Trói Em Mãi Không Buông

Chương 21: Vui vẻ cả ngày




Đứng trước cổng khu vui chơi, Ngọc Nghiên ngàn lần không dám nghĩ lần đầu tiên cô bước vào đây lại là đi cùng với Hoàng Gia Định.

- Sao vậy? Không muốn vào sao?- Thấy Ngọc Nghiên cứ đứng ở ngoài cửa mãi không vào, anh thuận miệng hỏi.

Ngọc Nghiên nhìn xung quanh một lượt ngại ngùng vì thấy có quá nhiều người ở đây. Cô kéo tay áo anh khẽ ngỏ lời.

- Hay thôi mình về điz

- Tại sao?

- Tôi không muốn làm lỡ dở thời gian của anh.

- Hôm nay tôi vừa hay muốn vào xem thử. Vào với tôi.

Nói rồi, Hoàng Gia Định kéo tay Ngọc Nghiên đi vào bên trong, không chút e dè dịu dàng nào.

Ở đây đông vui nhộn nhịp quá thể. Đã rất lâu rồi cô không được trông thấy nhiều người như vậy. Trong lòng vừa rạo rực vui vẻ nhưng lại cũng rất sợ hãi người đi cùng.

Cô đưa tay khẽ cầm lấy áo của Hoàng Gia Định vì sợ lạc.

Còn Anh thấy Ngọc Nghiên lén lút cầm áo mình như vậy thì khẽ cong môi cười nhẹ một cái. Tâm trạng cũng theo đó mà tốt hơn.

Không hề bỏ lỡ cơ hội, Hoàng Gia Định nắm lấy tay Ngọc Nghiên khiến cô giật mình định rụt tay lại theo phản xạ.

- Sao? Nắm tay hắn thì được còn tôi thì không?

- Tôi không có ý đó.

- Chúng ta nắm dần đi cho quen vì dù sao cũng sẽ phải nắm mãi mà.

Ngọc Nghiên im lặng không hiểu kiểu gì. Vốn dĩ hôm nay Hoàng Gia Định đã rất lạ thế nhưng như vậy có phải là hơi lố rồi không?

Để thoát khỏi sự lố lăng này của Hoàng Gia Định, Ngọc Nghiên đưa tay chỉ vào chiếc máy gắp thú ở gần đó để đánh lạc hướng.

- Tôi muốn gắp thú.

Đứng trước máy gắp thú, Hoàng Gia Định đưa tay cầm vào cần gạt chứ không di chuyển.

- Sao vậy? - Ngọc Nghiên rụt rè hỏi.

- ...

- Tôi làm sai gì à? Hay anh không thích gắp thú? - Cô tiếp tục hỏi, bây giờ bỗng dưng lại thêm phần lo lắng.

- Tôi không biết gắp gấu.- anh nói.

Ừ. Rồi không biết sao lại chơi? Ngọc Nghiên ngơ ngác dơ tay quơ quơ mấy cái làm hành động diễn tả cách chơi cho Hoàng Gia Định. Thực ra cô cũng chưa chơi bao giờ. Chỉ là thấy trên ti vi người ta chơi làm sao thì liền làm lại y như vậy.

- Vào chơi đi.

Hoàng Gia Định đứng ra để Ngọc Nghiên vào chơi nhưng cô lắc đầu từ chối.

- Đấy là tôi xem người ta chơi vậy thôi chứ tôi chưa chơi bao giờ.

- Vậy thì bây giờ thử đi.

- Tôi được thử sao?

- Được.

Bất chấp nỗi sợ hãi trong lòng, Ngọc Nghiên dè chừng lại gần và bắt đầu gắp.

Lần một, rơi.

Lần hai trượt.

Lần ba trượt.

Lần bốn...

Lần năm...

Tất cả đều thất bại.

Ngọc Nghiên nhìn Hoàng Gia Định, ánh mắt cô chứa đầy tội lỗi. Trong đầu bắt đầu tính nhẩm số tiền anh đã dành ra cho cô gắp gấu.

Không sao. Mình có tiền trả cho anh ta mà.

Cô tự nhủ.

- Đến lượt tôi thử.

Hoàng Gia Định lại gần máy gắp gấu. Hai tay linh hoạt điều chỉnh rất nhanh đã gắp được một con ngay lần đầu chơi thử.

- Hay vậy? - Ngọc Nghiên sung sướng thốt lên.

- Thích con nào? - anh hỏi.

- Con anh vừa gắp được...

Thì ra tính cô rất đơn giản. Chỉ cần là gắp được thôi thì dù là con nào cô cũng đều sẽ thích cả.

- Vậy lấy đi.

Ngọc Nghiên vui vẻ cúi người xuống lấy con gấu anh vừa gắp cho mình và ôm trọn nó trong tay.

Tiếp đó, cả hai cùng nhau chơi thêm mấy trò nữa. Bắn súng, đua xe, nhảy theo nhạc,... tất cả đều thử qua một lần.

Chơi đến khi thấm mệt thì đã quá giờ trưa.

- Muốn đi ăn chút gì đó không? - Hoàng Gia Định hỏi.

Nhưng dường như Ngọc Nghiên không hiểu ý anh cho lắm. Chỉ tưởng anh hỏi là ăn vặt gì đó nên hồn nhiên trả lời.

- Tôi muốn ăn kem.

- Ý tôi là ăn trưa.

- Vậy thì anh đi ăn đi. Tôi sẽ về nhà ăn.

- Thế thì cùng về.

Nói xong, Hoàng Gia Định tự tiện cầm lấy tay cô dắt ra xe.

Thực sự hôm nay anh cảm thấy rất vui. Tuy Ngọc Nghiên vẫn rất dè chừng anh nhưng không quá kĩ càng như lúc thường nữa. Tuy vậy vẫn là chưa đủ làm anh cảm thấy thoải mái cho được.

Ngồi vào xe, Hoàng Gia Định không ngồi vào ghế dành cho người lái mà lại ra sau ngồi, bên cạnh Ngọc Nghiên.

- Sao vậy?

- Tự nhiên mệt muốn nghỉ ngơi.

- Là sao?

- Tôi muốn ngủ một lát.

- Hả?!

Không giải thích dài dòng thêm, Hoàng Gia Định cứ vậy mà nhắm mắt.

Ngọc Nghiên sợ sẽ làm anh tức giận nên chỉ dám ngoan ngoãn ngồi nép vào một bên xem điện thoại chờ Hoàng Gia Định thức dậy chở cô về.

Nhưng dù đã ngồi nép ra bên ngoài rồi nhưng không hiểu sao cuối cùng anh lại ngồi sát đến bên cạnh cô, đầu còn dựa vai cô.

Không phải mấy cảnh tình cảm đều là nữ chính dựa vai nam chính sao? Sao đến Ngọc Nghiên lại hoá nam chính dựa đầu vậy?

Cô không mấy quan tâm vì không coi anh là nam chính của đời mình. Với cô bây giờ, cô thích một mình mình làm nhân vật chính của cuộc đời mình hơn.

Chỉ có điều. Lúc ngủ anh cũng thật đẹp trai. Đẹp hơn nhiều so với khi anh thức là đằng khác. Cái nét ngoan ngoan khi ngủ của anh nom dễ thương xỉu. Kiểu này mà nhìn lâu không khéo lại rung rinh rơi hết liêm sỉ mất thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.