Trở Về Vinh Hoa

Quyển 1 - Chương 1: Phượng hoàng biến ma tước - long trời lở đất (một)




Editor: ♡ muanhobaybay ♡

1.1

Cả đời này, nàng sẽ không bao giờ quên, sinh nhật năm mười sáu tuổi ấy. Nàng sinh vào ngày mười lăm tháng bảy, nhân gian có truyền thuyết rằng đó là ngày quỷ mở cửa, cho nên năm đó mẫu thân nàng cố ý mời một tiên sinh có thể thay đổi vận mệnh cho nàng. Kết quả, tiên sinh liền lưu lại một câu: 

Song phùng mười lăm năm, gặp đại kiếp nạn, mất hết vinh hoa phú quý;

Sơn cùng thủy tận (rơi vào ngõ cụt), gặp được quý nhân, vinh hoa quay về vào một mùa xuân.

Bởi vì một câu này, khiến cho mẫu thân nàng vô cùng lo lắng cho nàng, cho nên mười lăm năm này, gần như nàng muốn cái gì là được cái đó. Mặc dù phụ thân của nàng chỉ là quan tứ phẩm không lớn không nhỏ, mà cả thành Kinh Châu này quý nhân nhiều khắp nơi. Thân phận Thái Thường Tự Thiếu Khanh không tính là cái gì; mà nàng lại là nữ tử, phụ thân bảo thủ không coi trọng nàng bao nhiêu, nhưng mẫu thân vân luôn coi nàng như hòn ngọc quý trên tay! 

Cho nên, khi đó, nàng liền nghĩ rằng dưới bầu trời này, tất cả mong muốn của nàng đều được thỏa mãn. Hạ nhân trong viện của nàng, là nhiều nhất Nhâm phủ. Đồ trang trí trong khuê phòng nàng, là xa xỉ nhất Nhâm phủ. Quần áo trong tủ của nàng, đều là xinh đẹp nhất Nhâm phủ. Trang sức trong hộp của nàng, chính là quý giá nhất Nhâm phủ. 

Mười lăm năm này, trong sự yêu thương của mẫu thân, nàng liền trở thành minh châu trong phủ, thành sủng phi trên trời! Cho tới một ngày nào đó, ngày sinh nhật tuổi mười sáu nào đó, tất cả đều tan biến, là sự thực hoàn toàn. Giống như ông trời ghen tị những gì nàng có, cho nên ác ý trêu đùa nàng! Sau đó nhìn nàng vướng vào câu chuyện tình lý, ra sức giãy dụa, oán hận nguyền rủa. Mà ông trời trên cao cao tại thượng kia, vĩnh viễn không hề động lòng, chỉ dùng sự trầm mặc để che dấu sự phạm lỗi của mình!

Nàng vẫn còn nhớ rõ, sáng hôm đó, sau khi nàng thức dậy, vừa nãy nàng còn vô cùng tức giận, chì vì nhà hoàn búi tóc không hợp ý nàng. Nhưng nếu là bình thường, có tức giận lắm thì nàng cũng chỉ mắng hai ba câu, sau đó cho bọn nha hoàn búi lại lần nữa là được. Nhưng ngày hôm đó, cũng không biết vì sao, có lẽ là do sự lo lắng của tuổi mười lăm sắp phải rời xa mẫu thân, có lẽ là vì nàng vô cùng chờ mong tham gia yến hội. 

Một tháng trước, nàng đã nghe nói rằng, vào hôm sinh nhật mười sáu tuổi của mình, những tỷ muội thân thiết trong tộc sẽ đến dự, mà Tống Ôn Vua đã rời đi ba năm cũng theo Tổ phụ quay về kinh. 

Hai nhà Nhâm Tống cũng là thế giao (quan hệ thân thiết), mà nàng và Tống Ôn Vua có hôn ước từ nhỏ, cho nên đến lúc đó, có thể hắn sẽ đi cùng Tống Phu nhân tham gia yến tiệc. 

Nghĩ đến đây, nàng liền không thể tĩnh tâm, một hồi thì lo lắng quần áo khó coi, một hồi buồn sầu vì trang sức không đủ khác biệt. Vì thế, ngồi ở đây khó mà an tâm, Phỉ Thúy lại còn búi một kiểu tóc khó coi cho nàng, nhất thời tâm trạng nàng càng tồi tệ, lông mày liền dựng lên, không hề nghĩ ngợi mà tát Phỉ Thúy một cái! 

Sau đó là Ngàn Ngọc tiến lên nhận lược, khuyên nhủ vài câu, sau đó phu nhân phát người tới xem, nàng mới đè xuống phiền chán trong lòng. Thấy ổn thỏa rồi, liền đi qua thỉnh an mẫu thân, lại hỏi thăm thân thể Hạo Ca nhi, sau đó thì mẫu thân bắt đầu bận rộn. Nàng liền cáo lui đi ra, sau đó để Ngàn Ngọc đi theo, đi dạo trong vườn, đợi đến thời gian tổ chức yến hội. 

Nhưng mà, ai cũng không thể tưởng tượng được, ngoài ý muốn có một khắc đột nhiên ngã xuống! Trong ngày thường, thời gian nàng đi dạo trong vườn, liền sẽ đến ngồi trong đình bên cạnh ao Tĩnh Nguyệt một lúc. 

Đình này xây trên núi giả, rất khéo léo khác biệt, hơn nữa, xung quanh cây cỏ sum xuê, nước ao trong suốt, quanh cảnh vô cùng đẹp. Mà thời gian vừa qua, nàng bận rộn thêu đồ cưới, đã vài ngày không đi tới đây. Nhưng ngày hôm đó, nàng vừa mới đi vào, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ chân, Ngàn Ngọc đi theo cạnh nàng bỗng phát ra một tiếng hô nhỏ, âm thanh như bị mắc trong cổ họng do vô cùng sợ hãi, kêu ra không được bình thường. Nàng còn chưa biết rõ là chuyện gì xảy ra, lại nghe tiếng Ngàn Ngọc vô cùng sợ hãi mà hô lên: 

“Tiểu... Tiểu thư...., có rắn!”. 

Nàng vừa nghe, cảm thấy da đầu đều tê dại, trong lúc bối rối quay đầu lại, đã thấy một cái gì màu xanh đậm, đang bò lên trên bậc thang, đồng thời lè lưỡi không có ý tốt hướng về phía nàng! Chân của nàng liền mềm nhũn, muốn bảo Ngàn Ngọc đuổi vật kia đi, nhưng Ngàn Ngọc còn sợ hãi hơn cả nàng, hơn nữa lúc đó, xung quanh đó không có lấy một hạ nhân nào khác! Nàng sợ tới mức không ngừng lui về sau, đồng thời kéo Ngàn Ngọc qua, để nàng che chắn trước người nàng. 

Đột nhiên Ngàn Ngọc chắn ở phía trước nàng rồi, nhưng lui về phía sau còn nhanh hơn nàng, làm nàng đập mạnh vào hàng rào! Trong nháy mắt, nàng chưa kịp hô lên, thân thể đã mất đi trọng tâm, rào chắn bị đứt đoạn! Mà nàng, cứ như thế mà rơi xuống! Cùng với Ngàn Ngọc, cả hai người cùng rơi xuống! Đình xây trên núi giả, vì làm đến tinh xảo, ngoài một ít bậc thang làm lối vào, ba mặt đều là nước. 

Khi thân thể nàng rơi vào trong nước, chẳng biết tại sao, trong đầu nàng liền lóe lên một ý nghĩ. Mặc dù hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, nhưng cũng là ngày cuối cùng của tuổi mười lăm. Bà vú từng nói qua, lúc nàng được sinh ra, ánh nắng chiều tạo thành một mảnh lụa đỏ trên không, đẹp không tả xiết! Mà thời điểm nàng té xuống, một lần cuối cùng nhìn lên, hình ảnh nàng nhìn thấy chính là mặt trời mọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.