Ngày hôm sau là thứ bảy, Phó Diễm ở nhà, tranh thủ nằm nghỉ ngơi một lát, chờ hai vợ chồng Mạnh Thiên Hoa cùng Tống Giai.
Bộ dáng hai người nhìn qua đều có vẻ tiều tụy, nhất là Mạnh Thiên hoa. Đông lão thái cơ hồ là khóc nháo ầm ĩ cả một ngày, muốn Mạnh Thiên Hoa đem Vương Lê Hoa phóng xuất. Mạnh Thiên Hoa không có biện pháp, đành phải né tránh nàng. Vương Lê Hoa cũng không khai bất cứ chuyện gì, miệng nàng y như con Hến, gắt gao đóng chặt, nhất quyết không nói được một lời.
"Đại sư! Ngươi nhìn xem đây là thứ đồ vật gì? Hiện tại đây chính là vật chứng duy nhất."
Mạnh Thiên Hoa lấy ra cái túi hương được bọc kín trong khăn tay kia, khẽ để lên bàn. Phó Diễm chỉ nhìn thoáng qua, đã biết là thứ gì. Lần nữa cúi xuống, ngửi thử thì càng thêm xác định.
"Đây là một bao xạ hương, bên trong chính là hỗn hợp làm từ chín loại hương liệu lâu năm, dược hiệu cực kì mãnh liệt, ngược lại phù chú bên ngoài thì có vẻ tương đối đơn giản, căn bản không làm nên tác dụng gì, nhưng hai thứ này một khi kết hợp lại thì có thể đạt tới hiệu quả không ngờ. Phù chú này ta thấy chắc hẳn là do người mới nhập môn làm ra. Tống cô cô thân thể suy yếu, cộng thêm lại là sản phụ cao tuổi, càng dễ dàng chịu ảnh hưởng. Về phần Quân An ca, thuần túy là do mệnh cách hắn quá yếu nên mới bị tai bay vạ gió như vậy."
Phó Diễm buông túi hương xuống, trực tiếp đặt ở trên bàn, không quản nữa.
"Hung thủ chính là Vương Lê Hoa, đệ muội của ta. Đến bây giờ nàng vẫn không chịu mở miệng, nàng ta vì cái gì mà lại làm như vậy chứ?".
Mạnh Thiên Hoa vô pháp lý giải.
"Rất đơn giản, lấy lá phù này, dán lên phía sau lưng của nàng, lúc đó ắt hỏi gì đáp nấy, nhưng thời gian duy trì chỉ có thể kéo dài khoảng một giờ thôi."
Phó Diễm xuất ra một lá bùa đưa cho Mạnh Thiên Hoa.
"Bất quá, không cần hỏi, ta đoán một cái cũng biết là vì cái gì."
Phó Diễm nhún vai, chuyện đơn giản như vậy thì ngốc tử cũng đều biết được.
"Tiểu Hỏa! Ngươi biết là vì sao ư?".
Tống Giai đến bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ ra nguyên nhân cụ thể như thế nào.
"Mạnh tiên sinh, có thể trở về hỏi mẫu thân của ngài một chút xem. Không phải ngươi đã nói với nàng là nếu Tống cô cô không có hài tử, gia sản của hai người về sau sẽ đều là của nhi tử Vương Lê Hoa sao?".
Phó Diễm nói một câu, trực tiếp làm thức tỉnh hai người. Tống Giai mấy ngày này lao tâm lao lực, đã không chống đỡ nổi nữa, trực tiếp ngã mạnh vào trong ngực Mạnh Thiên Hoa. Nàng hiện tại cực kì muốn khóc, nhưng ngay cả sức lực khóc to lên cũng không được. Phó Diễm cũng không vội thúc giục, biết Mạnh Thiên Hoa sau khi an ủi Tống Giai ổn thỏa thì sẽ đưa nàng trở lại Tống gia. Không bao lâu, Mạnh Thiên Hoa một mình một người trở lại. Vừa ngồi xuống, hắn liền trực tiếp hỏi Phó Diễm, điều kiện của nàng là cái gì?.
"Phó đại sư! Ngươi có điều kiện gì?".
Phó Diễm nhìn thoáng qua Mạnh Thiên Hoa, người này ngược lại quả thật là một người chính trực. Phó Diễm lấy ra một sấp tư liệu đã sớm chuẩn bị tốt từ trước, đẩy đến trước mặt hắn.
"Mạnh tiên sinh! Xem thử cái này một chút trước đi."
Mạnh Thiên Hoa vươn tay cầm lên, không chút để ý lật ra xem. Chính là càng xem, lưng hắn càng ngồi thẳng lên, trong lòng dậy sóng, cực kì kinh tâm động phách. Nhìn xong hết một lượt, hắn đem ly trà trên bàn uống một hơi cạn sạch. Nghĩ ngợi một hồi lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần, đưa mắt nhìn về phía Phó Diễm.
"Phó đại sư! Ngươi làm như thế nào mà có được phần tư liệu này?".
Mạnh Thiên Hoa rất ngạc nhiên, mấy thứ này ngay cả hắn cũng đều là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa rất nhiều chuyện bên trong, so với hiểu biết của hắn còn tường tận, rõ ràng hơn.
"Cái này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần trả lời ta nói một câu thôi, thứ này đối với ngươi có hữu dụng không?".
Phó Diễm cũng không trả lời vấn đề của hắn. Bởi vì đây chính là tư liệu mà Phó Diễm lấy được từ văn phòng của Trịnh Trí.
"Đúng là rất hữu dụng, nhưng là Phó đại sư, ngươi vì cái gì lại cho ta cái này?".
Mạnh Thiên Hoa thật sự là nghĩ không ra mục đích của Phó Diễm.
"Rất đơn giản, ta chỉ muốn trải qua những tháng ngày thanh tịnh mà thôi, ta dù sao ta vẫn chỉ là một học sinh. Nhưng là Trịnh đội trưởng lại cố tình theo dõi ta, mỗi ngày đều có người giám thị, mong chờ bắt được nhược điểm của ta. Cho nên, ta muốn để hắn chuyển công tác đến chỗ khác, hoặc là đem vị trí của hắn đổi cho một người khác lên."
"Trịnh Trí theo dõi ngươi?".
Mạnh Thiên hoa có chút nghi hoặc, nếu không phải nhạc phụ dẫn hắn đến đây, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra. Cái tiểu cô nương này lại là một vị huyền học đại sư. Phó Diễm bất đắc dĩ cười cười, đem sự tình lần trước của Trịnh Tuệ nói lại một lần, nhưng cũng giấu đi chuyện mình ra tay chỉnh nàng ta. Giờ phút này, Mạnh Thiên Hoa đối với nàng quả thật là bội phục sát đất, lúc đầu mới nhìn qua, hắn đã cảm thấy tiểu cô nương này có chút miêu nị. Quả thật không lâu sau, bản lĩnh quả nàng đã trực tiếp phủ định suy nghĩ của hắn.
Miêu nị: ý chỉ khôn vặt
"Vậy thì khẳng định Phó đại sư cũng đã điều tra qua ta, biết ta cùng Trịnh Trí không hợp. Nhưng vạn nhất, nếu ta không nghĩ đến chuyện mạo hiểm như vậy thì sao? Dù sao người đứng sau Trịnh Trí so với người chống lưng cho ta còn muốn lợi hại hơn nhiều."
Mạnh Thiên Hoa nhìn Phó Diễm, rất muốn trêu chọc nàng một chút.
"Theo ta được biết, gần đây ngươi vẫn luôn nhằm vào hắn, không chỉ liên tục điều tra mà còn theo dõi tất cả mọi động tĩnh, hơn nữa đã có tin tức thả ra, người phía sau hắn cũng sắp bị điều chuyển đi nơi khác, về phần cấp trên của ngươi nhân cơ hội lần này mà thượng vị thì cũng không phải là không có khả năng."
Mạnh Thiên Hoa nghe xong những tin tức vừa rồi của Phó Diễm mà trong lòng sợ hãi không thôi, mất một lát mới trấn tĩnh lại được, hắn lại thầm nhủ rằng với loại bản lĩnh này của nàng, nhất định là có rất nhiều người lén lút đến tạo quan hệ để hỏi về tiền đồ sau này. Vậy thì nàng biết những chuyện này cũng không có gì kỳ quái. Tuy nhiên hắn cũng không tài nào ngờ được, những thông tin này của nàng đều nhờ vào Trương thị trưởng hỏi thăm giúp. Lúc đầu nhìn thấy Mạnh Thiên Hoa, Phó Diễm cũng không nghĩ tới hắn có quan hệ với Trương thị trưởng, nhưng một khi đã nảy lên nghi vấn, nhìn bộ dáng trước mặt của hắn với Trương Vĩ có mấy phần giống nhau, nàng khẽ bấm tay tính thử, hóa ra là như vậy, hắn còn là cháu họ của thị trưởng nha.
"Những tư liệu này ta liền cầm đi, Phó đại sư! Đây là tiền gieo quẻ của ngài."
Mạnh Thiên Hoa thu hết tư liệu trên bàn vào túi, sau đó đặt xuống một xấp tiền. Phó Diễm nhìn thoáng qua, ít nhất có hơn năm trăm đồng. Nàng không có ngay lập tức thu vào, quay sang bên cạnh lấy ra thêm mấy lá bùa đưa cho hắn. Sự tình cơ bản đã giải quyết xong, nhưng nghĩ đến tình làng nghĩa xóm, lại thêm quan hệ sâu xa ngày xưa với nhị thúc nhà mình, nàng vẫn là lấy ra hai lá bùa tặng thêm, một lá là bình an phù, lá bùa còn lại thì có tác dụng trợ giúp Tống Giai nhanh chóng khôi phục thân thể để sớm có hài tử.
"Tiền quẻ cứ như vậy đi, hai lá bùa này là ta tặng thêm cho ngươi cùng Tống cô cô. Lá bùa màu hồng đưa cho nàng."
Mấy ngày gần đây, Mạnh Thiên Hoa đối với các loại phù chú này đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, nghĩ nghĩ một lát rồi trực tiếp đeo lên trên cổ. Sau đó cảm tạ và từ biệt Phó Diễm xong liền đứng dậy, sau đó trở về Tống gia.
Xong việc,Phó Diễm đi bên ngoài, hiện tại đã gần giữa trưa, thời tiết có hơi se lạnh nhưng nàng vẫn rất thích, mọi người cũng đều đã mặc vào quần áo mới. Phó Đại Dũng nhìn thấy nàng đi ra, liền gọi vào trong phòng. Hỏi sự tình đã giải quyết như thế nào rồi.
"Hắn đã đáp ứng, nhưng cũng phải đợi thời cơ thích hợp. Cha! Ngày mai ngươi cùng nương đi bệnh viện kiểm tra, Trương Vĩ có nói là sẽ dặn trước tiểu cô hắn, đem tiền thanh toán luôn, ngài cứ dẫn nương đến đó khám là được."
"Tống Giai này cũng là người có số mệnh tốt, tìm được một người trượng phu có năng lực, đối xử với nàng cũng không tồi."
Vương Thục Mai ngồi bên cạnh có cả tâm tình bình luận chuyện nhà của Tống Giai.
"Đại tẩu! Năm đó nàng muốn theo Đại Tráng nhà ta, nếu mà thành thì so với bây giờ còn muốn tốt hơn, Đại Tráng hắn cũng đều lên đến chức doanh trưởng rồi."
Phó Đại Ny đang mổ cá ngoài sân nghe thấy, nói vọng vào, cá này đều do Phó Diễm lén đổi từ trong không gian ra, thả vào trong lu nước.
"Haizz! Năm đó, kỳ thật Đại Tráng không phải là không thích nàng. Chính là do tính cách nàng quá háo thắng, Đại Tráng hắn cũng không kém. Hai người bọn hắn không thích hợp thôi. Đại Tráng ra ngoài làm nhiệm vụ, tận mấy tháng không nhìn thấy bóng người, phỏng chừng nàng sẽ không chịu nổi. Ngược lại là Tiểu Mẫn, từ lúc bọn họ trở về mới chỉ gửi đến một phong thư, không biết đã mang bầu hay chưa?".
Vương Thục Mai đi ra ngồi xuống nhặt rau, vừa làm vừa buôn chuyện cùng Phó Đại Ny.
"Sớm muộn gì cũng sẽ có, Tiểu Mẫn nàng thích khuê nữ đến điên rồi, lần trước không phải Tiểu Hỏa đã nói là nàng sẽ còn sinh hai đứa nữa sao? Hay là định mang song sinh!".
Phó Đại Ny nói xong thì tự mình ngẩn ra một lúc, nhất định là như vậy.
"Phó Đại Dũng! Nhà ngươi có thư này!".
Người giao thư ngoài cửa gọi một tiếng, Phó Đại Dũng liền từ trong phòng đi ra.
"Còn có cái này nữa, đây là thư chuyển tiền, muốn lĩnh thì ngày mai ngươi tự mình đến bưu cục, nhớ mang cả con dấu đi. Đây! Ký nhận vào đây!".
Phó Đại Dũng cầm hai phong thư lên xem, một cái là của lão nhị gửi đến, bên trên ghi địa chỉ mới, còn thư chuyển tiền là của Phó Hâm.