(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cô làm cảnh sát á? Với cái kiểu tiểu thư của cô làm sao chịu được khổ? Lương cảnh sát đủ cho cô mua một chiếc váy sao?"
Lục Chinh định bịt miệng Hứa San San, nhưng cô ta lại tinh nghịch hôn lên lòng bàn tay anh ta một cái.
Hành động thân mật kiểu này nếu chỉ có hai người thì ngọt ngào, nhưng ở nơi đông người lại trở nên thô tục.
Lục Chinh đỏ bừng mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Tôi điềm tĩnh đáp lại: "Người như tôi thực sự rất thích hợp để học ngành cảnh sát. Có thể thực sự sống đúng với tinh thần *uy vũ bất năng khuất, phú quý bất năng dâm*. Hết lòng vì nhân dân. Còn nếu là người như cô làm cảnh sát, mới thật sự là hại mình hại người. Người khác chỉ cần chút lợi nhỏ đã mua chuộc được cô, hoặc nhẹ nhàng đe dọa là cô khuất phục ngay."
*Uy vũ bất năng khuất, phú quý bất năng dâm: Không khuất phục trước quyền lực, không bị tiền bạc cám dỗ.
Cậu tôi nhiệt liệt vỗ tay: "Nói hay lắm! Hệ thống cảnh sát chúng ta cần những nhân tài như con. Cậu thay mặt Sở cảnh sát tỉnh hoan nghênh con gia nhập!"
Mợ cũng góp vui: "Thế thì mợ tạm thay mặt Viện kiểm sát chào đón con."
Hứa San San không biết lượng sức mình, chất vấn cậu và mợ tôi:
"Dựa vào đâu mà hai người thay mặt Sở cảnh sát tỉnh và Viện kiểm sát chào đón cô ta? Đó đâu phải nhà các người!"
Lục Chinh bấy giờ chẳng muốn quản Hứa San San nữa.
Ánh mắt chế giễu của mọi người khiến anh ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
15
Còn chưa ăn xong, Lục Chinh đã đưa Hứa San San rời đi.
Sự ngu ngốc của cô ta khi bộc lộ trước mặt anh ta thì gọi là ngây thơ, trong sáng. Nhưng phơi bày trước mọi người thì chỉ có thể gọi là mất mặt.
Mẹ Lý cũng bỏ dở bữa tiệc mà rời đi giữa chừng.
Sau bữa ăn, tôi không quay lại nhà họ Lục mà ở lại khách sạn.
Thím dặn nhân viên phục vụ đến nhà họ Lục giúp tôi thu dọn đồ đạc.
Hai ngày sau, tôi rời khách sạn và về lại nhà mình.
Căn nhà của tôi đã bỏ không suốt ba năm nay.
Ngoài chậu hoa đã khô héo trên ban công, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc mẹ còn sống.
Sau khi dọn dẹp qua loa, tôi mặc lại bộ quần áo mẹ từng mặc, nằm trên chiếc ghế xích đu mẹ yêu thích nhất, mơ một giấc mơ được yêu thương.
Mẹ tôi là một người phụ nữ rất xinh đẹp và sành điệu, thích làm đẹp và vui chơi.
Mẹ rất chiều chuộng tôi, tôi muốn gì mẹ cũng cho.
Mẹ từng nói rằng tôi từ nhỏ đã không có cha bên cạnh, lại là một cô gái nhạy cảm. Mẹ phải cho tôi thật nhiều tình thương, như vậy tôi mới có thể lớn lên khỏe mạnh.
Nhưng tôi còn chưa kịp trưởng thành thì mẹ đã ra đi.
Khi nhận được giấy báo nhập học, tôi đã chụp ảnh gửi cho cha.
Tôi muốn đến gặp ông.
Không biết bây giờ ông có tiện không?
Tin nhắn của cha vẫn chưa đến, nhưng lại nhận được lời xin lỗi của Lục Chinh.
【Duyệt Duyệt, xin lỗi em. Trong những lần em và San San xảy ra tranh cãi, anh luôn đứng về phía cô ấy mà bỏ qua em. Anh không thích cô ấy, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đính hôn với cô ấy. Anh chỉ thấy thương cô ấy, muốn giúp đỡ cô ấy mà thôi.】
Tôi tin lời anh ta nói là thật.
Anh ta thích Hứa San San nhưng chưa đến mức muốn kết hôn với cô ta.
Kiếp trước, anh ta luôn không thể quên được Hứa San San, một nửa lý do là vì yêu mà không thể có được.
Càng không thể đạt được, càng muốn có.
Nhưng khi đã có trong tay, lại cảm thấy không còn thú vị nữa.
Sau nhiều lần nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ trả lời anh ta một câu.
【Rồi tôi sẽ gặp được một người luôn mãi mãi bảo vệ tôi.】
Dù là tình bạn hay tình yêu, tôi chỉ muốn có một người luôn đứng về phía mình.
16
Ngày lên đường đến trường, Lục Chinh muốn tiễn tôi ra ga tàu.
Tôi từ chối.
"Để bạn gái anh hiểu lầm thì không hay đâu."
Lục Chinh nhíu mày: "Cô ấy không phải bạn gái anh. Anh đã nói rõ với cô ấy rồi."
Tôi cười nhạt: "Cô ta lại không nghĩ như thế."
Sau khi nhận chiếc váy đính hôn của mẹ Lý, Hứa San San đã tự nhận mình là vợ chưa cưới của Lục Chinh.
Cô ta còn nhắn tin cảnh cáo tôi đừng lại gần người đàn ông của mình.
Sau khi tôi chặn số, cô ta lại mượn điện thoại gửi tin nhắn cho tôi, đến mức tôi mệt mỏi muốn đổi cả số điện thoại.
Lục Chinh không nói gì, cầm lấy hành lý của tôi và bước đi.
Tôi cố ý đi thật chậm, kéo dài khoảng cách giữa chúng tôi.
Tôi không nhìn anh ta, cũng không nói chuyện với anh ta.
Cứ phớt lờ anh ta như cách anh ta đã phớt lờ tôi ở kiếp trước.
Lục Chinh nhận ra sự xa cách của tôi, vài lần quay đầu lại định nói gì đó, song cuối cùng vẫn im lặng.
Anh ta biết, có những chuyện, chung quy là không thể quay lại được nữa.
Có lẽ là để bù đắp, hoặc chỉ là phép lịch sự, Lục Chinh đã mua cho tôi một túi lớn đồ ăn vặt ở siêu thị trong ga.
Tôi chọn ra một gói hạt dưa vị nguyên bản.
Lục Chinh ngạc nhiên: "Em không thích mấy thứ khác sao? Con gái các em không phải đều thích ăn vặt sao? San San thì…"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");