Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 15 - Chương 3: Kiếm Quân, có biết thích là như thế nào không




Lượt xem: 347

Ta không chán ghét, không xem thường, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Từ khi Tạ Như Tịch quyết định nhập ma, hắn đã dự đoán trước kết cục xấu nhất.

Tạ Như Tịch khàn giọng: “Thật xin lỗi, ta nhập ma rồi.”

Hắn từng đồng ý làm theo ba yêu cầu của ta, bây giờ chưa được bao lâu mà hắn đã nuốt lời.

Ta nghẹn ngào, thực ra, từ đầu đến cuối, người nên nói xin lỗi chính là ta.

Gió từ bên ngoài thổi vào, cánh hoa hồng nhạt rơi đầy đất, ánh nắng chiếu xuyên vào phòng, Tạ Như Tịch lên tiếng: “Không cần giải thích với đám người ở tu chân giới, những lời người ngoài nói, trước giờ ta không hề để ý. Ngươi là đệ tử xuất sắc của Phù Lăng Tông, là châu chủ của Lý Ngư Châu, bây giờ ta rơi vào ma đạo, là nỗi ô nhục của tu chân giới, đừng để người khác biết ngươi có quan hệ với ta.”

Ta đáp: “Được.”

Hắn nói: “Nếu ngươi cảm thấy việc này quá rườm rà, có thể trở về Lý Ngư Châu nghỉ ngơi, chiến hỏa sẽ không lan đến nơi đó. Nếu ngươi không muốn nhìn thấy thế gian bị tàn phá, ngươi cũng có thể tùy ý cứu người. Không bao lâu nữa, tất cả những việc này đều sẽ kết thúc.”

Ta đáp: “Được.”

Tạ Như Tịch nói: “Những chuyện trong quá khứ giống như một giấc mộng dài, may mà ngươi đã sớm thoát ra, nhưng ta thì không. Ngươi cứ đi trên con đường tươi sáng của ngươi, đừng quay đầu lại.”

Triều Châu mười lăm tuổi mới biết yêu, ái mộ Tạ Như Tịch hơn nàng hai tuổi. Nhưng trái tim của Kiếm Quân vô cùng cứng rắn, hắn chưa bao giờ rung động vì nàng.

Nàng từng hỏi Kiếm Quân, có biết thích là gì không, Kiếm Quân chỉ lắc đầu.

Có lẽ thời gian của dệt mộng đã hết, sương mù dần tan đi, thân hình của Tạ Như Tịch ở phía đối diện cũng mờ dần.

Ta rơi lệ nói: “Kiếm Quân, có biết thích là như thế nào không?”

Tạ Như Tịch ngẩng đầu lên, ma văn dưới khóe mắt cũng trở nên dịu dàng, hắn mỉm cười nói: “Không biết.”

Kiếm Quân không biết thích là gì, yêu là gì, chỉ biết rằng hình ảnh của nàng giống như đã in sâu vào xương tủy hắn, trở thành một nốt ruồi son nơi trái tim, nàng cười một tiếng cũng đủ để hắn thương gân động cốt.

Dệt mộng tan biến, ta lại trở về hành lang ở ma cung, cúi thấp đầu như những người hầu hạ đẳng khác.

Tạ Như Tịch bước ngang qua ta, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, không liếc ta lấy một cái.

Hắn không quay đầu, ta cũng không ngẩng lên, chúng ta đi lướt qua nhau như người dưng xa lạ.Mục đích của ta đã đạt được, bèn chuẩn bị rời khỏi ma giới đáng sợ này.

Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy ma tộc đi tuần bỗng nhiều lên.

Dù sao nơi này cũng không còn chuyện của ta nữa, ta vội vàng đi tới cột trụ cuối hành lang phía tây, chỉ là lượn vài vòng vẫn chưa tìm được cơ quan.

Khi ta đang phiền não thì Vãn Nhĩ Nhĩ bỗng chạy đến.

Trước khi vào cung, nàng ta vô cùng vui vẻ, bây giờ lại trông rất tuyệt vọng, cả người toàn là máu, theo sau còn có rất nhiều thị vệ của ma tộc đuổi giết.

Nàng ta nhanh chóng mở cơ quan, đẩy ta xuống, sau đó nàng ta cũng nhảy vào, thủ thế làm một pháp quyết, phong bế cơ quan lại.

Cả người Vãn Nhĩ Nhĩ run rẩy, hình như bây giờ nàng ta mới có thời gian để hít thở, hai mắt nàng ta đỏ bừng, giọng điệu điên cuồng: “Chủ thượng gạt ta, lừa ta suốt mười năm! Thì ra mẹ ta đã chết từ lâu! Mẹ ta đã bị bọn họ giết chết!”

Nàng ta như mất đi toàn bộ hy vọng sống, kéo lấy cánh tay của ta, chạy dọc theo đường hầm quanh co.

Nàng ta lạnh lùng như đi làm nhiệm vụ chém giết yêu ma: “Triều Châu, ông ta biết ngươi đã đến, ông ta định giết ngươi, bây giờ, coi như ta đã cứu ngươi một mạng. Ta sẽ nói toàn bộ tin tức mình biết cho ngươi, ngươi phải nghe thật cẩn thận, không được bỏ sót một chữ nào.”

“Ta phụng mệnh tiến vào Phù Lăng Tông, nhiễu loạn tu chân giới là phụ, quan trọng nhất là dụ dỗ Tạ Như Tịch nhập ma. Lúc đó, ta cũng không biết được nhiều, bây giờ ta cũng chỉ suy đoán mà thôi. Chủ thượng giỏi nhất là nhiếp hồn khống chế người ta, nhưng thần trí của Tạ Như Tịch lại vô cùng kiên định, thường thường, ông ta nhập mộng mười lần thì chỉ có một lần thành công. Ta bèn lấy cớ dùng Ngọc Long huyết thay máu cho hắn, trộn thêm cỏ Dẫn Hồn mới giúp ông ta nhập mộng trót lọt.”

“Bây giờ, Tạ Như Tịch đã thành ma thần, mà thân thể chủ thượng đã sớm mục rữa, phải dùng ma dược kéo dài tính mạng, nhất định ông ta đang chờ thời cơ để cướp đoạt thân thể ma thần. Chủ thượng định dùng máu của Cửu Vực để huyết tế, mặc dù ông ta không nói cho ta biết, nhưng dựa theo thông tin ta nhận được ở ma vực thì điểm đầu tiên ông ta chọn chính là Côn Luân Hư.”

Nàng ta nắm chặt tay ta: “Cả đời Vãn Nhĩ Nhĩ ta đã làm chuyện xấu, nhưng chuyện gì cũng có mục đích rõ ràng, bây giờ kể ngươi nghe những chuyện này, là muốn ngươi đồng ý với ta một việc.”

Vãn Nhĩ Nhĩ đẩy cửa của đường hầm ra, bên ngoài nước chảy cuồn cuộn, xộc lên mùi tanh hôi khó ngửi.

Lúc trước, khi ma giới còn bị phong ấn ở Bất Chu Sơn, bọn họ chỉ có thể thông qua ma xuyên để tới thế giới bên ngoài, nếu như ma tộc ở ma vực muốn đi ra ngoài thì phải bơi ngược dòng mà lên.

Về sau, Tạ Như Tịch trấn giữ ở ma xuyên, quá nhiều ma tộc đã ngã xuống, ma giới cũng không dám đi tới chỗ này nữa, đến tận bây giờ cũng là như thế, máu của vạn ma không phải ai cũng có thể chịu được.

Nhưng ta có thể.

Ngọc Long tâm quyết của ta có hiệu quả chống lại lệ khí, bây giờ ma vực xuất hiện, ma xuyên này không ngừng chảy ra khỏi ma vực, ta có thể dựa theo đó mà ra ngoài.

Vãn Nhĩ Nhĩ đưa ra yêu cầu của nàng ta, trong mắt lóe lên ngọn lửa thù hận, gằn từng chữ: “Ta muốn ngươi diệt sạch tà ma trong thiên hạ.”

Có thị vệ ma tộc lao nhanh tới đây, Vãn Nhĩ Nhĩ xoay người, rút trọng kiếm trong giới chỉ ra, xông tới chỗ đám yêu ma.

Nàng ta chợt nhớ tới điều gì, khẽ quay đầu lại, cười híp mắt giống như lần đầu chúng ta gặp mặt, nụ cười giống như hoa xuân tháng ba: “Sư tỷ, đa tạ chỉ giáo.”

Trọng kiếm bay múa, nghênh tiếp đám yêu ma, máu me bắn tung tóe.

Nàng ta bị yêu ma vây kín, không phân rõ được là máu của ai.

Vãn Nhĩ Nhĩ làm tay sai cho ma tộc nhiều năm, cả hai kiếp đều dính vô số máu tươi, bây giờ chết trong tay yêu ma cũng coi như chuộc tội cho những vong hồn kia.

Từ trước đến giờ, ta chưa từng biết bộ mặt thật của Vãn Nhĩ Nhĩ, bây giờ ta bỗng nhớ ra, có một đêm, nàng ta ngẩng đầu lên nói, chờ khi đại chiến kết thúc, nàng ta muốn tới định cư ở một sơn cốc yên tĩnh, một nơi trồng đầy hoa cúc.

Ta không do dự nữa, trực tiếp nhảy xuống ma xuyên, dòng nước lạnh lẽo nhanh chóng cuốn lấy ta.

Ta sử dụng Ngọc Long tâm quyết, giúp ta loại trừ ma khí, không để ma khí xâm nhập vào cơ thể.

Tiếng chém giết dần cách xa ta, không biết ta bơi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy trời xanh mây trắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.