Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 7




Việc Sở Nhược và Bạch Xuân đối đầu, gây ồn ào xôn xao, tin tức này truyền đi khắp trường ai ai cũng biết, thậm chí người của trường học còn xem trận quyết đấu này thành cuộc thi chính thức, nói muốn phái người đến làm trọng tài, đồng thời gửi cho Sở Nhược một bức thư thông báo quyết đấu, trong thư kể rõ tường tận về truyền thống quyết đấu của trường học.

Xem ra là có truyền thống quyết đấu như Hòe đã nói, đúng thật là có chuyện này, không phải đang hù dọa cô! Nhưng hạng mục quyết đấu được viết trên đó là…..đấu kiếm?

Sở Nhược chưa từng học đấu kiếm, huống chi là phải thi đấu. Từ trong lời của người xung quanh cô nghe nói từ nhỏ Bạch Xuân đã bắt đầu luyện đấu kiếm, còn tham gia qua cuộc thi mang tính chất toàn quốc, giành được hạng nhì.

Lần quyết đấu này hoàn toàn là thế mạnh của Bạch Xuân, xem ra lần thi đấu này cô có thể thua một cách rất nhẹ nhàng. Sở Nhược tiện tay ném bức thư sang một bên, nằm lên giường vui vẻ hát ca.

Lần này cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Hòe phiền phức.

“Đại tiểu thư tới giờ nên luyện tập rồi.” Trên tay Hòe cầm một thanh kiếm dẻo, trên cánh tay treo bộ đồ bảo hộ để đấu kiếm.

“Luyện tập?” Sở Nhược từ trên giường ngồi dậy, trên mặt phủ lên một vẻ nghi hoặc.

“Muốn giành chiến thắng trong cuộc thi, đương nhiên cần phải luyện tập, đại tiểu thư!” Hòe mỉm cười đưa đồ trong tay cho cô.

“Tôi biết rồi, anh đặt đó trước đi! Có thời gian tôi sẽ luyện.” Sở Nhược tiếp tục nằm trên giường, cả người tản phát ra một loại cảm giác lười biếng.

Thật buồn cười, làm sao cô có thể luyện tập cơ chứ? Cô đã quyết định phải thua trận thi đấu lần này.

“Đại tiểu thư, theo như tôi được biết, đại tiểu thư hình như chưa từng thử qua hạng mục vận động đấu kiếm này. Ngay tại đây, tôi giới thiệu sơ qua cho cô biết một chút, đấu kiếm chia thành ba loại, kiếm cùn, kiếm bén, dao quân sự, trận thi đấu lần này dùng kiếm bén làm hạng mục chính, chi bằng trực tiếp thực chiến đi! Cũng như nói ngồi mà nói suông, không bằng đứng lên hành động.” Hòe nở nụ cười đưa quần áo cho cô.

“Không cần, không cần, anh cứ tiếp nói đi!” Giường êm nệm ấm, nằm như thế này thật dễ chịu, cô mới không muốn đứng dậy.

Hòe tiếp tục nói, “Đại tiểu thư, không cần xấu hổ, xin hãy để tôi đây cùng cô luyện tập. Cho dù cô có làm không tốt, tôi cũng sẽ không cười giễu cô đâu.”

Sở Nhược ngáp một cái, không có sức lực, “Hôm nay sắc trời đã muộn, lần sau đi!”

“Bây giờ mới năm giờ, sao mà muộn được chứ? Cô không cần lo lắng, tuy rằng tôi không được tính là thầy dạy hàng đầu, nhưng đấu kiếm vẫn là biết đôi chút, có lẽ có thể góp chút ý kiến cho đại tiểu thư.”

“Không cần, không cần đâu! Hôm nay tôi không muốn luyện tập.” Sở Nhược ngoảnh đầu đi, đến nhìn cũng không thèm nhìn Hòe một cái.

Động tác này khiến Sở Nhược mất đi cơ hội quan sát lời nói và sắc mặt của Hòe, cô không phát hiện ra nụ cười của Hòe ảm đạm đi vài phần.

“Đại tiểu thư, nếu như luôn trì hoãn mọi việc, sẽ trở thành một kẻ vô tích sự.”

Sở Nhược đang định nói không sao, Hòe chợt trực tiếp ôm cô từ trên giường lên.

Sở Nhược tức muốn chết, “Hòe, anh làm gì thế? Tôi không phải đã nói không muốn luyện rồi sao? Anh lại muốn làm trái mệnh lệnh hả?”

“Đại tiểu thư, thân là một người quản gia tốt, có khi suy nghĩ cho chủ nhân, làm trái mệnh lệnh của chủ nhân cũng là bất đắc dĩ thôi.” Hòe thở dài một tiếng, biểu cảm ấy cứ giống như ba mẹ nhìn con cái bất thành tài.

“Tôi không cần anh nghĩ tốt cho tôi, mau thả tôi xuống!” Hai tay hai chân Sở Nhược đều đang giãy giụa, nhưng một tay của Hòe từ phía sau bắp đùi đảo lên phía trước, một tay khác lại chuẩn xác bắt lấy hai tay đang giãy giụa của cô, hoàn hảo chế trụ được Sở Nhược.

“Thứ lỗi cho tôi không thể tuân theo.”

Sở Nhược chỉ có thể lấy tiến làm lui, “Được rồi! Được rồi! Tôi đồng ý với anh, tôi sẽ đi luyện đấu kiếm, nhưng tôi không muốn đấu với anh, anh đi tìm giúp tôi một giáo viên chuyên nghiệp đi. Tôi muốn giáo viên hàng đầu trong nước này.”

Nhân lúc Hòe đang đi tìm giáo viên, đúng lúc có thể trì hoãn chút thời gian.

“Đại tiểu thư, thời gian thi đấu đang đến gần, thực sự không còn thời gian giúp cô tìm giáo viên.”

Sở Nhược cứng đầu nói: “Tôi không cần biết, tôi muốn giáo viên chuyên nghiệp.”

“Thế cũng hết cách rồi!” Hòe thở dài một hơi, đặt Sở Nhược xuống.

Hòe đứng xoay lưng với cô, từ trong lòng lấy ra một thứ, giống như đang lấy điện thoại, Sở Nhược vốn tưởng rằng Hòe định gọi điện thoại, anh chợt xoay người lại, trên mặt có thêm một cặp mắt kính.

“Rất vui được làm quen với cô, đại tiểu thư. Tôi là giáo viên dạy đấu kiếm của cô.” Hòe cầm tay cô, quỳ một gối dưới đất.

Khóe miệng Sở Nhược co rút, “Anh đang tấu hài đó sao?”

Thật sự không biết Hòe còn có tế bào chọc cười.

Hòe ngẩng đầu, mắt kính gọng mảnh nằm trên mặt của Hòe, tăng thêm một chút phong tình khác biệt, “Tôi không có giỡn chơi, tôi có giấy chứng nhận giáo viên dạy đấu kiếm của nước mình.”

“Cho dù có giấy chứng nhận thì đã sao, tôi muốn có nhân tài có thể giành thắng lợi trong cuộc thi đấu.”

“Năm cấp ba, tôi đã từng giành được hạng nhất đội nam toàn quốc, còn có gì bất mãn không? Đại tiểu thư.” Hòe cười cười nhìn cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.