Trói Buộc Đại Tiểu Thư

Chương 23-24




Chương 23: Trêu đùa trong tiết học.

Đêm hôm qua, dưới tác động của trứng rung, Sở Nhược cao trào hết lần này đến lần khác, vốn tưởng rằng như thế là kết thúc rồi. Ai nào ngờ, trước khi đi học, Hòe lại nhét thứ đó vào trong.

Thời điểm Sở Nhược đang lơ đãng, Hòe cư nhiên không lấy nó ra, bây giờ nó còn đang rung động trong hoa huyệt của cô.

Tay của giáo viên gõ trên bảng trắng, thỉnh thoảng quan sát trạng thái của các học sinh, nếu như bị phát hiện thì…..

Sở Nhược vừa tức vừa thẹn, kẹp chặt hai chân, sợ là sẽ bị phát hiện.

“Tắt ngay…..” Giọng nói như mũi bay đập cánh, nhỏ xíu xiu.

“Cái gì cơ?” Hòe ngoảnh đầu sang mỉm cười với cô.

Sở Nhược ngoắc ngoắc tay, Hòe cúi đầu xuống, Sở Nhược hung hăng nói bên tai anh, “Tắt ngay!”

“Bạn học ngồi ở kia, trong tiết không được nói chuyện!” Ánh mắt của giáo viên quan sát phía bên này, Sở Nhược lập tức cúi gầm đầu.

Đồng tử của Sở Nhược run rẩy, trong lúc giáo viên vẫn còn đang chú ý cô, vậy mà Hòe còn điều chỉnh độ rung của trứng rung lên.

Hòe dùng khẩu hình nói cô hết tiết rồi hẵng nói, bây giờ cô làm gì còn tâm trạng đợi đến hết tiết cơ chứ.

Đáng chết! Mật dịch thấm qua quần lót, chạy đến bắp đùi mất rồi, toàn bộ phía phía dưới đã ướt đẫm. Khoái cảm không ngừng khiến đầu óc Sở Nhược choáng váng, hoàn toàn không nghe rõ những gì xung quanh, nếu không mau chóng rời khỏi đây…..

Cô sẽ mất kiểm soát.

Sở Nhược giơ tay lên, kẹp chặt hai đùi, “Có chuyện gì? Bạn học Sở Nhược.”

“Em muốn đi toilet một chút.” Sở Nhược nói chuyện có chút run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng cô đã vô cùng khống chế rồi.

Giáo viên nhìn đồng hồ một cái, “Còn năm phút nữa là hết tiết rồi, em nhịn chút đi!”

Năm phút, nói dài không dài, nhưng đây thật sự là năm phút giày vò nhất trong cuộc đời cô, ngón tay cô bám vào chân bàn, dùng sức đến mức đầu ngón tay đều trắng bệch, chân không ngừng run rẩy, phân tán nỗi bất an của cô.

Khoái cảm dày người không ngừng dâng lên, cô đã cố gắng tập làm quen, muốn khống chế nó, nhưng có làm thế nào cũng không thể điều khiển được, cô giống như một người trôi dạt trên biển rộng, không tìm thấy một cọng cỏ nào, mắt thấy sắp phải chôn thân nơi biển rộng này.

Trứng rung nương theo độ rung không ngừng chôn sâu vào trong cơ thể cô, Sở Nhược ngấn lệ, đôi tay bịt chặt miệng, “Ưm!”

Trứng rung đâm chọc trúng điểm nhạy cảm của cô, Sở Nhược thật sự không nhịn nổi nữa, cô không muốn cao trào trong lớp học, cô muốn lấy cái thứ này ra, ngón tay thăm dò xuống phía dưới.

Hòe bắt lấy tay cô, “Đại tiểu thư, phải chú ý hoàn cảnh.”

Tiếng chuông hết tiết reo lên vang dội, Sở Nhược cũng đã đạt đến đỉnh vui cao trào, thịt non không ngừng bị đâm chọc, hoa huyệt một co một rút, kịch liệt run rẩy, lượng lớn hoa mật phun ra ngoài, thấm ướt hạ thân của cô.

“Sở Nhược tiết sau không phải tiết thể dục sao? Cậu không đi à?” Tất cả mọi người đều đã rời khỏi lớp học, chỉ có Sở Nhược là mất sức nằm bò trên bàn.

“Tớ….đợi lát nữa sẽ đi.” Tuy là cô nói như thế, nhưng bây giờ lại không thể động đậy, chân đã mềm nhũn từ sớm.

Bạn học nữ vẫn vô cùng lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Sở Nhược, “Sở Nhược, mặt cậu sao lại đỏ thế, cậu bị bệnh à?”

Sở Nhược sờ mặt, “Tớ cảm thấy có hơi nóng.”

“Nóng? Nhiệt độ bây giờ đang ấm áp, cậu không phải là bị sốt đó chứ?” Bây giờ đang là thời điểm xuân ấm hoa nở, nhiệt độ dễ chịu, sao lại có chuyện nóng được chứ?

Sở Nhược gắng gượng nở một nụ cười, “Không có đâu!”

“Thật sao?” Bạn học nữ bán tín bán nghi.

Sở Nhược cắn chặt môi, “Ôi!”

Tên xấu xa này, lại mở công tắc rồi, nhân lúc hoa huyệt của cô đang tê dại.

Bạn họ nữ bị tiếng rên rỉ của Sở Nhược dọa sợ, “Cậu….cậu làm sao thế?”

Sở Nhược lấp lửng nói, “Không…..không có gì!”

“Xem ra thật sự bệnh không nhẹ đâu! Cậu còn toát cả mồ hôi này!”

“Tớ chỉ là quá nóng thôi, ha ha!” Sở Nhược quạt quạt gió làm như thật.

“Không khỏe, vẫn là nên đến phòng y tế sẽ tốt hơn!” Bạn học nữ chu đáo nói.

“Tớ biết rồi, tớ nghĩ ngơi một chút, nếu như thật sự không ổn tớ sẽ đến phòng y tế.” Trong lúc nói chuyện, trứng rung nhanh chóng dao động, kích thích hoa dịch bắn tung tóe.

“Vậy được rồi! Cậu phải mau đến đó nhé, nếu không thầy thể dục sẽ tức giận đáy.”

“Bái bai!” Sở Nhược cứng nhắc nở nụ cười, chào tạm biệt cô ấy.

Trong lớp học ngoại trừ hai người bọn họ, tất cả mọi người đều đã đi hết, Hòe cũng đã tắt công tắc.

“Tại sao anh lại làm như thế?” Sở Nhược cắn răng nghiến lợi nhìn sang Hòe.

“Tôi muốn biết rõ giới hạn của đại tiểu thư đến mức nào. Dáng vẻ vừa rồi của đại tiểu thư thật xinh đẹp.” Trong đôi mắt của Hòe tản phát vẻ say mê nồng đậm.

“Anh thật là…..” Phẫn nộ đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của cô ngay lúc này, hơn thế chính là hung hăng sỉ nhục, lòng tự tôn bị chà đạp.

Đồng tử của Hòe co rút, ánh mắt kinh ngạc lóe qua, “Đại tiểu thư!”

Ngón tay của Sở Nhược sờ lên mặt mình, ướt ướt nóng nóng, giọt nước mắt nhỏ lên bàn, hệt như trân chân đứt đoạn.

Sở Nhược luống cuống tay chân, “Tôi…..”

Cô vậy mà khóc rồi, càng tệ hơn là khóc ngay trước mặt anh, thật đúng là tồi tệ.

“Đại tiểu thư, thật sự xin lỗi.” Hòe quỳ một gối xuống đất, cúi đầu, ánh nắng ở sau lưng khiến anh khoác lên mình một lớp bóng đen, vô cùng áy náy.

Sở Nhược bị động tác bất thình lình này của anh dọa sợ, “Xin lỗi cái gì?”

“Tôi đã làm tiểu thư bật khóc.”

Làm cô khóc, anh cảm thấy rất có lỗi, vậy những việc trước đó anh làm tính là gì đây?

“Không phải anh đã từng làm qua những chuyện càng quá đáng hơn sao?”

“Chuyện càng quá đáng?” Hòe ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Sở Nhược siết chặt nắm đấm, bây giờ anh ta đang giả ngốc gì thế chứ?

“Mỗi đêm khuya, trêu đùa thân thể của tôi mặc kệ ý nguyện của tôi, trong lúc tôi đi học còn nhét thứ đó vào cơ thể của cô, làm nhục tôi, anh còn muốn phủ nhận sao?” Vừa nghĩ đến những chuyện này, toàn thân Sở Nhược đều đang run rẩy.

“Đại tiểu thư không thích những việc này sao?”

Thay thế câu trả lời là hành động, Sở Nhược hung hăng tát cho Hòe một cái tát.

Hòe không né tránh, yên lặng đón nhận một tát này.

“Đại tiểu thư, hy vọng cái này có thể khiến em bớt giận. nếu như không đủ, đại tiểu thư có thể tiếp tục đánh.” Hòe đưa bên má còn lại ra.

Cái này tính là gì, dáng vẻ hèn mọn này, cứ giống như cô đang ngược đãi anh vậy.

“Không cần!”

“Ngoài việc yêu cầu rời khỏi đại tiểu thư ra, đại tiểu thư muốn bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần có thể khiến đại tiểu thư bớt giận, tôi đều nguyện ý đi làm.”

“Vậy anh tự tát mình đi!”

Sở Nhược vừa dứt câu, Hòe lập tức thực hiện, hung hăng đánh lên hai má, hết lần này đến lần khác, không có dừng lại, cũng không nương tay với bản thân, mỗi một cú tát đều ra sức đánh xuống.

Tuy rằng ban đầu thoải mái hơn một chút, nhưng sau đó thật sự càng nhìn càng ngán.

Sở Nhược xua tay, “Anh dừng lại đi!”

Chỉ cần anh không rời khỏi bên cạnh cô, cho dù anh làm cái gì, trong lòng cô đều sẽ không dễ chịu.

“Rõ! Đại tiểu thư.” Hòe dừng lại động tác, cung kính quỳ xuống bên cạnh cô, hai má tuấn tú bị đánh đến sưng đỏ, gương mặt ấy dường như không còn chói mắt như trước nữa, thậm chí còn có chút buồn cười.

Tuy rằng Sở Nhược không cười, nhưng đáy mắt lại mang theo ý cười.

“Thật là tốt quá! Nếu như dáng vẻ này của tôi có thể chọc cười đại tiểu thư, tôi đây cũng mãn nguyện rồi, chỉ cần đại tiểu thư không còn khóc nữa là tốt rồi.” Hòe đặt tay trước ngực, màu trắng của găng tay và màu đen của tây trang đối nghịch lớn biết bao, cũng giống như dáng vẻ của anh thì khôi hài, nhưng lại mang vẻ mặt chân thành nói ra câu này.

“Anh câm miệng!” Anh nói cô nghe giống như một đứa trẻ tùy hứng vậy.

Bất quá Sở Nhược vẫn thoải mái nở nụ cười, nhìn thấy gương mặt sưng đỏ kia của anh, tâm tình bỗng dưng tốt hơn hẳn.

Chương 24: Lấy ra.

Rèm cửa sổ trong lớp học được thả xuống, kín không chút gió, ánh đèn cũng bị tắt hết.

Tất cả bạn học đều xuống học tiết thể dục, Hòe lấy lý do Sở Nhược không khỏe trong người, xin cho cô nghỉ học.

Trong bóng tối, Sở Nhược tự lẩm bẩm, “Nên làm thế nào?”

“Đại tiểu thư, có cần tôi giúp em không?”

“Không cần, anh không được xoay qua đây!” Bây giờ đèn đều đã tắt hết, nhưng tư thế lúc này của Sở Nhược không chỉ xấu hổ mà còn không lịch sự, rõ ràng đang mặc váy đồng phục nhưng lại mở rộng hai chân, kéo quần lót xuống tận mắt cá chân, đầu ngón tay không ngừng cắm vào nơi sâu thẳm, chính là muốn lấy món đồ đáng ghét kia ra.

Sở Nhược đã thử rất lâu nhưng thứ đó vẫn chưa chịu chui ra, kiểu tư thế giống như tự an ủi này thật sự khiến cô cảm thấy nhục nhã, mỗi giây mỗi phút đều sợ sẽ có người đột nhiên tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Còn về việc tại sao không vào nhà vệ sinh xử lý, còn không phải do cô không dám tưởng tượng cảnh trong cơ thể cô đặt một thứ như thế, đi lại trong trường học.

Dưới sự bất lực, cô chỉ đành bảo Hòe đứng xoay lưng với cô, canh cửa, tuyệt đối không cho ai bước vào.

Căng thẳng cộng thêm xấu hổ, Sở Nhược không chỉ đỏ bừng hai má, mồ hôi hột còn không ngừng toát ra.

Tại sao món đồ này lại nhét được vào trong đấy, hơn nữa rõ ràng là lỗi của Hòe, tại sao cô phải căng thẳng như thế, trái tim đập nhanh đến mức như sắp bay ra ngoài vậy.

Làm sao đây, chắc sẽ không đến nỗi không lấy ra được phải đến bệnh viện đâu nhỉ! Cô không muốn mất mặt thế đâu!

“Có cần tôi giúp không?”

Trong lòng Sở Nhược vạn phần xoắn xuýt, sau vài lần cân nhắc, cô giống như quả bóng da bị xì hơi, “Vậy anh làm đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.