Rèm cửa sổ trong lớp học được thả xuống, kín không chút gió, ánh đèn cũng bị tắt hết.
Tất cả bạn học đều xuống học tiết thể dục, Hòe lấy lý do Sở Nhược không khỏe trong người, xin cho cô nghỉ học.
Trong bóng tối, Sở Nhược tự lẩm bẩm, “Nên làm thế nào?”
“Đại tiểu thư, có cần tôi giúp em không?”
“Không cần, anh không được xoay qua đây!” Bây giờ đèn đều đã tắt hết, nhưng tư thế lúc này của Sở Nhược không chỉ xấu hổ mà còn không lịch sự, rõ ràng đang mặc váy đồng phục nhưng lại mở rộng hai chân, kéo quần lót xuống tận mắt cá chân, đầu ngón tay không ngừng cắm vào nơi sâu thẳm, chính là muốn lấy món đồ đáng ghét kia ra.
Sở Nhược đã thử rất lâu nhưng thứ đó vẫn chưa chịu chui ra, kiểu tư thế giống như tự an ủi này thật sự khiến cô cảm thấy nhục nhã, mỗi giây mỗi phút đều sợ sẽ có người đột nhiên tiến vào, nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Còn về việc tại sao không vào nhà vệ sinh xử lý, còn không phải do cô không dám tưởng tượng cảnh trong cơ thể cô đặt một thứ như thế, đi lại trong trường học.
Dưới sự bất lực, cô chỉ đành bảo Hòe đứng xoay lưng với cô, canh cửa, tuyệt đối không cho ai bước vào.
Căng thẳng cộng thêm xấu hổ, Sở Nhược không chỉ đỏ bừng hai má, mồ hôi hột còn không ngừng toát ra.
Tại sao món đồ này lại nhét được vào trong đấy, hơn nữa rõ ràng là lỗi của Hòe, tại sao cô phải căng thẳng như thế, trái tim đập nhanh đến mức như sắp bay ra ngoài vậy.
Làm sao đây, chắc sẽ không đến nỗi không lấy ra được phải đến bệnh viện đâu nhỉ! Cô không muốn mất mặt thế đâu!
“Có cần tôi giúp không?”
Trong lòng Sở Nhược vạn phần xoắn xuýt, sau vài lần cân nhắc, cô giống như quả bóng da bị xì hơi, “Vậy anh làm đi!”