Môi đỏ của thiếu nữ hé mở, môi mỏi thốt ra lời cầu xin, “Hòe, cho em!”
Hòe mím môi nở nụ cười, “Tuân lệnh!”
Gậy nóng đâm sâu vào cơ thể của Sở Nhược, bắt đầu chậm rãi luật động, Hòe cúi đầu liếm mút bầu vú của cô, chậm rãi cắm rút, âm thanh dâm mỹ dần dần vang lên, tiếng nước dính nhớp vang lên giữa hai xác thịt.
Sở Nhược bám vào đầu vai của Hòe, màu đỏ tươi rực rỡ ửng hiện trên gương mặt, vùng cổ trắng nõn ngửa lên thật cao, toàn bộ cơ thể đều tựa trên người của Hòe, giống đóa hoa thỏ ty.
“Đại tiểu thư, như thế này có được không?” Hòe đâm sâu vào trong cơ thể, có thể nghe thấy vẻ ẩn nhẫn trong giọng nói của anh.
Sở Nhược cắn môi, đón nhận mỗi cú đâm chọc của Hòe, gậy th*t đỏ tươi cắm hết vào trong hoa huy*t, mỗi một lần rút ra đều mang theo vệt nước.
Trong lúc vô thức Sở Nhược còn uốn éo thân thể, càng thêm châm lửa cho ham muốn của anh, dục vọng không thể khắc chế lan tràn trên cơ thể của cô.
Mỗi lần phóng túng luôn khó mà kiềm chế, dục vọng tích trữ bao lâu này của Hòe cuối cùng cũng giải tỏa ra hết. Anh để Sở Nhược nằm sấp xuống, giữ lấy đầu vai của cô, hết lần này đến lần khác cắm dục vọng vào trong cơ thể của cô.
Mặc dù Sở Nhược cảm thấy xấu hổ với tư thế này, nhưng cô quyết định đem mọi cảm xúc quẳng ra hết sau đầu, đắm chìm trong cảm giác lấp đầy thỏa mãn.
Tư thế vào từ phía sau khiến gậy th*t càng cắm sâu cả cây vào trong cơ thể cô, khiến cô không khỏi lên đỉnh rất nhiều lần, nhiều lần thất thanh cao trào khiến cô mất hết sức lực, nhưng Hòe vẫn chưa buông tha cho cô, một tay nâng chân cô lên, chôn gậy th*t vào trong cơ thể cô.
Sở Nhược cầu xin Hòe buông tha cho cô, nhưng Hòe lại hôn cô, dụ dỗ cô làm thêm một lần nữa là được.
Đợi khi cô tỉnh lại, đã là sáng sớm, còn là do Hòe lay tỉnh cô, cơ thể của cô vẫn vô cùng mệt mỏi, một chút sức lực cũng không dùng được.
Hòe ôm cô lên, đưa cô vào phòng tắm, giống như ôm trẻ con đi tiểu tiện, nhắm vào bồn cầu, “Đại tiểu thư, đề phòng lây nhiễm, tốt nhất em nên tiểu hết ra ngoài thì hơn.”
Sở Nhược đã mệt đến mức ý thức không tỉnh táo, đầu óc mê mang, nghe không rõ lời nói của Hòe, cô nhắm mắt lầm bầm vài tiếng.
“Có cần anh giúp em không?” Hòe để cô đứng một chân xuống đất, một tay nâng cao chân kia của cô, đầu ngón tay đâm chọc vào đường tiểu vài cái, Sở Nhược nhíu lông mày, môi bắt đầu run rẩy, chẳng mấy chốc, nước tiểu màu vàng đã bắn ra ngoài, tựa như suối phun.
“Làm rất tốt đại tiểu thư.” Sau khi Hòe hôn một cái lên má cô, bắt đầu giúp cô lau chùi cơ thể, tắm rửa xong xuôi, còn giúp cô mặc quần áo vào, ôm lại về giường
Đợi đến khi Sở Nhược tỉnh lại đã là chuyện của buổi chiều rồi. Vừa tỉnh lại liền cảm thấy eo mỏi lưng đau, giống như bà lão 70-80 tuổi.
Chuyện ngày hôm qua tuy rằng ký ức mơ hồ, nhưng vẫn thấp thoáng có ấn tượng.
Cảnh tượng nước tiểu bắn tứ tung xuất hiện trong đầu cô, hơn nữa vốn dĩ chuyện này người người né tránh không kịp, vậy mà lại bảo cô câu dẫn anh, đúng thật là khóc không ra nước mắt.
Sở Nhược nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vã kéo chăn trùm qua khỏi đầu, hoàn toàn là trạng thái của một con đà điểu.
Cô có thể nghe thấy âm thanh Hòe từng bước từng bước đi về phía mình, trái tim cũng đập thình thịch thình thịch theo tiếng bước chân đến gần.
“Đại tiểu thư, đồ ăn để đây trước nhé, đợi lát nữa em muốn dùng bữa, thì hẵng dùng! Tôi xin phép lui ra trước.” Hòe nhìn ra được cô đã tỉnh, cũng không đề cập bất cứ điều gì về chuyện ngày hôm qua, ngược lại làm như không có chuyện gì mà lui ra ngoài.
Sở Nhược càng nghĩ càng không hiểu anh.
Chuyện đêm hôm qua, thật sự khiến Sở Nhược cảm thấy cô điên rồi, làm sao cô có thể lên giường với một người mà cô ghét từ đầu đến chân kia chứ, còn là cô chủ động nữa. Rõ ràng rất ghét Hòe, nhưng trong lòng lại có một giọng nói phản đối. Nghĩ kỹ lại ưu điểm của Hòe, hiểu biết sâu rộng, nấu ăn, dọn dẹp, hình như không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Ngoại trừ ban đầu có hơi cưỡng ép cô, cũng không có khuyết điểm gì.
Loại tâm trạng gọi là xoắn xuýt này, khiến Sở Nhược không biết làm sao đối mặt với Hòe. Cô thường dùng lý do làm báo cáo, né tránh ở cùng với Hòe, thậm chí cô- người không thích cuộc sống về đêm, vì muốn về nhà muộn, đã tham gia đêm ca hát do các bạn học tổ chức, hoặc là đi hộp đêm, nói chung là có thể về muộn bao nhiêu hay bấy nhiêu. Vì không muốn dùng bữa với Hòe, cô luôn nói với Hòe rằng muốn đi ăn tối với các bạn học, không để anh làm bữa tối cho mình.
Sự trốn tránh mỗi ngày mỗi đêm cũng khiến Hòe mất đi kiên nhẫn, ánh mắt anh nhìn Sở Nhược cũng ngày càng rét lạnh hơn.