Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 147




Thục Linh ngồi trên xe lăn nghĩ về chuyện giữa mình và Mỹ Hương, cô tự hỏi mình sẽ bỏ qua cho Mỹ Hương hay là đối đầu với người bạn này. Chị Nhã nói nếu cô không làm lớn chuyện này lên thì chỉ có cô là người khổ thôi. Bị tai nạn gãy chân rồi mất trí nhớ là vì ai? May mắn là các cụ gánh còng lưng đấy chứ không thì...

Một lúc sau, Bryan đánh xe vào trong sân, đi vào trong nhà ngoài 2 Bryan với Thiên Bảo ra thì còn có thêm 2 giám định viên mang đồ nghề tới kiểm tra 2 hộp bánh su kem kia.

- Cô chủ.

- Cháu chào 2 chú, em chào 2 anh ạ.

- Chào cháu. Hai hộp bánh đó đâu rồi?

Chị Nhã đưa 2 hộp bánh cho giám định viên, mỗi hộp có 6 cái lận nên kiểm tra mất khá lâu vì phải kiểm tra từng cái 1. Trong lúc chờ đợi Thục Linh có nói chuyện riêng với Bryan, hỏi anh ta xem có phải anh Lâm giấu cô đưa đoàn doanh nhân đi sang Macau rồi không.

- Cô chủ hỏi thì tôi không có dám giấu nữa, ngoài đại ca và đoàn doanh nhân thì có cả bố già đi cùng nữa ạ.

- Dạ. Và anh nghĩ em có nên phanh phui chuyện của Mỹ Hương ra không ạ?

- Theo tôi thì có, nhưng quyết định vẫn là ở cô chủ thôi.

Ở Macau nhanh hơn Hà Nội 1 tiếng đồng hồ, bố già, anh Lâm và đoàn doanh nhân tới Macau hơn 11 rưỡi trưa thì ở Hà Nội mới đang là 10h45’ và Thục Linh có đang ăn pizza xúc xích ngô do cô tự làm. Đang chơi cùng với Coca và Cafe thì có tiếng chuông điện thoại, cô reo lên 1 tiếng rồi vui mừng khôn xiết:

- Em nè Lâm.

- Bé à, em đang làm gì đó?

- Em đang ngồi ăn pizza với chơi cùng Cafe với Coca, anh hư lắm nhé đi Macau mà không nói với em.

- Hì hì anh phải giấu chứ, cho bé biết bé lại đòi đi. Bên này quá nguy hiểm với em.

- Chẳng phải có anh bảo vệ em sao hì hì.

Nói đùa 1 chút cho vui cửa vui nhà thế thôi, cô có hỏi ý kiến anh rằng cô nên làm thế nào với Mỹ Hương khi Mỹ Hương có hành động muốn hại cô lần nữa. Anh Lâm khá bất ngờ về chuyện này và nói:

- Sao? Nó muốn hại em lần nữa ư?

- Anh Kevin có gửi cho em 1 đoạn ghi âm của Mỹ Hương khi cậu ấy ở khách sạn. Cậu ấy có trách móc em, khinh em, vì em mà Đức Trung mới bỏ cậu ấy, cũng vì em mà cậu ấy mới tan nhà nát cửa.

- À. Vậy thì là nó nhờ thằng Quốc Cường mang bánh có thuốc ngủ tới để cho em ăn đúng không?

- Sao anh biết ạ?

Anh Lâm có nói đã nhận được tin nhắn từ ông Huy gửi qua, và ông Huy có nhắn tin cho anh rằng nên để Quốc Cường đạt được ý nguyện bắt Thục Linh. Và hiện tại Mỹ Hương đang đi chung với hắn, chắc chắn sẽ hợp tác với Quốc Cường để hại Thục Linh 1 lần nữa. Ông Huy đang chờ đợi 1 tin nhắn từ anh, nếu anh đồng ý ông Huy sẽ có đủ bằng chứng để bắt Quốc Cường và cả Mỹ Hương với âm mưu bắt cóc người trái phép.

- Anh đồng ý với chú Huy đi ạ.

- Linh! Anh không thể để em gặp nguy hiểm được.

- Chỉ có cách đó thôi mới chứng minh được anh ta có liên quan tới đường dây buôn bán ma tuý và cung cấp gái thôi. Và em cũng muốn Mỹ Hương phải đền bù những gì mà em phải chịu đựng. Em ngồi xe lăn cũng chỉ vì cậu ấy.

- Em thực sự muốn như vậy sao Linh?

- Em muốn như vậy.

Cô muốn thì như là trời muốn vậy, anh đồng ý, nhưng phải từ từ để Bryan và Quốc Cường giao dịch mua bán thuốc lắc đã, rồi để xem thái độ của lão trùm thế nào mới được phép làm chuyện nguy hiểm đó.

- Còn phải vậy nữa ư Lâm?

- Nếu em muốn xử con Hương thì bắt buộc em phải nghe lời của anh.

- Dạ....

Cô “Dạ” mà trề môi ra đáng yêu dễ sợ, sau đó cô có hỏi anh Lâm 1 câu khiến anh buồn cười quá mà mắng yêu cô là đồ ham ăn, đó là:

- Anh ơi ở Macau có gì ngon thế?

- Cũng nhiều đồ ăn ngon. Có bánh tart trứng Bồ Đào Nha nhưng được làm theo công thức của Macau, bò khô, bánh mùn cưa. À còn cả Cacao nữa.

- Cacao của Macau sản xuất à anh?

- Anh cũng chứ tìm hiểu vì chưa tới đây lần nào, nhưng đoàn doanh nhân họ có tới đây vài lần và đang đi mua bánh trứng. Khi về anh sẽ mua cho em vài chục hộp nhé, được không nè?

- Quá ư nà được nuôn nè. Em cúp đây bái bai.

Cả ngày hôm đó Thục Linh bức bối khó chịu vô cùng khi chân ngứa ngáy dã man không cách nào để giảm ngứa. Ngồi ăn cơm bí bách khó chịu ăn không thấy ngon nhưng cũng không dám tỏ ra ngoài mặt sợ bố mẹ với các anh chị lo lắng. Phu nhân Charlotte cũng có ngồi ăn cùng với nhà cô, ân xong có đẩy xe lăn đưa cô ra ngoài bể bơi chơi và nói chuyện. Điều đầu tiên phu nhân nói đó là hỏi thăm cô xem cô còn đau ở đâu không.

- I'm fine mom, but my feet‘s so itchy. (Con khỏe mà mẹ, nhưng chỉ có điều chân con ngứa quá à mẹ.)

- Oh, are you itchy? Wait a minute sweetheart. (Ồ, con ngứa ư? Đợi mẹ 1 chút nhé con yêu.)

Phu nhân Charlotte đi vào trong nhà rồi quay ra trên tay có cầm theo 1 chiếc đũa gỗ sạch, phu nhân ngồi xổm xuống bên cạnh cô rồi luồn chiếc đũa vào bên trong chiếc chân bị bó bột của cô rồi gãi ngứa giúp cho đứa con gái nuôi ngoan hiền.

- Mom, I can do it myself hihi. (Mẹ, con tự làm được rồi ạ.)

Phu nhân đưa đũa cho cô làm rồi nói với cô về chuyện cô có dự định đi du học. Thục Linh ngạc nhiên lắm vì điều này chỉ có cô với bố cô và anh Lâm biết thôi mà.

- Mom, did Lam talk to you about this? (Mẹ ơi, có phải anh Lâm nói chuyện này cho mẹ biết không ạ?)

- Yes. The foreign environment‘s very professional for training, baby. You want to go to any country to study abroad, my parents also agree. (Đúng vậy. Môi trường nước ngoài đào tạo chuyên nghiệp lắm con yêu. Con muốn đi nước nào du học, bố mẹ cũng đồng ý hết.)

- Awwww... Thank you so much mommy!

Thục Linh thật hạnh phúc làm sao khi có những người bố người mẹ quan tâm và ủng hộ cô mọi chuyện. Hai mẹ con ôm nhau ở ngoài bể bơi mãi cho tới khi bà Loan gọi vào ăn trái cây tráng miệng.

Thục Linh đã ăn xong phần của mình rồi và lên phòng chơi với Cafe và Coca dưới sự hỗ trợ của ngài Smith. Ngài Smith có khiếu nuôi chó lắm các bạn ạ. Tới 7h30’ tối có tiếng chuông cổng, Bryan chạy ra ngoài dắt theo khẩu k54 màu đen đề phòng kẻ xấu, cổng mở ra thì trước mặt anh là ông Trọng bà Sáu với chiếc maybach biển 30S.

- Ông bà tới đây có việc gì không?

- Cậu Bryan à, tôi tới thăm và gặp anh chị Minh Loan với Thục Linh.

- Tôi nghĩ giữa ông bà và bố mẹ cô chủ không còn gì nói chuyện với nhau.

Ông Minh nghe tiếng chuông cửa cũng đi từ trong nhà ra, ông Minh có mời bố mẹ của Mỹ Hương vào ngồi ăn trái cây. Ông Minh biết lí do mà ông Trọng bà Sáu tới đây nên cố ý không có gọi cô xuống nhà. Ông Trọng có đưa cho ông Minh 1 giỏ quà bánh, trong đó có giấu 1 phong bị vài triệu và nói:

- Anh Minh à. Gia đình chúng tôi có chút quà... ờ tặng cháu Linh. Mong cháu khoẻ mạnh ạ. Và... và tôi cũng mong là... anh... anh có thể nói với anh Phong... tha cho con bé Hương nhà tôi.

Ninh với Bryan không có nói gì về chuyện Mỹ Hương bắt tay với Quốc Cường để hại Thục Linh lần nữa vì 2 anh đã được đại ca mình dặn dò từ trước rồi. Cô muốn trả thù Mỹ Hương, anh Lâm sẽ giúp cô. Ông Minh nói:

- Con Linh nhà tôi nó cũng khoẻ rồi chỉ còn chân nó bị gãy phải bó bột thôi. Anh Trọng chị Sáu làm như này chúng tôi không có nhận đâu. Còn về chuyện của con bé Hương thì thực sự để mà nói con bé nó cũng không có sai hoàn toàn. Chỉ là có chút hiểu lầm giữa mấy đứa trẻ thôi anh chị à.

Đúng là người hiền lành nên việc gì cũng có thể thương lượng và hoà giải trong hoà bình chứ không có hở tí là đánh mạnh vào kinh tế như ông Phong với Trọng Lâm. Bryan đứng ngoài chỉ muốn vào 3 mặt 1 lời với ông Trọng bà Sáu về những chuyện con gái họ làm ra, nhưng Ninh đã gàn lại rồi và nói:

- Muốn làm việc lớn phải cố gắng nhịn. Mày về sớm đi mai còn dụ thằng kia đấy.

- Ừ. Mày ở đây bảo vệ cho mọi người nhé.

- Không cần mày phải dặn.

Bryan ra lấy con bmw màu trắng của Wiliam rồi đi về khách sạn, trên đường đi có goin cho Khanh nói ngủ sớm và ngày mai 5h sáng dậy đi giao dịch với anh.

- Anh Bryan, em sợ là em không làm được, vì thuốc lắc em không có dùng bao giờ, sợ rằng với người sành sỏi như thằng Cường nó sẽ phát giác ngay.

- Chút nữa về khách sạn tao sẽ hỗ trợ mày, không lo. Quan trọng là diễn cho tốt thôi, không bắt mày dùng thứ đó đâu.

- Dạ vâng anh.

Ông Trọng bà Sáu có ngồi thêm 1 lúc nữa rồi đứng dậy ra về và nhất quyết không cầm lại giỏ quà có chứa 5 triệu đồng tiền mặt. Họ mong ông Minh bà Loan có thể rủ lòng từ bi mà tha thứ cho con gái họ và cho bản thân ông Trọng bà Sáu 1 cơ hội để vào làm tiếp trong chính tập đoàn của nhà mình. Nhưng thế nào chưa ngồi vào xe thì bà Bình tới, bà Sáu nói:

- Chị Bình à. Chúng tôi có thể mời chị đi uống 1 tách cafe không?

- Xin lỗi 2 vị. Tôi không có thói quen uống cafe buổi tối. 2 vị tới đây có chuyện gì không?

3 người đứng bên ngoài nói chuyện, bà Loan thấy vậy liền đi ra mời tất cả vào nhà, ông Minh có nói với bà Bình rằng:

- Chị Bình à, chuện gì qua nó cũng đã qua rồi, thôi thì chị với ông Phong bỏ qua hết mọi chuyện đi. Con Hương nó không học trường này thì có trường khác, còn anh chị đây... Cô nói giúp họ với ông Phong.

- Hay thật đấy. Náo nhiệt vậy mà không gọi tôi xuống là sao anh Minh. Anh nên nhớ tôi cũng còn ở trong nhà này đấy.

- DẠ THƯA NGÀI...

Ngài Smith đi tới ngồi bên cạnh bà Bình và nói rằng ngài có thể cho ông Trọng bà Sáu vào làm trong tập đoàn nhưng còn Mỹ Hương thì ngài không thể tha thứ.

- Tôi hỏi các anh các chị ngồi đây, ai là người làm con gái tôi gãy chân? Và ai là người làm tôi mất cháu ngoại hả? Là ai?

Ông Công nói nên dĩ hoà vi quý, Mỹ Hương còn trẻ người non dạ nên không biết phải trái, ngài Smith nên tha cho Mỹ Hương.

- Hay cho câu trẻ người non dạ. Mới tí tuổi đầu mà đã hại con gái tôi tai nạn giao thông rồi thì lớn lên thêm 1 chút nữa sẽ còn làm ra cái gì đây anh Công, có cầm dao đâm con tôi 1 nhát không? Tôi đã quyết rồi thì cứ như vậy mà làm. Anh Trọng chị Sáu ngày mai có thể tới công ty làm việc, còn Mỹ Hương tôi không tha thứ.

Ngài Smith nói xong đứng dậy lên trên phòng ngủ, đấy, mọi người ở dưới muốn làm gì thì làm, đó là ý kiến của ngài ấy và ngài tin ông Phong cũng sẽ xử sự như vậy. Làm cha làm mẹ không ai muốn con cái của mình chịu đau đớn cả về thể xác và tinh thần đúng không?

Ông Trọng bà Sáu đã tới không đúng thời điểm rồi, họ xin phép cáo từ. Thôi thì trong lúc làm việc họ có thể lấy công chuộc tội vậy, chứ không còn cách nào khác hơn. Con gái họ, Mỹ Hương không thể nào thất học.

Sáng ngày hôm sau 4 rưỡi sáng, Bryan, Khanh và cả Quốc Cường đã bình minh rồi, hôm nay là ngày quyết định cho số phận của Quốc Cường. Bryan nói:

- Khanh. Mày sẵn sàng chưa?

- Em sẵn sàng thưa anh.

- Ok. Cầm theo đôi vợt đi, tới đó làm vài đường cầu rồi đợi nó 1 thể.

- Dạ ok anh.

2 người mặc bộ đồ thể thao, đeo mặt nạ vào, cầm theo đôi vợt cầu lông của Jacob ra vào triệu bạc rồi ra xe đi tới công viên Thống Nhất. Trời mùa hè sáng trưng nên chưa tới 5h đã có đầy người đi thể dục chạy bộ rồi. Bryan nói:

- Nhớ là diễn cho thật tự nhiên nhé.

- Em nhớ rồi anh.

Hai người đi tới công viên Thống Nhất, gần tới nơi rồi thì Kevin gọi điện, nói là Quốc Cường tới giờ vẫn chưa có thay quần áo đâu, có thể hắn ta sẽ không giao dịch.

- Kệ nó. Nó sẽ đồng ý giao dịch ngay thôi, bởi nó là 1 thằng khát tiền.

- Tao báo cho bọn mày 1 tin giật gân nhé, rằng nó và con Hương đêm hôm qua đã ngủ với nhau.

- Hay lắm, mày cắt ghép đoạn đó đi rồi dùng tài khoản phụ up đoạn video đó lên mạng cho tao.

- Hehe tao cũng có suy nghĩ đó nên đã và đang cắt video.

Để cho uy tín hơn thì Bryan có gọi điện cho Thiêm Bảo và Wiliam nhờ hai anh vệ sĩ này tới đàm phán tư tưởng trước với chủ hoặc quản lý khách sạn, loan tin đồn rằng khách sạn tất cả các phòng đều có gắn camera theo dõi.

- Tôi nghĩ rằng không nên làm vậy Bryan à. Con nhỏ Hương sẽ biết đó là do chúng ta làm ngay. Nó sẽ hận cô chủ nhiều hơn nữa.

- Nó sẽ không có 1 bằng chứng nào hết đâu anh Bảo. Anh cứ làm đi, tội vạ đâu em chịu hết cho.

- Vấn đề không phải là thế... Ok tôi sẽ làm.

- Nhớ đeo mặt nạ anh Bảo nhé.

Hai anh vệ sĩ ở khách sạn nhận nhiệm vụ nên làm ngay. Gớm khổ lắm đại ca Jonathan đi Macau chưa về, cho nên mọi mệnh lệnh đều do Bryan đưa ra. Mọi người không tuân theo nghĩa là đang kháng lệnh đại ca.

Mỹ Hương thì đang trần truồng trên giường của Quốc Cường ở khách sạn, và lí do mà Quốc Cường hắn ta chưa có thay đồ là vì cô ta cứ níu kéo mãi thôi, và cả... phía dưới của cô ta chật khít cứ như chưa bị bóc tem vậy.

- Nào bảo bối ngoan, để anh đi làm việc đã. 1 chút nữa anh về chúng mình đi mua sắm, ok?

- Không. Ở lại với em.

- Nào ngoan nha, chỉ 1 chút thôi cưng.

Quốc Cường gỡ tay Mỹ Hương ra rồi cầm đồ thể thao đi vào nhà vệ sinh thay. “Con nhỏ này nó mất trinh rồi ư? Liệu có được giá không nhỉ? Lại còn con Linh lủng gì đấy nữa, xinh đẹp hiền dịu vậy hoá ra cũng bị mất tem. Haizz chuyến này lỗ chổng vó rồi.”

Tiếng chuông điện thoại của Bryan, nhưng không phải Kevin gọi mà là Quốc Cường, Bryan nhếch miệng cười khẽ, không có nghe cuộc này mà để cho chuông điện thoại kêu tới chán thì thôi. Cuộc thứ 2 tới, vẫn là số điện thoại của Quốc Cường, Khanh nói:

- Anh Bryan. Sao anh không nghe ạ?

- Tao đang xem độ khát tiền của nó tới đâu.

Các trinh sát đã có mặt tại công viên Thống Nhất trực chờ bắt quả tang Quốc Cường giao dịch ma tuý rồi. Bryan tới cuộc thứ 3 mới nhấc máy:

- Anh Huy à. Tôi xin lỗi anh, bây giờ tôi mới đi được.

- Tôi cho anh 10’ nữa, nếu chậm dù chỉ là 10 giây, anh sẽ không được nhận bất cứ 1 xu nào tiền thuốc nữa.

Bryan cúp máy rồi xem định vị số máy của Quốc Cường qua điện thoại, sau đó có đưa cho Khanh xem, tín hiệu đang di chuyển rất nhanh.

- Haha thằng này khát tiền thật sự.

Chưa tới 10’ sau Quốc Cường đã có mặt ở ngay cổng công viên với trang phục thể thao và chiếc vợt cầu lông đeo ở sau lưng và dĩ nhien anh ta có đeo mặt nạ. Các trinh sát đã thấy Quốc Cường rồi liền báo ngay cho đồng đội đang ở chỗ đài tưởng niệm lãnh tụ Hồ Chí Minh.

- Ok. Tất cả vào vị trí, Bryan canh điện thoại đấy.

- Rõ!

Và ngay sau từ “Rõ” của Bryan không tới 1’ thì anh ta nhận được cuộc gọi của Quốc Cường.

- Alo!

- Tôi đã tới rồi đây và đang đi vào trong.

- Anh mặc áo màu gì?

- Bộ đồ thể thao màu cam có bao vợt cầu lông màu đỏ.

- Còn hàng?

- Tôi có mang theo, đủ 1000 viên cho anh.

Bryan chỉ dẫn Quốc Cường tới khu vực gần đài tưởng niệm Hồ Chí Minh nhưng là ở sau nhà vệ sinh công cộng. Hướng dẫn xong Bryan cúp máy rồi nói với Khanh rằng công an có tới thì giả vờ cầm hàng chạy thật nhanh vào nhưng vẫn phải để công an tóm.

- Em biết rồi anh Huy.

- Tốt.

Và 3’ sau, Bryan đã thấy Quốc Cường liền đeo túi đeo chéo có chứa vài cọc tiền đôla đi ra. Quốc Cường đeo mặt nạ đã nhận ra ngay người hẹn hò giao dịch với hắn ta liền cười tươi lắm, nhưng đi tới gần Bryan thì Bryan quay mặt bước đi. Nhưng sau đó Quốc Cường hắn nhận được tin nhắn từ Bryan:

[Đi theo tôi. Chúng ta đánh cầu lông 1 chút tầm 10’ rồi giao dịch, đừng để người qua đường nghi ngờ]

[Ok.]

“Tay này đúng là cáo đấy, haha hay rồi. Lại có tiền tiêu xài.” Đi tới 1 chỗ vắng người, Bryan với Quốc Cường đánh cầu qua lại tầm không tới 10’, Quốc Cường có hất hàm về phía Khanh đang ngồi cầm vợt và hỏi:

- Anh ta là ai?

- Bạn của tôi, người tôi đã nói qua với anh.

- À.

Đánh đúng 10’ thôi cả 2 ra ghế đá ngồi nghỉ ngơi uống nước, Quốc Cường không có mang theo nước nên có xin 1 2 ngụm của Bryan.

- Chúng ta làm luôn chứ.

- Ok! Khanh, việc của mày đấy.

- Ok!

Khanh đứng chắn trước mặt Bryan và Quốc Cường rồi lạnh lùng thở ra 2 chữ:

- Hàng đâu?

- Đây.

Trng túi đeo chéo ở ngực của Quốc Cường là 1 hộp nhỏ hình vuông được bọc cẩn thận bằng mấy lớp băng dính màu trắng. Khanh rất chuyên nghiệp khi có mang theo dao lam để bóc tem hàng. Bóc ra Khanh thấy bên trong được chia ra làm 2 loại, 1 nửa màu hồng 1 nửa màu tím y như Bryan đã làm việc từ trước.

- Hàng ổn!

- Sao anh biết là ổn khi chưa thử?

- Đều là dân buôn với nhau, tao tin mày.

Đúng là Quốc Cường đã mang đúng loại Bryan cần, hàng chuẩn Châu Âu được nhập từ Hà Lan về. Và tất nhiên trong cốp xe của hắn luôn luôn có 1 ít hàng, mỗi thứ 1 tí để bán khi cần thiết.

- Đây, 250 triệu. Trong đó 200 triệu tiền hàng và 50 triệu tiền bo, khỏi phải đếm.

Tới lúc Bryan đứng lên chưa kịp đi được bước nào đã bị công an, lính của ông Huy phục kích bất ngờ. Khanh cầm hộp lắc bỏ chạy nhưng bị công an từ 2 phía cầm súng bao vây.

- Giơ 2 tay lên đầu!

- Ôi các anh ơi, chúng em có làm gì đâu ạ.

- Nguyễn Gia Huy, Vũ Ngọc Khanh, chúng tôi đã tìm các anh rất lâu rồi. Các đồng chí, giải các đối tượng về đồn.

- RÕ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.