Trói Buộc Đại Tiểu Thư - Ngâm Hồn

Chương 13




Giữa hai ngón tay của Hòe kẹp một tấm thẻ phòng, “Khách sạn này dưới tên của tập đoàn nhà họ Sở, tôi thông báo với nhân viên lễ tân một tiếng, bọn họ lập tức để tôi lên đây!”

Tay Sở Nhược đỡ trán, ra sức vỗ tay, “Tốt! Tốt!”

Cô đỡ bụng cười lớn tựa như phát điên, cười đến mức té ngồi xuống đất. Cô vừa lắc đầu, vừa loạng choạng đứng dậy, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khó tin, dù gì thì tất cả mọi người đều quá hoang đường, “Đúng thật là có năng lực.”

“Cảm ơn lời khen ngợi của em.”

Sở Nhược trừng mắt, tức giận khó nhịn nổi, “Anh biết rõ ý của tôi vốn không phải muốn khen anh!”

“So với chuyện này, đại tiểu thư, tôi muốn hỏi em tại sao lại không thông báo với tôi một tiếng đã ở lại khách sạn này, là muốn trốn khỏi tôi sao?” Hòe từng bước từng bước tiến lại gần Sở Nhược, Sở Nhược thì từng bước từng bước lùi về sau.

“Nếu anh đã biết tôi muốn thoát khỏi anh, anh còn không mau cút đi!” Cảm giác sợ hãi của Sở Nhược không ngừng dâng lên, cô tiện tay cầm lấy một thứ ở bên cạnh ném lên người Hòe. Hòe nhanh nhẹn né tránh, giày da giẫm trên nền đất, phát ra tiếng cộp cộp, khoảng cách giữa hai người ngày một rút ngắn.

Nói ra cũng nực cười, Sở Nhược tự mình ném đồ lung tung xong lại không cẩn thận giẫm phải, tư thế khôi hài ngã ngồi xuống đất, đúng thật là tự làm tự chịu.

Hòe nắm lấy hai tay cô, từ trên cao nhìn xuống mặt cô, “Đại tiểu thư, xin em hãy nói cho tôi biết, tôi có chỗ nào khiến cô không vừa ý sao? Lẽ nào là sự phục vụ hôm qua khiến em không thể chấp nhận được, hay là đêm đó không khiến em tận hứng? Lúc đó sau khi em cao trào lập tức ngất đi. Bây giờ có thể em không còn nhớ rõ, có cần tôi giúp em phục hồi lại ký ức của đêm đó không?” Rõ ràng có một gương mặt phong độ ngút trời, khí chất hiên ngang, nhưng lại nói những lời dơ bẩn hạ lưu.

“Câm miệng!” Sở Nhược tức không chịu được, cô quên mất cơn đau trên người, toàn thân đều đang run rẩy.

Quả nhiên! Quả nhiên! Tối hôm qua rõ ràng là anh. Anh vậy mà còn có gan nói những lời biến thái như thế này!?

Sở Nhược gào thét giống như một con thú nhỏ bị thương, đôi mắt đỏ vằn, “Anh là cái tên khốn khiếp, cặn bã! Đến cùng tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?”

Trên gương mặt tuấn tú của Hòe, đôi mắt đen láy sâu không lường được, vô cùng mê người, môi mỏng cong lên, “Tôi không phải đã nói muốn thắng được cuộc thi đại tiểu thư vẫn còn thiếu sót một vài thứ sao. Đó chính là quyết tâm chiến thắng cuộc thi của em.”

Sở Nhược nghiêm giọng chất vấn, “Cho nên anh muốn dùng chuyện ngày hôm qua ra để uy hiếp tôi nhất định phải thắng cuộc thi sao?”

Hòe bật cười thành tiếng, che đi nụ cười, bất lực lắc đầu, “Đương nhiên không phải rồi! Tôi mới không dùng cách cũ kỹ như thế này. Nếu như tiểu thư cố ý để thua cuộc thi, tôi sẽ nói với Sở Nghiên tiểu thư em cố ý thua cuộc, chắc chắn Sở Nghiên tiểu thư sẽ không để em yên ổn đâu.”

Cố ý lấy điểm yếu của Sở Nhược ra để uy hiếp cô, anh quả nhiên rất đê tiện.

Sở Nhược siết chặt nắm đấm, gân xanh nhảy bần bật, tay trái run rẩy túm chặt tay phải, cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn sấn tới đập anh, “Chuyện này có liên quan gì đến việc ngày hôm qua anh xâm phạm tôi?”

Vẻ ngoài xum xoe ra vẻ của Hòe biến mất, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng, lạnh lùng nói, “Chỉ là vừa nghĩ đến việc đại tiểu thư muốn vứt bỏ tôi, tôi có chút không kiểm soát được tâm trạng ngay, đầu óc đang nghĩ phải làm thế nào để chiếm hữu đại tiểu thư. Cuối cùng tôi phải làm thế nào đại tiểu thư mới không rời đi? Em có thể nói cho tôi biết không?”

Sở Nhược tức đến mức không nói nên lời, “Anh đúng thật là có bệnh!”

“Phải, tôi muốn khiến thân thể và trái tim của em không thể rời khỏi tôi.” Hòe tiến lên phía trước nắm lấy cằm của cô, Sở Nhược tức giận ngoảnh đầu đi, không muốn bị anh chạm vào.

Vẻ mặt của Hòe thay đổi, ánh mắt trở nên rét lạnh, cưỡng chế nắm lấy cằm của Sở Nhược, gập người nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cánh tay giữ chặt eo cô, khiến cô không thể động đậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.