Thời gian thấm thoát trôi, cuối cùng thì Hoàng Gia Định cũng đã quay trở về sau hơn năm năm gây dựng sự nghiệp nơi sứ người.
Trên đường trở về nhà anh đã suy nghĩ rất nhiều thứ. Anh nhớ đến Ngọc Nghiên. Nhớ đến những chuyện năm năm trước khi anh còn ở đây.
Bây giờ quay trở lại anh cảm thấy mọi thứ dường như đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có căn nhà lúc trước anh ở là được giữ lại y nguyên không chút thay đổi.
Anh bước vào trong nhà thấy bên trong vẫn được giữ lại giống như lúc trước liền cảm thấy rất vui. Trên khuôn mặt điềm nhiên thấp thoáng hiện lên nụ cười rồi chợt tắt.
- Cậu chủ đã về! - Một cô hầu gái nhanh nhẹn chạy ra chào đón anh.
- Dì Dung đâu? - Hoàng Gia Định lạnh giọng hỏi.
- Dạ... bà ấy hồi năm ngoái vì ăn trộm đồ trong nhà nên đã bị ông chủ đuổi đi rồi ạ. - cô hầu gái run rẩy tường thuật lại.
Hoàng Gia Định tin chắc rằng đã có hiểu lầm gì đó nhưng cũng chẳng hỏi thêm mà chỉ lặng lẽ đi vào phòng.
Cánh cửa phòng mở ra, đập vào mắt Hoàng Gia Định là một căn phòng được lau chùi cẩn thận, sạch đến từng li từng tí một nhưng thay vì hài lòng anh lại cau có hỏi.
- Là cô đã dọn phòng này?
Cô hầu gái tưởng rằng sắp được anh khen ngợi nên mừng lắm, vội khoe luôn.
- Dạ. Lúc trước Dì Dung lười biếng không dọn phòng cho cậu nên bụi lắm, nhưng từ khi tôi ở đây, ngày nào tôi cũng dọn dẹp phòng cho cậu đó ạ.
- Không ai nói cho cô rằng không được phép vào phòng của tôi dọn dẹp sao? - Hoàng Gia Định tức giận quát mắng hầu gái sau đó đóng sầm cửa lại.
Doạ cô hầu gái kia một phen hú hồn.
Cô ta cứ tưởng khi cậu chủ về thì sẽ khen mình chăm chỉ ai ngờ lại bị chửi một trận te tua như vậy.
Hoàng Gia Định vào phòng được một lúc thì đi ra, anh nhớ ra gì đó lên đã chỉ tay về phía thư phòng hỏi.
- Phòng đó, cô có vào chưa?
- Dạ... phòng đó không có chìa khoá nên tôi chưa vào ạ. - cô ta thật thà trả lời.
Rồi Hoàng Gia Định tiếp tục đi lên phòng của Ngọc Nghiên để kiểm tra, căn phòng của cô sao lại...
- Cô! Đi lên đây! - Hoàng Gia Định tức giận gọi người hầu gái nên nói chuyện.
Người hầu gái thấy không ổn bèn vội vã chạy lên.
- Ai cho phép cô tự ý sử dụng đồ trong phòng này?
- Tôi... tôi...
- Hay cô không biết phòng nào dành cho người ở?
- Tôi xin lỗi... - người hầu gái quỳ rạp xuống đất xin lỗi.
- Đừng bao giờ để việc này xảy ra thêm lần nào nữa. Cút về phòng của mình mà suy nghĩ đi. Xem liệu có làm việc ở đây nổi không?
- Tôi xin lỗi. Cậu đừng đuổi tôi. Tôi hứa dù có chết cũng không dám mạo muội bước vào đây nửa bước đâu ạ.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô hầu gái dưới chân bất giác làm Hoàng Gia Định nhớ lại hình ảnh của Ngọc Nghiên hồi trước. Cô hầu gái này vậy mà lại có nét gì đó rất giống Ngọc Nghiên đặc biệt là đôi mắt...
- Đừng bao giờ để xảy ra chuyện này nữa. - Hoàng Gia Định mềm lòng tha thứ cho cô ta.
Cô hầu gái được tha liền mừng rỡ cảm ơn và chạy xuống nhà tiếp tục công việc dọn dẹp đang làm dở của mình.
Vừa nãy Hoàng Gia Định đã rất tức giận khi nhìn thấy đồ đạc của Ngọc Nghiên bị người khác động vào. Lúc cô bỏ đi anh đã ăn ngủ ở phòng này suốt cả tháng trời nên mọi thứ trong phòng đều được anh ghi nhớ rất kĩ.
Anh nhớ ở đây luôn luôn thoang thoáng một mùi hương gì đó rất dễ chịu mà chỉ mình Ngọc Nghiên mới có. Đồ đạc trong phòng thì thường sẽ được sắp xếp theo một trình tự nhất định nào đó. Đặc biệt là lược, cô rất ghét khi lược bị dính tóc sau khi chải xong lên mỗi khi chải đầu xong cô sẽ theo thói quen gỡ tóc ra rồi vất mấy sợi tóc rụng vào thùng rác.
Vậy mà cô hầu gái kia lại dám tự tiện dùng lược của cô và để dính nhiều tóc như vậy, mùi hương thoang thoảng của cô ở trong phòng cũng bay mất hết, thay vào đó là một mùi nước hoa vừa nồng vừa hắc thật khó chịu.
Hoàng Gia Định cẩn thận gỡ hết tóc ở lược ra rồi đặt lại vào bàn. Mấy đồ trang điểm và mĩ phẩm không phải của cô anh đều thẳng tay cho vào thùng rác hết. Cả quần áo cô để lại mà bị cô hầu gái kia đụng tới anh cũng đem đi giặt cho thật sạch sẽ đến khi chúng không còn dính mùi của cô hầu gái kia nữa mới thôi.
Cô hầu gái kia thấy anh có hành động như vậy thì ức lắm chứ. Cô ta nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi lại mà chửi thầm người phụ nữ từng sống trong căn phòng đó.
Chẳng phải chỉ là loại gái bỏ chồng thôi sao? Có gì mà lại được coi trọng như vậy, chẳng phải là vẫn không quay lại đó sao?
Cô hầu gái này vốn chẳng phải hạng người biết an phận, cô ta xuất thân thấp kém, làm người giúp việc ở đây nhưng chưa lúc nào thôi mơ tưởng tới việc sẽ được làm bà chủ của cái biệt thự này. Thậm chí cô ta còn nghĩ sẵn đến việc khi Hoàng Gia Định trở về thì sẽ cưa cẩm anh làm sao? Cô ta sẽ là một bà chủ như thế nào? Được ăn sung mặc sướng,...
Bấy nhiêu thôi thì đã là gì? Cô ta còn không an phận tới mức đã không ít lần leo lên giường của Hoàng Gia Định và nằm ở đó mơ tưởng sẽ được thành bà chủ, mỗi tối đều đường đường chính leo lên ngủ.
Nhưng hôm nay quả là may cho cô ta, nếu không phải vì cô ta có đôi mắt đặc biệt giống với Ngọc Nghiên thì hôm nay chắc rằng đã phải cuốn gói khỏi đây từ lâu rồi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. A Chức
2. Anh Ta Vẫn Bại Hoại Như Vậy
3. Cảnh Đẹp Vắng Người Hoá Hư Vô
4. Em Quyến Rũ Hơn Họ
=====================================
..
Tới tối, Hoàng Gia Định có việc nên hẹn gặp mặt Đàm Đức Trọng và John ở một quán rượu, nơi anh mới mở hai năm gần đây khi vẫn còn ở bên nước ngoài.
Không gian quán ở đây rất tốt. Tuy là một quán rượu nhưng những người tới đây đều không được phép uống quá chén để tránh gây ồn ào ảnh hưởng tới người khác. Mọi người đến chủ yếu cũng chẳng phải uống rượu mà là nghe nhạc với thư giãn là chính.
- Chà, ở đây tuyệt nhỉ? - John nâng ly rượu lên tấm tắc khen.
- Tôi thấy cậu chắc kiếm được ở đây cũng kha khá đấy! - Đàm Đức Trọng nhìn xung quanh quán mà phán.
- Làm ăn nhỏ ấy mà. Sắp tới chúng ta sẽ còn ở đây lâu, các cậu thích thì cứ tới. Với hai người cậu giá sẽ không đắt như mọi người đâu.
- Ồ. Tôi tưởng chúng tôi sẽ được miễn phí chứ? - John hí hửng trêu.
- Chỗ tôi làm ăn sao có thể miễn phí? - Hoàng Gia Định cũng vui vẻ mà đùa lại.
Một bài nhạc nữa lại kết thúc. Cả ba thấy cũng muộn nên đứng dậy chuẩn bị giải tán thì Hoàng Gia Định khựng lại khi thoáng thấy bóng dáng quen thuộc ở sau tấm rèm.
- Hai người về trước đi. Tôi muốn ở lại...
Anh bảo hai người kia về trước còn mình thì ở lại đợi chờ người con gái đang đứng ở sau tấm rèm đỏ kia.
Có cái gì đó thôi thúc anh ở lại, anh sợ rằng ngay khi bản thân quay đi thì có thể sẽ bỏ lỡ mất người con gái anh đã kiềm lòng chờ đợi năm năm qua.
Và quả nhiên là linh cảm luôn là một cái gì đó thật chính xác mà. Ngọc Nghiên bước ra từ sau tấm rèm đỏ. Cô mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng trông có phần giản dị nhưng lại thu hút anh đến lạ.
Cô cùng với một người đàn ông chạc tuổi cô, có thể là nhỏ hơn cúi chào khán giả rồi cô ngồi vào vị trí chơi piano, còn người kia chơi violin.
Hoàng Gia Định vốn chẳng thể ngờ anh tìm cô lâu như vậy cuối cùng lại gặp được cô trong hoàn cảnh này.