Trôi Nổi

Chương 10




@rubybaozi

- --------------

Trình Tư Độ ngơ ngơ ngác ngác mà cùng Đàm Khinh trở về nhà.

Lúc chạy đến khu thương mạilân cận, Đàm Khinh xuống xe đi một chuyến tới cửa hàng tiện lợi, xách về một cái túi ném cho Trình Tư Độ. Trình Tư Độ mở ra, bên trong chứa một lọ dầu bôi trơn vị đào, một lọ rush, còn có mấy lon nước dừa.

Ngón tay Trình Tư Độ sít sao nắm chặt túi, chỉ là hỏi: "Nước dừa có thể uống không?"

"Chính là mua cho em." Trong lời nói Đàm Khinh vừa ám muội vừa thân mật.

Trình Tư Độ nghĩ, có lẽ là nụ hôn ban nãy kia, còn có tình dục đột nhiên xuất hiện.

Nhà của Đàm Khinh ở một tòa nhà mới xây gần khu công viên Khoa học Công nghệ nằm bên cạnh khu kinh doanh. Loại phòng này quả thật là bọn họ lúc trước nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Trình Tư Độ không nói một lời cùng Đàm Khinh tiến vào tầng hầm, đi thang máy lên lầu. Trên thang máy tới lầu bảy, Trình Tư Độ nhìn Đàm Khinh ấn vân tay mở cửa. Trong phòng kéo cửa sổ, tia sáng có chút tối tăm, phóng tầm mắt mà nhìn, gia cụ trang hoàng một màu tone trắng đen xám, trên khay trà có cái gạt tàn thuốc chất đầy tàn thuốc, trên chỗ tựa lưng ghế sofa để vài cái áo khoác dài, phỏng chừng chủ nhân quản lý cũng không tận tâm.

Đàm Khinh đưa lưng về phía Trình Tư Độ cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc cái áo len cashmere cao cổ màu xám rất sát người, phác hoạ ra bắp thịt đẹp đẽ trời sinh ưu việt lại mỗi ngày rèn luyện của hắn. Hắn quăng áo khoác ở trên ghế sa lon, nói với Trình Tư Độ: "Em đi tắm đi."

Sau một tiếng, Trình Tư Độ tắm xong, ở trong WC tìm được một bộ công cụ rửa ruột mới, liền rất nghiêm túc mà dọn dẹp hậu huyệt.

Cậu nằm ở trên giường xa lạ, vẫn luôn chờ Đàm Khinh đi ra.

Đàm Khinh quấn khăn tắm ngồi ở bên giường, nhìn nhìn Trình Tư Độ, dùng hàm răng sắc bén cắn mở seal nhựa của dầu bôi trơn.

Đàm Khinh lên giường, bao phủ trên người Trình Tư Độ. Trình Tư Độ từ trong chăn lông ngỗng duỗi ra hai cánh tay trắng như tuyết, trầm mặc quyến luyến mà cuốn lấy cổ hắn, nhỏ giọng hỏi: "Đàm Khinh, đây không phải là hòa hảo đúng không?"

Ngón tay Đàm Khinh vuốt ve trên làn da cánh tay nhỏ mềm mại mịn màng của Trình Tư Độ, rất tàn nhẫn mà nói: "Đúng. Chỉ là lên giường, không có ý nghĩa khác. Em nếu không nguyện ý, hiện tại có thể —— "

"Vậy được. Chúng ta tiếp tục làm." Trình Tư Độ mang theo chút giọng nghẹn ngào, " Nếu như em một hồi khóc, đừng để ý tới em."

Đàm Khinh sửng sốt một chút, giương lên lông mày cười cười, sau đó đưa tay nắm qua cà vạt chưa kịp thu dọn bên cạnh, cột nó ở trên đôi mắt Tư Độ, che đi con mắt xinh đẹp mà cậu dùng để biểu tình diễn ý.

Chỉ cần không nhìn thấy, thì sẽ không mềm lòng.

Trước mắt Trình Tư Độ đen kịt, không thể thấy mọi vật, những cảm quan khác lại càng thêm nhạy bén. Cậu dán vào thân thể Đàm Khinh nóng bỏng vững chắc, tay rất xấu xa mà mò hết vai cổ Đàm Khinh, liền mò đến lưng của hắn, hơi dùng sức, trên người cong lên gắt gao tựa sát Đàm Khinh.

Đàm Khinh rất nhẹ mà run lên, vỗ vỗ cái mông trắng như tuyết của Trình Tư Độ, "Cái mông vểnh lên một chút."

Tư Độ rất nghe lời nâng cái mông lên, bắp đùi tách ra, lộ ra miệng huyệt hồng nhuận bên trong khe mông ẩm ướt đã khuếch trương đơn giản qua, he hé phun ra nuốt vào, Đàm Khinh bóp một ít dầu bôi trơn lên ngón tay, vân vê mở miệng huyệt, chậm rì rì cắm hai ngón tay vào.

"A." Trong cổ họng Tư Độ phát ra tiếng rung ngọt ngào, cố gắng giơ mông lên, chịu đựng khuếch trương của ngón tay càng ngày càng sâu, dầu bôi trơn vị đào có chút tan ra, trong phòng rất nhanh có một luồng vị ngọt của tinh dầu nhân tạo.

Tư Độ không nhìn thấy hậu huyệt của mình đã ướt át đa tình như thế nào mà phun ra nuốt vào ngón tay của nam nhân, đi vào toàn bộ, nửa ngón đi ra, ngón tay trỏ rảnh rỗi nâng nâng hai bao tinh hoàn màu sắc hồng hào sạch sẽ, trêu đến hô hấp Tư Độ càng ngày càng loạn.

Sau khi vào ba ngón, ngón tay rút khỏi, Tư Độ biết đến phải chen vào cái gì, đột nhiên hô một tiếng "Đàm Khinh", Đàm Khinh không để ý tới cậu, đỡ dương v*t nửa cứng ngắc vào sâu trong mông thịt mềm mại của cậu làm mười mấy lần, chờ toàn bộ cứng lên rồi mới mạnh mẽ cắm đi.

Mu bàn chân Tư Độ căng cứng trắng đến gần như trong suốt, gác trên eo gầy cứng cáp của Đàm Khinh, bắt đầu thích ứng Đàm Khinh trầm mặc mà hung ác va chạm.

Chờ Đàm Khinh thẳng lưng làm mấy phút, nhìn thấy đôi môi Tư Độ cắn chặt lại dừng lại. Hắn dùng tay sờ sờ đôi môi Tư Độ, nhẹ giọng nói: "Có thể kêu ra."

"Ồ." Giọng Tư Độ run rẩy nói.

Tư Độ vẫn luôn rất tùy hứng mà vẫn duy trì tư thế nắm ở cổ Đàm Khinh, hơi thở ấm áp hỗn loạn toàn bộ phun trong hõm cổ Đàm Khinh, đôi môi đỏ sẫm ẩm ướt giống như ngâm nước khép mở, đầu lưỡi để lên hàm răng trắng như tuyết, tràn ra từng tiếng khóc đứt quãng. Trên đôi mắt bị cà vạt che bởi vì động tác kịch liệt trượt xuống, lộ ra đôi mắt quả hạnh khóc đến đỏ bừng, ôn thuần quyến luyến mà nhìn Đàm Khinh.

Đàm Khinh nâng mông Tư Độ vào đến mức rất sâu, sâu đến mức eo Tư Độ đều phát run, tựa hồ rất đau, lại tựa hồ rất sung sướng, cậu trở tay bám vào ráp trải giường màu xám, không có bất kỳ lời làm nũng cầu xin tha thứ nào.

Đàm Khinh chưa từng thấy ngoan Trình Tư Độ như vậy.

Lăn qua lộn lại làm đến mười một giờ tối, Đàm Khinh dùng hết bốn cái bao cao su. Cái cuối cùng bởi vì hậu huyệt Tư Độ sau khi liên tục cao trào co rút thu hẹp đến kịch liệt mà bị kẹp lấy, bao cao su một nửa nhét vào trong nhục huyệt hồng hào mềm mại, một nửa lộ ra, ào ạt chảy ra tinh dịch màu trắng đặc.

Tư Độ còn đang phát run, nắm chặt gối khóc, nhưng một chút âm thanh cũng không có.

Đàm Khinh ngồi ở bên giường hút một điếu thuốc, sau khi hút xong, đem cái bao cao su kia kẹp trong hậu huyệt Trình Tư Độ lấy ra ngoài, thắt gút xong sau đó ném vào thùng rác.

" Đừng khóc." Đàm Khinh xoa xoa mặt cậu, "Làm không thoải mái sao?"

Trình Tư Độ không có cách nào trả lời hắn, có chút thất thần mà nhìn trần nhà, đôi mắt mê mang, tựa hồ có chút uể oải.

Đàm Khinh đứng dậy chuẩn bị đi tắm, lại bị một cái tay trắng nhỏ kéo cổ tay. Tư Độ nằm nghiêng trên giường đơn tơ tằm màu xám, da dẻ trên người trơn bóng giống như ngọc trai biển sâu, chỉ là ngực cùng trên đùi có chút vết cắn xanh hồng, tựa hồ mới vừa chịu một phen dằn vặt rất lớn.

Trình Tư Độ xích lõa rất đẹp.

"Đàm Khinh."

"Hả?"

Trình Tư Độ dừng một chút, lại không lời nào để nói, lắc lắc đầu, lại nằm ngửa lại.

Tắm rửa sạch sẽ thay đổi ráp trải giường, Trình Tư Độ ngủ ở trong phòng xa lạ, gian nan đứng dậy lục lọi ở trong tủ đầu giường, lục được một hộp áo mưa đã mở ra. Cậu trả hộp về, nhịn không được, cảm thấy được bản thân ti tiện, lại bó tay hết cách, nghĩ muốn thuyết phục chính mình từ bỏ, thế nhưng yêu hắn đã sâu tận xương tủy.

Cậu bụm mặt khóc lên.

"Buổi tối có rãnh không?" Đàm Khinh gửi tin nhắn cho hắn.

Trình Tư Độ nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, trả lời lại một chữ "Ừ".

Có đôi khi là buổi chiều, có đôi khi là buổi tối, có đôi khi là chỗ ở của Đàm Khinh, có đôi khi là khách sạn, một tin nhắn ngắn của Đàm Khinh, Trình Tư Độ sẽ đi tàu điện ngầm, xuyên qua thành phố này, lao tới một trận thâu hoan bí mật.

Ngày hôm nay mới làm một lần, Trình Tư Độ liền ho khan không ngừng, cuộn tròn thân thể, thế nào đều không mở ra.

Đàm Khinh rút ra, ngậm thuốc lá hỏi: " Mang thuốc theo không?"

Trình Tư Độ gật gật đầu.

Đàm Khinh trần truồng từ trên giường đi dưới, đến phòng khách rót ly nước, từ trong túi Trình Tư Độ tìm ra thuốc viên, cho cậu uống một viên.

Hầu kết Trình Tư Độ lăn động, cuối cùng nuốt xuống viên thuốc.

"Mấy ngày nay nhiệt độ rất thấp, chú ý thân thể." Đàm Khinh đặt xuống ly nước.

"Được." Trình Tư Độ lại hỏi, "Còn làm không?"

Đàm Khinh có chút buồn cười mà nhìn cậu, "Không làm."

Trình Tư Độ ôm lấy chăn ngồi ở trên giường, Đàm Khinh ngồi xếp bằng ngồi ở bên cạnh, hai người không lời tìm lời để nói mà hàn huyên một hồi, Đàm Khinh đột nhiên nói: "Trình Tư Độ, nếu như khó chịu, chúng ta có thể kết thúc."

Trình Tư Độ cười thảm: "Kết thúc khiến em càng khó chịu hơn." Cậu vỗ vỗ mặt mình, nhào nặn ra một chút huyết sắc ửng đỏ, "Được rồi, đây là chuyện của riêng em."

Trình Tư Độ xuống giường, chân cẳng bủn rủn suýt nữa ngã xuống, bị Đàm Khinh thuận tay giữ eo ôm trở về.

Muốn buông tay đã không thể, bởi vì Trình Tư Độ đã ôm lấy, hai gò má mềm mại dán vào cổ hắn cọ cọ.

Hai người nhất thời cái gì cũng chưa nói, chỉ là yên lặng nghe âm thanh huyên náo của chương trình TV trong khách sạn.

Thân thể Trình Tư Độ đẹp đẽ đơn bạc dán vào hắn, hô hấp càng ngày càng mỏng, tựa hồ quả thực rất mệt rất buồn ngủ.

Đàm Khinh nghĩ, bọn họ có lẽ vượt ranh giới rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.