Trói Buộc Đại Tiểu Thư

Chương 11-12




Chương 11

Hòe dùng ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa bầu vú của Sở Nhược, dưới sự trêu chọc của Hòe đầu vú trở nên co siết, giống như hai nhụy hoa e lệ.

Trong đôi mắt mê hoặc của Hòe mang theo vẻ thỏa mãn, “Thật sự rất đáng yêu!”

Bàn tay đeo găng tay màu trắng nắm lấy một bên vú, nhẹ nhàng nhào nắn, toàn bộ thịt vú tụ tập lại với nhau, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên quả mận đỏ ở phía trên, vừa dùng khóe mắt đánh giá cô, hơi thở nóng ấm của anh phả lên da thịt của cô, khiến Sở Nhược có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của anh, với phương thức sắc tình như thế này.

“Đừng!” Loại giọng điệu xấu hổ này, Sở Nhược chưa bao giờ biết cô có thể phát ra tiếng thở dốc như thế này.

Hòe dùng đầu lưỡi liếm mút đầu vú từng chút một, rồi lại bỏ vào miệng hút, miệng ngậm trọn thịt vú của cô, nhả ra mút vào, rồi lại dùng đầu lưỡi đè ép quả mận đỏ của cô, trẻ con mút sữa cũng không có đói khát giống như anh đây.

Cho đến khi Hòe hút đầu vú của Sở Nhược đến mức óng ánh, dính đầy nước bọt của anh, anh mới lưu luyến đổi sang bên còn lại, cũng là dùng phương thức sắc tình ấy để yêu thương đầu vú của cô, một bên không được môi lưỡi chăm sóc, hai ngón tay của anh nhẹ nhàng vê nắn, kéo đầu vú của cô lên, mang đến cho cô cảm giác đau đớn nhè nhẹ, nhưng bên còn lại bị anh trêu chọc đến mức lửa nóng thiêu đốt khắp người. Sở Nhược cắn chặt môi vô cùng dùng sức muốn khống chế cơ thể của mình, kéo lý trí về, không muốn đắm chìm vào vòng xoáy tình dục.

Mặt của Hòe chợt phủ lên, liếm láp cánh môi của Sở Nhược, dịu giọng nói, “Đừng cắn, tôi muốn nghe em kêu lên.” Đầu lưỡi men theo đôi môi của Sở Nhược cứ như thế đi vào trong khoang miệng cô, nụ hôn vừa sâu vừa mạnh gần như khiến cô không kiểm soát được, cô muốn đẩy anh ra, nhưng tay của cô lại bị trói buộc, khiến cô chỉ có thể giãy giụa trong khe hở môi lưỡi quấn quýt.

Vừa rời khỏi cánh môi của cô, Hòe tựa như vẫn còn hoài niệm tư vị tốt đẹp ấy, anh liếm liếm cánh môi vẫn chưa đã thèm.

Hòe cởi trói một chân của Sở Nhược, kéo vạt áo ngủ của cô, đẩy quần lót của cô xuống tận bắp chân, “Đại tiểu thư, tuy rằng quần lót cotton màu trắng rất đáng yêu, nhưng tôi hy vọng em có thể mặc quần lót dạng ren, như thế càng xứng với bắp đùi trắng nõn của em.”

Màu đỏ tô phủ lên hai má, ham muốn chưa ngớt, “Anh câm miệng đi.”

Hòe đắc ý nở nụ cười, nâng một chân Sở Nhược lên, thu hết cảnh sắc xinh đẹp vào đáy mắt. Trên âm hộ trắng nõn có mọc vài sợi lông xoăn lưa thưa bảo vệ nơi mềm yếu của cô. Hai ngón tay của Hòe tách mở âm hộ của cô, mị thịt đỏ tươi chảy ra mật dịch, giống như đang mời anh nếm thử.

“Anh đừng nhìn chằm chằm nơi đó!” Sở Nhược cảm nhận được sâu sắc hơi thở của anh khi anh hít thở, cảm giác không tự tại ấy khiến Sở Nhược thật sự muốn khép đùi lại, nhưng cô không thể làm như thế. Ánh mắt đăm đăm ấy giống như muốn nhìn thấu khắp toàn thân của cô, càng đáng ghét hơn là anh còn nhìn lâu ơi là lâu.

“Tiểu huyệt vẫn luôn chảy nước này! Là đại tiểu thư muốn bảo tôi đến nếm thử sao?” Không đợi Sở Nhược trả lời, cánh môi của Hòe đã dán lên mị thịt của cô, liếm láp nội bức ướt đẫm mềm mại của cô, đầu lưỡi còn không ngừng chui vào bên trong, đầu lưỡi linh hoạt giống như muốn quét qua mỗi một nơi trong hoa huyệt, kiểu cảm giác bị xâm phận nhưng lại không thể kháng cự này thực sự quá đáng ghét, nhưng trong mười mấy năm sinh mệnh, Sở Nhược chưa từng cảm nhận được cảm giác vui vẻ dễ chịu thế này.

Trong đầu lặng lẽ nảy ra suy nghĩ sa đọa, hệt như lời nói thầm của ác ma mê hoặc khiến cô khát khao nhiều hơn?

“Làm sao đây? Cho dù có liếm thế nào cũng liếm không hết?” Cánh môi của Hòe dính đẫm mật dịch óng ánh, đầu lưỡi quét qua cánh môi mang tính dụ hoặc.

Sở Nhược không biết là tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, hay là vì khoái cảm khiến thân thể đang run rẩy, “Anh không biết xấu hổ!”

“Đại tiểu thư rõ ràng vô cùng thoải mái, em xem!” Anh tách mở cánh hoa của cô, để lộ ra nơi yếu ớt kia, mật dịch trong suốt không ngừng chảy ra từ mị thịt màu hồng nhạt, còn có thể nhìn thấy vách thịt nhăn nheo co rút từng cơn, “Chỗ này trở nên thật nhạy cảm.” Hòe cúi thấp đầu cắn lấy hoa đế của cô, dùng răng hàm nhẹ nhàng gặm cắn, đầu lưỡi liếm láp đỉnh nhọn của âm đế, khiến thân thể của cô giống như đang bị sét đánh trúng, một dòng điện lưu nhanh chóng chạy qua thân thể, một loại cảm giác cay nóng sau khi bị điện giật khiến mị thịt của cô co rút, thân dưới ưỡn lên cao.

“A…” Lượng lớn hoa mật từ hạ thể phun ra, hoa huyệt còn đang nhạy cảm co rút, cơn khoái cảm này vừa duy trì được mấy giây, thân thể đã mệt mỏi vô lực.

“Đại tiểu thư, em phun nhiều nước thật đấy.” Ngón tay của Hòe quệt qua mật dịch trên hoa huyệt, “Ga giường cũng ướt hết rồi…”

Chương 12.

Ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, toàn bộ chiếc giường được bao trùm bởi ánh nắng mặt trời, ánh nắng chói mắt rọi trên mặt, khiến Sở Nhược không thể không tỉnh dậy.

Sở Nhược vừa ngủ dậy gương mặt mệt mỏi, đầu tóc rối loạn như cỏ, sắc mặt tiều tụy.

“Chào buổi sáng! Đại tiểu thư, bữa sáng em muốn dùng hồng trà hay là sữa bò?” Bàn tay đeo găng tay màu trắng cầm tay cầm có hoa văn màu xanh lam, nụ cười dịu dàng ấm áp thực sự rất khó không khiến người ta buông xuống lòng phòng bị.

Hòe!?

Vừa nhìn thấy gương mặt của Hòe, tất cả ký ức đều nhanh chóng tràn vào trong đầu Sở Nhược. Sở Nhược căng thẳng kiểm tra khắp toàn thân, quần áo đầy đủ, cũng không có vết tích gì, lẽ nào hôm qua chỉ là một giấc mơ?

“Đại tiểu thư?” Hòe tiến lên trước một bước, “Không khỏe trong người sao?”

Thấy tay của Hòe sắp phủ lên trán Sở Nhược, cô hoảng loạn trực tiếp tát vào anh.

Đây là động tác theo bản năng phản xạ của Sở Nhược, khiến cả hai người đều dại ra.

Hòe lập tức quỳ một gối trên đất, trầm giọng nói: “Đại tiểu thư, thật xin lỗi tôi mạo phạm rồi!”

Dáng vẻ cung kính hiện tại của Hòe thật sự là người tối qua đã xâm phạm cô sao?

Sở Nhược ngẩn người, ngay lập tức cô lại hét lớn giống như người điên.

“Anh biến ngay cho tôi!” Sở Nhược gào thét, vung tay loạn xạ, cả người giống như một người phụ nữ điên cuồng.

Sau khi Hòe lặng lẽ lui xuống, tâm trạng của Sở Nhược nhất thời vẫn không thể nào bình ổn lại, đầu óc nặng nề, những cảnh tượng ấy một mực tràn vào trong đầu, khiến chân mày cô nhíu chặt, sắc mặt cuồng loạn.

Không sao đâu, không sao đâu, Sở Nhược liên tiếp an ủi chính mình, nỗ lực khiến tâm trạng của cô bình ổn trở lại.

Sở Nhược vén mớ tóc rối loạn ra sau đầu, đi vào phòng tắm.

Sao mà sáng sớm tỉnh dậy đầu lại đau thế này? Sở Nhược xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mệt mỏi khắc rõ trên gương mặt.

Nước lạnh dốc lên mặt, nhìn gương mặt tiều tụy nhợt nhạt trong gương, thần sắc yếu ớt lại bất an khiến Sở Nhược hoài nghi người trong gương có phải là bản thân mình không.

Sở Nhược dùng hai tay vỗ vỗ vào má mình, muốn vực dậy tinh thần.

Không sao đâu! Hôm qua chỉ là một giấc mơ! Cô lại lần nữa an ủi chính mình.

Một đêm qua đi, cơn buồn tiểu đột nhiên ập tới. Trong lúc Sở Nhược đi tiểu, mới đầu vẫn không cảm thấy có gì khác thường, đợi khi cô theo thói quen kéo quần lên, chợt phát hiện một chuyện rất không bình thường! Quần lót của cô biến mất rồi!?

Sở Nhược nhớ rõ hôm qua lúc tắm rửa, cô có mặc quần lót rồi mới lên giường đi ngủ, làm sao có thể có chuyện sáng sớm tỉnh dậy quần lót lại biến mất cơ chứ! Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải là mơ, hơn nữa Hòe còn mang cả quần lót của cô đi rồi!?

Sở Nhược vừa nghĩ như thế thì cảm thấy toàn thân sởn hết tóc gáy ngay, cô hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được bên cạnh cô lại có một tên biến thái thế này.

Vừa tan học, Sở Nhược lập tức sai bảo Hòe, bảo anh đi đến một quận huyện cách chỗ cô ở thật xa, còn cô một mình vào khách sạn ở, dự định ở lại khách sạn này cho đến ngày phải thi đấu.

Sở Nhược không tin, Hòe bị sai đi đến quận huyện khác còn biết cô ở chỗ này, cho dù Hòe có biết, anh cũng không có chìa khóa phòng, chắc chắn không thể vào đây.

Sở Nhược tắm rửa xong, trên người mặc áo tắm bước ra, một gương mặt đẹp trai bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Đại tiểu thư, em muốn ở khách sạn bên ngoài sao lại không nói cho tôi biết một tiếng vậy?” Nụ cười rực rỡ chói mắt khiến người nhìn hoảng lòng.

Sở Nhược y như gặp quỷ, cô bị dọa đến mặc mặt mũi tái nhợt, “Anh! Anh! Sao anh lại ở đây?”

Hòe duy trì nụ cười hoàn hảo, trả lời: “Đại tiểu thư ở đâu, tôi phải ở đấy!”

Đôi môi của Sở Nhược đang run rẩy, “Làm sao anh biết tôi đang ở đâu?”

“Không phải tôi đã nói tôi luôn luôn biết rõ đại tiểu thư đang ở đâu sao?”

Câu nói này lọt vào tai Sở Nhược, khiến cô dựng cả tóc gáy! Những lời này hoàn toàn chính là lời mà những kẻ biến thái theo dõi thường nói.

“Làm sao anh vào đây được?” Khách sạn dùng thẻ từ cảm ứng, anh cũng không thể nói mình có chìa khóa được nhỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.