Xe kéo tiếp tục rời đi, ta lén lút ngẩng đầu lên, vừa khéo tấm rèm che bị hở, ta mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh gầy gò.
Nếu là ngày bình thường, ta sẽ chỉ nghĩ đây là một tu sĩ.
Nhưng có thể thấy, địa vị của người ngồi trong xe kéo rất cao, Vãn Nhĩ Nhĩ gọi ông ta là chủ thượng, chắc hẳn ông ta là ma chủ của ma tộc.
Ma vực bị chèn ép dưới chân núi Bất Chu Sơn nhiều năm như vậy, đương nhiên phải có ma chủ thống lĩnh, mới có thể tấn công, gài bẫy tu chân giới một cách có bài bản như vậy.
Tạ Như Tịch là bán ma, nhưng bán ma cũng không dễ gì sinh ra được, thường sẽ bị sảy thai từ trong bụng mẹ.
Mẹ hắn là một nữ nhân người phàm xinh đẹp, như vậy, cha hắn, hẳn sẽ có ma lực thâm hậu, thúc phụ của hắn có lẽ cũng sẽ không kém cha hắn là bao.
Chỉ không biết, người ngồi trong xe kéo kia có phải thúc phụ của hắn không?
Xe kéo và Dực Thú đã đi xa, yêu ma xung quanh cũng nhanh chóng tản đi.
Bọn họ lớn tiếng bàn tán: “Chủ thượng đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị có hành động quy mô lớn, không biết tiếp theo sẽ đánh nơi nào?”
“Ta hy vọng là Phù Lăng Tông, lần trước đệ tử của bọn họ suýt giết chết ta, ta muốn tàn sát tông môn của bọn họ.”
“Có lẽ là Côn Luân Hư cũng không chừng, dù sao chúng ta còn có ma thần đại nhân, chiếm lĩnh Cửu Vực chỉ là chuyện trong tầm tay.”
Những lời nói như thế không ngừng bay vào tai ta.
Vãn Nhĩ Nhĩ im lặng đi về phía trước, nét mặt của nàng ta khi ở ma vực và khi ở tu chân giới khác nhau rất lớn.
Sau khi nụ cười rạng rỡ kia biến mất, nàng ta luôn giữ vẻ lạnh băng, thực sự không giống như một con người, hoặc có lẽ, từ đầu nàng ta đã sớm mang trái tim của ma quỷ.
Từ khi gặp vị chủ thượng kia, nàng ta còn lộ ra thêm vài phần sợ hãi.
Ta đi theo nàng ta về chỗ ở, vô cùng tồi tàn, nhưng được cái khá sạch sẽ.
Vừa vào cửa, nàng ta đã nhanh chóng giết tiểu quỷ rình mò trên xà nhà, động tác thuần thục như thể lần nào quay về nàng ta cũng làm vậy.
Tu chân giới không dung được bán ma như Tạ Như Tịch, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không phải là yêu ma chân chính, ở quỷ vực cũng rơi vào thế yếu.
Bên trong không lớn lắm lại lộ ra vẻ trống trải, ta thấy góc phòng bày rất nhiều chậu hoa, có lẽ nàng ta định trồng loại hoa gì đó, đáng tiếc, hình như đều thất bại.
Vãn Nhĩ Nhĩ không nói chuyện nhiều với ta, vừa đốt nến, vừa đưa lưng về phía ta cởi áo.
Nàng ta để lộ đầu vai, vết thương bên trên vô cùng dữ tợn, phần thịt đã nát rữa.
Nàng ta lấy da con dao mà Ngọc Dĩ chân nhân tặng, chuẩn bị khoét chỗ thịt kia ra.
Một thanh kiếm đặt lên cổ nàng ta từ phía sau, chỉ cần ta tiến thêm một bước thì Ngọc Long kiếm chém sắt như chém bùn kia sẽ chặt đầu nàng ta xuống.
Ta đứng sau lưng nàng ta, lạnh lùng lên tiếng: “Mẫu thân Triều Lung của ta đã chết như thế nào?”
Vãn Nhĩ Nhĩ nghiêng đầu sang, bởi vì bị thương nên mặt nàng ta hơi tái nhợt.
Nàng ta nhìn thân kiếm lạnh lẽo, lại không hề cảm thấy bất ngờ, chỉ khẽ gọi ta: “Sư tỷ.”
Hô hấp của ta hơi ngừng lại: “Ngươi đã sớm nhận ra ta?”
Vãn Nhĩ Nhĩ lại cười một tiếng: “Sư tỷ, ngươi không biết diễn kịch. Ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ e sợ của ngươi, đương nhiên ngươi sẽ không diễn ra được.”
Ngọc Long kiếm lại nhích thêm một ít, cứa ra một vết máu trên cổ nàng ta, ta lặp lại: “Có phải ngươi hại chết mẫu thân ta không?”
“Chuyện này thì thật sự không phải do ta, Ngọc Long huyết cũng là bà ấy tự tay giao cho ta. Tính kỹ ra, là bà ấy thiếu nợ ta.”
Vãn Nhĩ Nhĩ không hề hoảng sợ, hồi tưởng rất lâu mới chậm rãi nói: “Ta và mẹ ta, đúng vậy, ta cũng có mẹ. Khi ta vẫn còn là một đứa trẻ, chúng ta đã sống ở trấn nhỏ gần Linh Hải, đánh cá để sống qua ngày. Trước khi mẹ ta đi đánh cá đều sẽ bái miếu thần bên cạnh Linh Hải. Khi mẫu thân Triều Lung của ngươi mang một thân đầy vết thương trở về, mẹ ta kể đây là Long Thần nương nương luôn phù hộ cho chúng ta mưa thuận gió hòa. Việc yêu ma tới quấy phá đã để lại bóng ma trong lòng ta, ta sợ hãi khuyên nhủ, mẹ ta lại cố chấp giữ Triều Lung ở lại.”
Vãn Nhĩ Nhĩ cười châm chọc: “Long Thần nương nương tôn quý, không phải mang tới mưa thuận gió hòa, mà là mang đến ma quân. Cả trấn đều bị giết sạch, bình thường, người trong thôn đều bắt nạt chúng ta, chết cũng xứng đáng. Trước khi mẫu thân Triều Lung của ngươi bị ma tộc tru sát, đã lưu lại cho ta một câu ‘che giấu Ngọc Long huyết, đi tìm Triều Châu’. Khi đó ta đã sớm nghe qua cái tên Triều Châu này, bà ấy luôn nhắc tới ngươi, coi ngươi như trân bảo, là thiếu chủ Triều Châu vô cùng tôn quý.”
Ta bình tĩnh hỏi: “Thế nên ngươi đã chiếm Ngọc Long huyết làm của riêng?”
Trong gương phản chiếu ra hình bóng của hai chúng ta, động tác của Vãn Nhĩ Nhĩ hơi mạnh, máu chảy dọc theo cổ nàng ta xuống dưới: “Ta chỉ là một đứa trẻ, có thể giấu đi đâu được? Đành phải dứt khoát nuốt vào bụng. Cũng nhờ như vậy, chủ thượng mới phát hiện ra ta, đưa ta và mẹ ta về ma tộc để sống tiếp. Triều Châu, từ lúc ban đầu, chính là mẫu thân ngươi hại chúng ta. Mẫu thân ngươi hại chết toàn bộ người trong thôn, ta hại Lý Ngư Châu các ngươi suýt chút nữa bị vảy dịch vây khốn, cũng coi như là nhân quả tuần hoàn, nợ máu trả bằng máu.”
Ta cười lạnh: “Lý do của ngươi quá gượng ép, ngươi nói như vậy, bản thân ngươi có tin nổi không?”
Vãn Nhĩ Nhĩ nhìn ta chăm chú, lộ ra vài phần ghen ghét: “Ta không có nhiều lựa chọn như ngươi, ta cũng không hối hận chuyện mình đã từng làm. Nếu ta không làm việc thay chủ thượng, ta và mẹ ta đều phải chết.”
Ta nhìn nàng ta: “Ngươi có lựa chọn. Lúc ban đầu ngươi có thể lựa chọn.”
Vãn Nhĩ Nhĩ cười nói: “Chọn thế nào cơ? Lúc ấy ta có thể đến Tiên Minh và Phù Lăng Tông nói ta bị ma tộc bắt nạt sao? Bây giờ sư tỷ cũng đã nhìn thấy thói đời rồi, sao vẫn không hiểu ra nhỉ? Nhìn kết cục của Tạ Như Tịch cũng đủ biết, hắn làm nhiều việc cho tu chân giới như vậy, nhưng mới lộ ra thân phận bán ma đã suýt nữa chết ở Tru Ma Đài, huống chi là ta? Sư tỷ, quả thực ngươi cứu được rất nhiều người, nhưng trong đó sẽ không có ta.”
Ta bình tĩnh nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ, từ nhỏ nàng ta đã bị đưa tới ma giới, hoàn toàn không giống Tạ Như Tịch.
Tạ Như Tịch là bán ma, chịu ơn của tu chân giới, lòng dạ thẳng thắn, bảo vệ hòa bình cho thiên hạ.
Vãn Nhĩ Nhĩ là người phàm, lại lớn lên ở ma giới, cố chấp ích kỷ, tội ác chồng chất.
“Ngươi đoạt ta từ trong tay tên đầu trâu kia, cũng không bại lộ thân phận của ta, ngươi muốn làm gì?” Ta hỏi.
Vãn Nhĩ Nhĩ nhìn về phía vách tường, có lẽ là nhìn những chậu hoa cúc mãi không nở hoa của nàng ta, rất lâu sau mới lên tiếng: “Ta không muốn làm gì cả, cũng không biết làm gì.”
Gặp Vãn Nhĩ Nhĩ cũng không phải chuyện gì xấu, ta mới định giết nàng ta, nhưng giờ ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn dựa vào nàng ta để tiến vào ma cung, nhìn thấy Tạ Như Tịch.
Ta buộc Vãn Nhĩ Nhĩ lập lời thề, nhất định phải đưa ta vào ma cung, nếu phản bội, vạch trần thân phận của ta thì sẽ bạo thể mà chết.
Ngọc Long kiếm của ta đặt trên người nàng ta, tới hoàn cảnh này, nàng ta không thể không lập lời thề.