Trở Về Vinh Hoa

Quyển 1 - Chương 8: Bóng tối




Editor: ♡ muanhobaybay ♡

Bóng tối giống như quái vật há mồm ra, lộ răng nanh, đuổi theo nàng, một ngụm cắn nuốt nàng! Nàng liều mạng chạy về phía trước, lại luôn có một lực lượng ở phía sau kéo nàng lại, lôi nàng, buộc nàng phải đối mặt với mặt mũi hung tợn, không thể chịu được! 

Nàng ra sức giãy giụa, gian nan dịch chuyển về phía trước, nhưng chỉ một lúc thôi nàng đã cảm thấy sức cùng lực kiệt, ngay cả bước đi cũng cảm thấy khó khăn, nhưng tình hình nguy hiểm như vậy, nàng không chạy không được... 

Đột nhiên không biết khi nào, không thấy quái vật phía sau, cảnh vật trước mắt bỗng biến thành một cái đình được ánh nắng chiếu rọi. Nàng mờ mịt đứng trong đó, chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt sao quen thuộc như vậy, nhìn một hồi lâu, mới phát hiện chính mình đang ở trong viện!

Khi nào thì đến nơi này? Mới vừa suy nghĩ, liền nhìn thấy Phỉ Thúy và Minh Châu cầm y phục của nàng đi ra khỏi phòng, còn cười nói với nàng: 

“Tiểu thư, nô tỳ mang y phục nay đi giặt nhé.” Nói xong, các nàng liền đi qua nàng.

Nàng sững sờ, quay đầu, lại thấy cách đó không xa có hai tiểu nha đầu đang quét lá rụng trong viện, đang muốn đi tới, Lữ ma ma tiến lại gần nói: “Tiểu thư, trên đình kia hoa thơm đua nở, sao tiểu thư không qua nhìn xem.”

“Ma ma...” Nàng thì thào một tiếng, lấy lại tinh thần, rồi nói rất vội vàng: “Ma ma, tên ta là gì? Bà nhận ra ta sao?”

“Tiểu thư nói gì vậy, ta là bà vú của tiểu thư, sao lại không nhận ra được!” Lữ ma ma nói xong, cảm thấy kỳ quái liếc nhìn nàng một cái.

Nghe xong lời này, nàng suýt chút nữa đã rơi nước mắt, hóa ra nàng biến thành Ngàn Ngọc cũng chỉ là giấc mộng! Là mộng!

“Trời ơi, tiểu thư làm sao vậy? Có phải mấy ngày nay thêu bức tranh nên mệt mỏi, trong lòng phiền muộn, nếu vậy hôm nay tiểu thư đừng làm nữa, đi lên đình dạo chơi một lúc, giải sầu một chút.”

Lữ ma ma cuống quýt an ủi nàng, nói xong liền nhìn bên trái bên phải, thấy hai nha đầu quét rác, liền kêu một nha đầu lại đây đi theo tiểu thư. Trong lòng tràn đầy may mắn, có chút mơ mơ màng màng đi theo con đường nhỏ trong viện.

Trên đường, quả nhiên thấy những bông hoa quyên đang đua nở, giọt sương sáng sớm vẫn còn đọng trên cánh hoa, ánh sáng chiếu xuống, lập tức phát ra nhiều màu sắc.. Nàng chần chờ một chút, cẩn thận vươn tay, chạm nhẹ vào giọt sương kia, chỉ thấy giọt sương trên cánh hoa nhẹ nhàng run rẩy, lung lay vỡ ra, sau đó liền tuột xuống, nhập vào trong đất.

Nàng thu tay lại,  đầu ngón tay truyền đến cảm giác man mát, trong lòng kích động, thật sự! Đây là thật! Kia là mộng, là mộng! 

Trong lòng nàng lặp đi lặp lại câu nói đó với chính mình, theo thói quen nàng đi về phía đình Tĩnh Nguyệt kia. Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng vừa mới vào đình, liền có một người khác ở bên trong.

Đó là một nữ tử, mặc quần áo đỏ tươi thêu hoa tinh xảo, đai lưng váy ngắn, dựa vào lan can, đưa lưng về phía nàng. Kỳ quái là, tấm lưng kia nàng cảm thấy rất quen mắt, lại không nhớ ra là ai.  

Ngẩn người một lúc, nàng mới lên tiếng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra sao?” Nàng kia vẫn chưa quay đầu, chỉ là nở nụ cười nói một câu, trong thanh âm chứa đầy sự đùa cợt.

Nàng cả kinh, ngây người hồi lâu, tức giận quát lên một tiếng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Muốn biết, sao không tiến lên thêm nhìn một chút tột cùng ta là ai. Sao thế, ngươi không dám à, ngươi sợ hãi đối mặt tất cả, ngươi là đồ nhát gan!” Nàng kia nói xong liền nở nụ cười, cười rất suồng sã, cười đến mức nàng thẹn quá thành giận, nàng bước nhanh xông lên, vươn tay ra, kéo bả vai quay người nàng kia lại.

Nhưng không ngờ, trong chớp mắt nàng kia bỗng nhiên nghiêng người, làm nàng bắt hụt, thân thể mất cân bằng, đầu lệch đi, liền ngã xuống! 

Thân thể quay cuồng trong không trung, ánh mắt kinh hãi nhìn chằm chằm mặt nàng kia, nàng kia có khuôn mặt giống nàng như đúc, trên mặt nàng ấy nở nụ cười châm biếm.

Yết hầu nàng co rút nhanh, kêu không ra tiếng, nàng sợ hãi ôm chặt lấy chính mình,... “Người nhát gan, người nhát gan, người nhát gan,...” Vô số thanh âm đùa cợt châm biếm từ tứ phía truyền đến, phẫn nộ cùng xấu hổ lấn áp sự sợ hãi, chớp mắt rơi vào trong bóng tối, nàng giật mình tỉnh lại!

Mở mắt ra, bốn phía một mảnh tối đen, nhất thời vẫn chưa rõ mình đang ở chỗ nào, chỉ nghe tiếng thở dốc của chính mình, hóa ra là mộng! Trong bóng đêm, nàng giật mình sững sờ thật lâu, ánh mắt mới thích ứng được với bóng tối, sự thật tựa như chiếc roi vô tình, xé gió mà đến, đánh nàng đến da bong máu chảy.

Trí nhớ về ban ngày liền hiện lên trong đầu, nàng chậm rãi ngồi dậy, vén màn lên, nhìn gian phòng nhỏ hẹp đơn sơ, nước mắt liền rơi xuống! Đây là phòng Ngàn Ngọc, lúc này nàng còn ở đây, đã nói lên, nàng chưa trở lại làm Nhâm Uyển Hoa.

Không muốn thừa nhận, không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như thế, không phải do nàng không muốn mà được.

Ngơ ngác ngồi trong bóng đêm, cũng không biết qua bao nhiêu lâu, chợt nghe một hồi tiếng vang kỳ quái, nàng giật mình, lập tức ánh mắt nhìn quanh, toàn thân căng thẳng, nhìn xung quanh căn phòng, nhưng không phát hiện ra cái gì.

Còn tưởng là nàng nghe nhầm, nhưng một lát sau, nàng lại nghe thấy âm thanh kia! Đột nhiên lúc này nàng phát hiện, thanh âm kia từ bụng nàng truyền đến! Đây là... Đói bụng?

Nàng ngơ ngác, thế này mới nhớ lúc ban ngày, nàng còn chưa ăn cái gì, chỉ uống chút nước. Hình như có người mang cơm lại đây cho nàng, nhưng nàng vẫn không động, sau thì không biết khi nào, lại có người mang đi.

Đang nghĩ tới đó, bụng đau một chút, nàng giật mình hoàn hồn, liền xoa xoa bụng, trong lòng lại cảm thấy kỳ quái. Trước kia chỉ nghe nói, lúc người ta đói bụng, bụng kêu cô lỗ, hóa ra là sự thật!

Muốn đợi sang ngày mai ăn, nhưng cảm giác đói bụng quả thực rất khó chịu, dạ dày sôi sục, tay chân khẽ run, trên người vô lực, thậm chí còn có cảm giác không chịu được.

Theo bản năng nàng nhớ lại những thứ ngày thường nàng thích ăn, bánh cuộn thịt, điểm tâm hoa quế mật, ngỗng xáo, vịt hấp rượu... Cảm giác thèm ăn khiến khoang miệng ứa nước bọt theo bản năng, nuốt nuốt xuống, càng nghĩ càng đói bụng!

Còn tưởng rằng không có tâm tình ăn cái gì, sẽ không đói bụng đến mức kia. Đói khát, liền làm cho con người ta trở lên đơn thuần, đối mặt đói khát, suy nghĩ duy nhất trong đầu là lấp đầy bụng, mặc kệ chuyện gì xảy ra, lấp đầy bụng rồi nói sau.

Nhớ lúc chập choạng tối, Ngàn Nguyệt có mang cơm cho nàng, không biết còn ở đó hay không. Nghĩ như vậy, nàng lập tức sờ soạng xuống giường, nhưng trong phòng thật sự quá tối, nàng lại không tìm thấy ngọn nến và hộp quẹt ở đâu.

Sờ soạng lung tung trên mặt bàn, không tìm thấy ngọn nến, nhưng lại chạm được một ít bánh, trong lòng vui vẻ, cầm lên mũi ngửi ngửi, hóa ra cao hoa quế.

Có ai sẽ nghĩ tới, đường đường là Đại tiểu thư Nhâm phủ, có một ngày, lại ở trong phòng nhỏ của hạ nhân. Ban đêm yên lặng, một tay cầm khay, một tay cầm điểm tâm, không để ý dung nhan, không để ý tướng ăn, đã quên thân phận, đã quên mẫu thân dạy, chỉ biết ăn và nuốt vội vàng!

Tất cả những gì ngày xưa, không chịu nổi một kích bởi sự thật trước mắt. 

Khay điểm tâm này chỉ có bốn miếng, rất nhanh đã ăn hết, nàng uống chút nước, nhưng hai ngày nay dạ dày trống không, chỉ mấy miếng điểm tâm này sao có thể no bụng.

Một ít bánh vào bụng, càng làm nàng thấy thèm ăn hơn! 

Ngàn Ngọc phải làm việc nặng, lại đang trong thời kì tuổi ăn tuổi lớn, thèm ăn cũng không sai, hơn nữa lại đói bụng hai ngày nay, cho nên hiện tại thân thể đang cần được bổ sung đồ ăn nhiền hơn so với ngày thường.  Cho nên nàng còn muốn ăn nữa!

Ý nghĩ này nảy sinh trong đầu, dù áp chế thế nào cũng không dập tắt được. Chần chờ một lúc, nàng cắn cắn môi, lập tức di chuyển, đi tới cửa, bước qua, đi ra ngoài.

Hết chương 8.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.