Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 78: Tùy Hứng




Chu Thu Lộ lôi kéo Phó Diễm, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, đi đến bên cạnh bồn hoa thì liền ngồi xuống. Vẻ mặt nhăn nhó, bộ dáng uể oải.

"Thu Lộ! Ngươi sao vậy?". 

Phó Diễm hiện tại giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không phải mới vừa rồi còn hùng hổ lắm sao?.

"Phó Diễm! Ta sẽ không thắng được nàng, khẳng định nàng đọc tốt hơn ta rất nhiều, Tiểu ca của nàng đang học trung học, ở nhà đã sớm dạy hết cho nàng rồi." 

Chu Thu Lộ thập phần khổ sở, Phó Diễm ngồi im nghe, có vẻ Chu Thu Lộ rất quen thuộc với bộ dáng này của Trịnh Tuệ.

"Ngươi làm sao biết được tiểu ca nàng có dạy cho nàng hay không?".

"Ai!".

Kế tiếp Phó Diễm liền nghe được một câu chuyện khá cẩu huyết.

"Cho nên, tỷ tỷ ngươi gả cho đại ca của nàng? Chính là người làm ở ủy ban kia hả?".

"Không phải, Trịnh Tuệ có tất cả ba người ca ca, tỷ phu của ta kỳ thật là con trai nhà đại bá nàng. Cũng bởi vì mẹ nàng không có nhi tử, cho nên đưa hắn sang cho ba nàng nuôi. Ai biết qua thêm vài năm, lúc tỷ phu ta tròn bốn tuổi, mẹ nàng liền mang thai, sinh Nhị ca của nàng, chính là người làm ở ủy ban đó. Cha nàng liền nhận định là tỷ phu của ta có phúc, mang hài tử đến cho nhà bọn họ, đối xử với tỷ phu của ta rất tốt, tuy nhiên mẹ nàng giờ đã có con của mình, thì không còn coi trọng tỷ phu của ta nữa, đối xử với hắn không tốt chút nào. Tỷ phu của ta chính là dưới tình huống kiểu cha đau nhưng mẹ không yêu mà lớn lên." 

Chu Thu Lộ thập phần đồng tình với tỷ phu của mình.

"A! Thì ra các ngươi là thân thích, vậy vì sao Trịnh Tuệ kia lại có bộ dạng như vậy?".

"Nàng chính là ghen tị, tỷ phu rất tốt với ta, bản thân nàng cũng không tự ngẫm lại, cho tới bây giờ, nàng chưa từng cho hắn vẻ mặt tươi cười, tỷ phu của ta vì sao còn phải thân cận, đối tốt với nàng chứ? Ai yêu ai ghét, hắn cũng không phải ngốc tử mà không nhận ra." 

Chu Thu Lộ lòng đầy căm phẫn nói.

"Cái kia cũng thực bình thường, ngươi cố gắng đọc tốt, để Điền lão sư khích lệ ngươi, lúc đó không phải nàng sẽ gọi ngươi là Lộ tỷ sao?". 

Phó Diễm động viên, cổ vũ cho bạn tốt.

"Ai. Sao mà làm được chứ?". 

Chu Thu Lộ gục đầu trên vai Phó Diễm lầm bầm. Phó Diễm cười, vỗ vỗ đầu của nàng. 

"Không có việc gì, để ta xem qua, giữa trưa tan học ta liền dạy cho ngươi!".

Vừa vặn chuông vào học reo lên, hai người đứng dậy liền hướng phòng học chạy vào. Chu Thu Lộ một bên vừa chạy, một bên còn không quên hỏi lại.

"Ngươi sẽ thật sự dạy cho ta sao?".

"Thật sự! Cam đoan ngươi có thể thắng!".

Phó Diễm thập phần tin tưởng khẳng định. Tiết học thứ hai chính là môn toán, đó cũng là môn Phó Diễm học tốt nhất, cho nên ít nhiều có chút lơ là, không để ý. Chu Thu Lộ bởi vì trong lòng có việc, cho nên cũng không tập trung nghe giảng.

Giữa trưa tan học, Chu Thu Lộ quyết định sẽ không trở về nhà ăn cơm, trực tiếp đi theo Phó Diễm tìm một quán cơm để ăn tạm một bữa, sau đó tìm một chỗ không người để bắt đầu đọc bài. Phó Diễm vừa mở miệng, Chu Thu Lộ hai mắt liền sáng rực, cao hứng ôm chầm lấy nàng.

"Phó Diễm! Ta nhất định có thể thắng, ngươi đọc thật là hay! So với Điền lão sư còn tốt hơn luôn ý chứ!".

"Mau học đi, buổi sáng ngày mai là có tiết đấy."

Vì thế toàn bộ thời gian nghỉ trưa, Chu Thu Lộ đều dành ra để luyện đọc bài khóa tiếng Anh kia.  Hơn nữa, dưới sự chỉ đạo của Phó Diễm, nàng tiến bộ thập phần thần tốc. Đang cao hứng, nàng quyết định lát nữa sẽ đi mua kẹo sữa đại bạch thỏ cho Phó Diễm ăn.

Buổi chiều hôm nay ở chợ đồ cũ có hai người trẻ tuổi cùng đi đến, trên tay cầm một tấm thiệp mời đặc biệt. Hai người vừa đi vào, liền chia nhau ra tìm kiếm,  chờ đến khi phát hiện không thấy cái hòm kia đâu, hai người liếc nhìn nhau, tràn đầy ý cười. Kế hoạch thành công! Tiếp đến liền hỏi lão nhân trông cửa, xem là những ai đã từng tới đây mua đồ ngày hôm qua.

Lão nhân nhìn thấy thanh niên mở ra giấy chứng nhận của ủy ban thì liền choáng váng đầu óc, nơm nớp lo sợ mà lên tiếng trả lời. Hai người trẻ tuổi nhìn nhau im lặng, lão nhân cũng không có nói ra đáp án nào phù hợp với suy nghĩ của bọn hắn.

"Ngươi nghĩ kĩ lại lần nữa xem, thật sự không có người nào đến mua đồ sao?".

"Ta suy nghĩ.. A! Buổi chiều hôm qua có hai tiểu nữ hài, đến mua chút giấy vụn, trở về làm đồ dùng học tập. Bộ dáng hình như là mới lên sơ trung." 

Lão nhân hồi tưởng lại trả lời, hai người thanh niên cảm thấy không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể gợi ý thêm.

" Lý phó bí thư ở công xã có tới đây không?".

"Không có! Ta chưa thấy qua Lý phó bí thư bao giờ cả. Làm sao mà hắn có thể đến chỗ này của ta được." 

Lão nhân cảm thấy hai người này có thể là bị điên rồi. Hai người không có biện pháp, đành phải trở về phục mệnh. Mất luôn cái hòm mà người cũng không bắt được. Xem ra có sự cố phát sinh rồi.

"Trịnh đội trưởng! Lý phó bí thư chưa từng đi vào chợ đồ cũ, nhưng cái hòm đã không thấy đâu rồi." 

Hai người trẻ tuổi cúi đầu chờ răn dạy.

"A! Cái hòm kia cũng không có gì quan trọng cả, ném liền ném." 

Trịnh Trí vẻ mặt không quan tâm, phất tay cho hai người bọn họ rời đi. Hai tên phế vật, chuyện gì cũng đều làm không được, vốn theo kế hoạch, buổi chiều hôm qua hẳn là đã có người dẫn Lý phó bí thư đến lấy cái hòm kia mới phải. Không nghĩ tới Lý phó bí thư không đi, hắn đã mất khá nhiều công phu mới biết được Lý phó bí thư thích những hòm gỗ kiểu cũ như thế.

Ngay lúc hắn nghe được tin tức, Lý phó bí thư sẽ nhanh chóng được thăng chức. Cấp trên mà rụng thì cấp phó sẽ được lên thay, Ngô bí thư đi trong thành phố, hắn lập tức chính là Lý bí thư.

Xem ra bên trên của Lý phó bí thư có người, chức vị còn không thấp. Thủ đoạn không ít, hại mình không ăn được thịt dê lại còn chọc một thân phiền phức. Hiện tại chủ yếu cần phải giao hảo, có thể lên được con thuyền này thì chính là điều tốt nhất. Nghe nói trong nhà hắn hình như còn có một nhi tử tham gia quân ngũ, qua vài năm nữa ngược lại là có thể đem Trịnh Tuệ giới thiệu cho hắn. Trịnh Trí nghĩ thầm, muội muội của mình vẫn là có vài phần tư sắc, hắn không có khả năng không động tâm.

Phó Diễm cũng không biết rằng chính mình vừa mới tránh được một kiếp. Hiện tại nàng còn đang bận mải mê rong chơi trong biển tri thức, không thể tự kềm chế. Chu Thu Lộ ngồi trong phòng học, cắm cúi vào đọc sách, cử chỉ điên rồ, Trịnh Tuệ nhìn thấy cười khinh thường rồi xoay người bước đi.

Phó Diễm nhìn mà buồn cười, tan học nàng đứng ở cửa trường học chờ Phó Sâm cùng Phó Miểu. Không đến mấy phút đồng hồ, liền nhìn thấy hai người bọn họ, phía sau còn có một cái đuôi đi theo. Cái đuôi này chính là Tống Quân An, chăc là đã hạ quyết tâm để thân cận với tỷ tỷ nàng.

"Thu Lộ! Nhị ca cùng tỷ tỷ của ta đã đến. Ta về nhà trước, ngươi cũng mau trở về đi. Về nhà hảo hảo luyện thêm một chút là được rồi, khẳng định ngươi không có vấn đề gì đâu."

Phó Diễm nhanh chóng chạy tới, không quên phất tay tạm biệt cùng Chu Thu Lộ.

"Hảo! Ta sẽ cố gắng, tạm biệt Phó Diễm!". 

Chu Thu Lộ được nhắc nhở cũng đứng lên thu dọn đồ đạc, đeo cặp lên, hướng trong nhà đi về. Trịnh Tuệ khi về đến nhà lại cảm thấy không vui, nàng đã nghe được phát âm của Chu Thu Lộ, nếu nàng đọc như vậy, khẳng định Điền lão sư sẽ khen. Mẹ nàng nhìn thấy khuê nữ nhà mình không cao hứng, liền tiến lên hỏi.

"Tuệ Tuệ! Sao vậy? Ở trường học có ai bắt nạt ngươi à? Để ta bảo nhị ca ngươi đi đánh hắn!".

"Không có ai đâu nương! Ai dám bắt nạt ta chứ! Chu Xuân Vũ đâu rồi?".

"Ngươi đứa nhỏ này! Không lớn không nhỏ, phải gọi đại tẩu, gọi như vậy để cha ngươi nghe được, không mắng to đầu ngươi mới là lạ, lúc đấy ta cũng không bênh được ngươi đâu." 

Mẹ Trịnh Tuệ nhanh chóng ngăn lại nàng.

"Đại tẩu ta đi đâu rồi?". 

Trịnh Tuệ vẻ mặt thập phần không vui.

"Đại tẩu ngươi đi đón chất tử rồi, đợi một lát nữa sẽ trở lại. Ngươi tìm nàng có việc gì?".

"Ai nha! Có nói ngươi cũng không biết. Chờ đại tẩu trở về thì bảo ta." 

Trịnh Tuệ vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Được rồi! Tiểu tổ tông!". 

Mẹ nàng cũng cực kì chiều đứa con gái bảo bối này, nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.

"Tuệ Tuệ! Đại tẩu ngươi trở lại rồi nè!".

Trịnh Tuệ nghe vậy, lăn một vòng trên giường rồi đứng dậy, hướng ra phía ngoài vừa đi vừa nói.

"Đại tẩu! Ngươi tới đây, ta có chuyện này muốn nói cho ngươi biết." 

Trịnh Tuệ vẻ mặt lý lẽ đương nhiên. Chu Xuân Vũ luôn luôn đối với Trịnh Tuệ không có hảo cảm, cái cô em chồng này thường xuyên điêu ngoa tùy hứng, tâm nhãn thì sai lệch. Bình thường đều trực tiếp gọi tên nàng, hôm nay ngược lại khách khí như vậy, chỉ sợ không có chuyện tốt.

"Tuệ Tuệ! Có chuyện gì vậy? Chất tử ngươi đói bụng, ta còn phải vội vàng đi làm cơm đây." 

Chu Xuân Vũ tình nguyện đi làm việc, cũng không nguyện ý đứng lại nói chuyện với nàng.

"Ai nha! Thiếu ăn một bữa thì hắn cũng không chết đói được! Ngươi lại đây trước đi!". 

Trịnh Tuệ trừng lớn hai mắt, Chu Xuân Vũ nghe nàng nói như vậy, trong lòng buồn bực, nhưng là vì không muốn gây chuyện, cũng liền đi qua.

"Đại tẩu! Ngày mai tiết học Anh ngữ, Chu Thu Lộ cũng muốn đọc bài khoá với ta. Ngươi trở về nhà nói với nàng, đừng cho nàng đọc. Chính là một trang cũng không được đọc. Ngươi có nghe thấy không?".

"Đây là vì sao? Lộ Lộ luôn luôn không thích tiếng Anh, hẳn là sẽ không đọc đâu."

"Ngươi đừng có hỏi vì sao, ngươi trở về liền nói như vậy là được." 

Trịnh Tuệ phát huy bản tính điêu ngoa tùy hứng một cách nhuần nhuyễn làm cho Chu Xuân Vũ á khẩu.

"Vậy được rồi, ta đây ăn cơm xong liền đi." 

Nói xong liền muốn đứng dậy.

"Ai nha! Ngươi như thế nào nghe không hiểu ta nói gì sao? Ngươi hiện tại liền trở về nói ngay lập tức cho ta."

"Xuân Vũ! Mau làm theo lời nàng nói, chớ chọc muội muội của ngươi sinh khí. Ngươi trở về đi, lát ta nấu cơm sẽ để phần cho ngươi." 

Mẹ Trịnh Tuệ ngồi bênh cạnh lên tiếng hát đệm.

"Được rồi! Vậy để ta mang theo Tiểu Bảo trờ về luôn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.