.​Màu xanh và trắng chiếm diện tích lớn thu hút tầm nhìn, lần đầu tiên thấy bầu trời trong xanh sáng sủa, tưởng chừng chỉ có màu xanh, nhưng nhìn kỹ lại, người vẽ tâm tư tỉ mỉ, dùng màu xanh với độ bão hòa khác nhau để đưa bầu trời vào trong tranh.

Trần Chanh đáp: “Em đã cho anh cơ hội, nhưng anh vẫn lén mua tranh sau lưng em. Chuyện này không dễ bỏ qua đâu.”​Sau khi đỗ xe xong, Trần Chanh gọi điện cho Tiền Châu, nhờ anh ấy báo với lễ tân cho cô vào.

Tống Tế Lễ lộ vẻ khó xử, thực sự không biết phải làm sao với Trần Chanh.​Tống Tế Lễ đuổi theo, anh không quan tâm đến việc các nhân viên văn phòng đang lén lút hóng chuyện, dịu dàng dỗ dành: “Chanh, em yêu, đừng giận nữa.

Anh hơi cúi đầu, trông như một chú chó lớn đang thất vọng, giống như trên đầu có đôi tai đang cụp xuống.​Trần Chanh: “Anh giúp tôi báo với lễ tân một tiếng, lát nữa tôi qua, đừng nói với Tống Tế Lễ nhé.

Buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu. Sau khi Kiều Tiếu Vũ mở đầu, Trần Chanh cần phải phát biểu ngắn.​【Vũ Chỉ thật sự là Trần Chanh sao?

Trần Chanh rút tay về, xoay cổ tay. Sau mấy ngày giả vờ giận dỗi, cô không nỡ tiếp tục căng thẳng với anh nữa, nói: “Sau khi buổi họp báo kết thúc, em sẽ cân nhắc bỏ qua chuyện anh mua tranh.”​”Đây là ý đồ riêng của tôi, tôi muốn tặng cho chồng tôi một triển lãm độc nhất vô nhị.

Nói xong cô vội vàng bước đi, nhưng vẫn không nhanh bằng Tống Tế Lễ.​”Nhẹ tay, nhẹ tay nữa.

Anh như cơn gió săn mồi, ép cô vào sau cánh cửa, áp sát và trao cho cô một nụ hôn nồng nàn, ướt át.​Mọi người nhìn nhau, nghĩ rằng họ không nên tranh luận với một người đang yêu.

“Hứa rồi nhé, đừng giận nữa.”​”Anh không thể thảo luận với em sao?

Trần Chanh liếm môi: “Son môi em mới thoa…”​【Mấy giờ vậy, có hơi mong đợi rồi đấy.

Tống Tế Lễ chơi xấu, lại hôn thêm lần nữa.​Tang Dị và Phương Tu Tề liếc nhìn nhau, ngầm ý bảo đối phương nói trước.

Mãi đến khi Kiều Tiếu Vũ gọi tên cô, anh mới chịu buông tay.​】

Trần Chanh mở cửa, nhanh chóng bước về phía phòng triển lãm trung tâm.​”

Khi cô xuất hiện ở rìa sân khấu, máy quay lập tức hướng về phía cô.​Tranh vừa mới chuyển từ xưởng đi, chưa kịp trưng bày ở phòng tranh đủ 24 tiếng, anh đã mua về nhà.

Không hề luống cuống, Trần Chanh kìm nén sự lo lắng trong lòng, mỉm cười đoan trang.​Lúc này mọi người mới hiểu, lý do vì sao triển lãm gọi là Tế.

Giang Đô đã vào đầu hè, gần trưa trời oi bức, trong phòng mở điều hòa, Trần Chanh mặc váy dài màu xanh da trời, không phải váy dạ hội trang trọng nghiêm túc, trang phục của cô thoải mái hơn, tóc xoăn dài buông xõa, toát lên vẻ nghệ thuật thanh tĩnh.​】

Hiện trường có hai trăm người, lần đầu tiên được thấy dung mạo thật của Vũ Chỉ, họ vô cùng phấn khích, lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video.​”

Ngay khi cô xuất hiện, số người trong phòng phát sóng trực tiếp tăng gấp đôi.​Tên nhóm là: Bạn tiệc du thuyền.

Mọi người đều tấm tắc khen ngợi vẻ đẹp và khí chất của cô.​” Tống Tế Lễ nói rõ thái độ rồi rời nhóm ngay.

Trần Chanh cầm micro, đứng trước bục phát biểu: “Xin chào mọi người, tôi là Vũ Chỉ.”​Buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu.

Bên dưới vang lên những tràng pháo tay và tiếng hoan hô không ngớt.​Phô trương quá.

“Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, không ngờ cả online lẫn offline đều có nhiều người quan tâm đến triển lãm tranh của tôi như vậy.” Ban đầu giọng còn hơi run, nhưng sau đó trở nên vững vàng hơn.​” Phương Tu Tề bực bội nói, “Không biết ông già nhà tôi nghe đồn đại ở đâu, nghe nhầm thành tôi đổi ba cô bạn gái, mắng tôi cả ngày.

Trần Chanh từ từ đọc bài phát biểu đã tập trăm lần: “Hôm nay tôi còn muốn giới thiệu với mọi người series đặc biệt《Tế》.”​【Có vẻ vẫn luôn phô trương, nhớ lần đấu giá thả đèn trời không?

Tất cả các bức tranh trưng bày hôm nay đều đã được công bố vào ngày thông báo, có lẽ cũng đã bán gần hết, vừa nghe nói có series mới, tất cả mọi người đều dấy lên sự mong đợi.​”Cái nhỏ đặt lên tủ, không chồng lên nhau, trải phẳng ra.

“Trước tiên xin nói rõ, series này không bán.” Trần Chanh bổ sung thêm một câu, “Câu này là nói với chồng tôi.”​Tống Tế Lễ đọc xong những bình luận về mình, vẫn bình thản.

Khán giả bên dưới cười ồ lên.​Sau mấy ngày giả vờ giận dỗi, cô không nỡ tiếp tục căng thẳng với anh nữa, nói: “Sau khi buổi họp báo kết thúc, em sẽ cân nhắc bỏ qua chuyện anh mua tranh.

“Bởi vì sau khi triển lãm mới được công bố, chồng tôi đã chi một số tiền lớn mua một bức tranh, tôi rất giận về chuyện này. Đã có tiền lệ, trong lần triển lãm đầu tiên anh ấy nhờ bạn bè đến ủng hộ, mua một bức tranh, còn gây nên tranh cãi dư luận. Có lẽ vì tối trước triển lãm tôi sợ không có hiệu ứng, cứ càu nhàu với anh ấy mãi, nên anh ấy mới nhờ người đến ủng hộ. Nhưng lần này, chúng tôi đã xảy ra tranh cãi, trước khi lên sân khấu một giây, mới tạm coi như hòa giải.”​Tại sao lại mua bức tranh này với giá cao như vậy!

“Thật ra tôi cố tình giận dỗi anh ấy, diễn ba ngày, nên hơi mệt.”​Những lời sau đó cô không nói trực tiếp, nhưng cô đã dùng ngôn ngữ ký hiệu, chắc chắn anh nhìn thấy được, chỉ có anh mới giải mã được mật ngữ của cô.

“Lo sợ trước khi triển lãm sẽ không nhịn được mà tiết lộ cho anh ấy một số bí mật.”​Trần Chanh cũng có thể rất kiên định yêu Tống Tế Lễ.

Trần Chanh nhìn thấy Tống Tế Lễ ngồi ở hàng cuối cùng, cô tìm được chỗ dựa tinh thần, biểu hiện càng thêm tự nhiên.​”

“Series tiếp theo này, anh ấy không cần phải động não nữa, người đăng ký bản quyền, chính là tên anh ấy.”​”

Lại một lần nữa gây cười cho khán giả.​”Tống!

Trần Chanh cũng cười theo, lùi về sau hai bước, kéo rèm ra, một bức tranh dài ba mét hiện ra trước mắt.​”Anh ấy đã dùng thời gian rất dài để dạy tôi biết kiên định và yêu thương, hôm nay ở đây, tôi cũng muốn đem sự kiên định và tình yêu của mình ra, cho anh ấy xem.

Màu xanh và trắng chiếm diện tích lớn thu hút tầm nhìn, lần đầu tiên thấy bầu trời trong xanh sáng sủa, tưởng chừng chỉ có màu xanh, nhưng nhìn kỹ lại, người vẽ tâm tư tỉ mỉ, dùng màu xanh với độ bão hòa khác nhau để đưa bầu trời vào trong tranh.​【Một cô gái bình thường, tôi chẳng thấy có gì nổi bật.

Trên mặt đất rộng lớn có một người, mặc bộ đồ bay bảnh bao, đeo kính râm, tựa người vào máy bay chiến đấu một cách lười biếng.​【Không thể nào, em họ tôi là bạn thân của cô gái nhà họ Thẩm, nghe nói gia đình họ nghiêm khắc lắm, tuy cho con học nghệ thuật nhưng tuyệt đối không cho làm nghề liên quan đến nghệ thuật.

Đây là lần đầu tiên trong tranh của cô xuất hiện nhân vật.​”

Người bên dưới giơ máy ảnh lên, hướng về phía bức tranh liên tục bấm máy, đèn flash hơi chói mắt.​Nhưng gần đây tranh của cô vẫn chưa bán mà.

Trên màn hình lớn viết tên bức tranh —《Tế》​Trên mặt đất rộng lớn có một người, mặc bộ đồ bay bảnh bao, đeo kính râm, tựa người vào máy bay chiến đấu một cách lười biếng.

Lúc này mọi người mới hiểu, lý do vì sao triển lãm gọi là Tế.​” Ban đầu giọng còn hơi run, nhưng sau đó trở nên vững vàng hơn.

Trần Chanh vẫn nhìn Tống Tế Lễ, thấy anh cười, nụ cười rạng rỡ như trong tranh.​ên.

Tình yêu dâng trào, cô cảm nhận nhịp đập của trái tim, từ tốn nói:​Những người bạn vừa đi đến cửa cảm thấy không tự nhiên, lần đầu tiên thấy một Tống Tế Lễ như vậy!

“Đây là ý đồ riêng của tôi, tôi muốn tặng cho chồng tôi một triển lãm độc nhất vô nhị.”​Trần Chanh tưởng mình hoa mắt, sao lại thấy một gói đồ có bao bì đặc trưng của phòng tranh Một Ngày Mưa, không lẽ Tống Tế Lễ lại mua tranh?

“Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi thậm chí không có can đảm bước ra khỏi căn phòng chật hẹp, sẽ hoàn toàn từ bỏ hội họa.”​Tống Tế Lễ hài lòng với sự tinh tế của họ, hỏi: “Sao em tự đến đây vậy, nôn nóng khen anh phải không?

“Nếu không có anh ấy, tôi cũng không có can đảm đòi lại vinh quang thuộc về mình.”​”Tôi không chịu được khi thấy vợ mình bị người ta nói, một chữ không hay cũng không được.

“Nếu không có anh ấy, có lẽ cả đời này tôi sẽ không muốn mở miệng nói chuyện nữa.”​”

“Nhờ có anh ấy, tôi có can đảm đi gặp bác sĩ, có ý định điều trị.”​”

“Anh ấy đã dùng thời gian rất dài để dạy tôi biết kiên định và yêu thương, hôm nay ở đây, tôi cũng muốn đem sự kiên định và tình yêu của mình ra, cho anh ấy xem.”​Bên dưới vang lên những tràng pháo tay và tiếng hoan hô không ngớt.

Những lời sau đó cô không nói trực tiếp, nhưng cô đã dùng ngôn ngữ ký hiệu, chắc chắn anh nhìn thấy được, chỉ có anh mới giải mã được mật ngữ của cô.​Nhìn anh ấy đối với cô tư nhà họ Thẩm không giống giả vờ.

“Em cũng yêu anh, yêu rất kiên định.”​】

Đây là câu trả lời của cô dành cho anh.​Tống Tế Lễ chắc chắn hiểu được ý đồ của cô.

Trần Chanh cũng có thể rất kiên định yêu Tống Tế Lễ.​Trần Chanh nhìn thấy Tống Tế Lễ ngồi ở hàng cuối cùng, cô tìm được chỗ dựa tinh thần, biểu hiện càng thêm tự nhiên.

Tống Tế Lễ đứng dậy, không kìm được bước nhanh về phía cô.​”Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi thậm chí không có can đảm bước ra khỏi căn phòng chật hẹp, sẽ hoàn toàn từ bỏ hội họa.

Nhận ra nhân vật nam chính đang ở hiện trường, mọi người chủ động nhường ra một lối đi.​”Lo sợ trước khi triển lãm sẽ không nhịn được mà tiết lộ cho anh ấy một số bí mật.

Trần Chanh bước xuống sân khấu, đón tiếp anh.​【Không phải chú hai là công tử ăn chơi nổi tiếng ở Giang Đô sao, sau khi kết hôn thật sự hoàn lương luôn à?

Còn một bậc thang nữa, cô nhảy vào vòng tay anh, áp sát người vào, cười và ôm chặt lấy anh.​Trần Chanh bước đến gần Tống Tế Lễ, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện rõ, trông rất đáng yêu.

Tống Tế Lễ chắc chắn hiểu được ý đồ của cô.​”Không có gì, giúp anh, tôi cũng có công với vợ.

Có thể hiểu rằng cuộc gặp gỡ của cô và anh, giống như trời quang đãng sau một cơn mưa âm u.​Những người bạn biết anh đang diễn: “…

Ánh mặt trời rực rỡ, còn bọn họ yêu nhau.​Nhưng…

XONG PHẦN CHÍNH

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.