Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 72: Lý Lão Sư




Thời điểm Phó Diễm đi vào kiểm tra trong không gian, cá trong hồ đã an ổn bơi tung tăng bên dưới. Nước hồ lấp lánh trong suốt, đứng từ trên nhìn xuống có thể thấy rõ từng đàn cá đang bơi. Lão rùa cũng đã chậm rãi chiếm cứ được vị trí bá chủ trong hồ.

Phó Đại Dũng giúp Phó Bình Phục thu thập tiểu viện xong, sau đó ở lại tiếp tục chờ hắn mang gia cụ vừa làm trong xưởng trở về để sắp xếp trong phóng, chờ căn phòng này của Phó Bình Phục sửa sang mọi thứ hoàn tất thì cũng là lúc tiến hành việc hôn sự. Cho nên Phó Đại Dũng liền tranh thủ, thừa dịp thời điểm trường học còn chưa khai giảng, mời một nhà Lý gia đến làm khách, thuận tiện thương lượng chuyện hôn sự một chút.

Từ lần trước, sau khi Phó Đại Tráng cùng Phó Sâm cảnh cáo Cây Cột, hắn thành thật hơn rất nhiều. Thấy Phó Sâm sẽ tự động né tránh, thời điểm Phó Sâm nói chuyện này cùng Phó Diễm, còn lo lắng có phải hay không Cây Cột lại đang âm mưu thêm chuyện xấu gì. Phó Diễm cười lạnh một tiếng, Cây Cột tốt nhất là nên rút kinh nghiệm, nếu không nàng sẽ lặng lẽ cho hắn một lá dẫn lôi phù.

Nhưng là Phó Diễm cùng Phó Sâm vẫn không yên tâm, đôi khi vẫn chú ý đến sự tình bên nhà cũ. Phó Lão Xuyên biết hiện tại không có cách nào can thiệp, liền không tiếp tục quản nữa.

Hai bên bình an vô sự, trải qua mấy ngày an ổn. Lý Thuận Lợi đã sớm nghĩ muốn đến thăm nhà Phó Đại Dũng, đồng thời xem chậu hoa lan của hắn ra sao rồi. Cho nên mới sáng sớm, Phó Bình Phục đã mang theo bọn họ, cùng đi tới.

Để tỏ vẻ coi trọng hôn sự của tiểu muội, đại ca, đại tẩu của Lý Mạt Lỵ cũng tới. Ca ca Lý Mạt Lỵ là Lý Tùng Bách hiện đang công tác tại cung tiêu xã cũng có vẻ không tồi, Bạch chủ nhiệm nhìn hắn nhẫn nhục chịu khó, ngược lại có phần càng thêm coi trọng. Đối với sự tình muội phu nhà mình, Lý Tùng Bách hắn cũng để bụng không ít.

Tiểu viện của Phó Bình Phục yêu cầu tài liệu gì, đều là Lý Tùng Bách quan tâm đi mua giúp, còn thường thường đi đến, làm giúp chút việc vặt. Phó Đại Dũng đều nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng thực thoải mái, hai bên gia đình quan hệ tốt, quả thật hắn cầu mà không được.

Lý Thuận Lợi nhìn thấy hoa lan nhà mình đã sắp chữa khỏi. Trên lá đã khôi phục sinh cơ, còn mọc thêm mấy cái nụ hoa, không khỏi đối với Phó Diễm thập phần cảm kích, ngoài cảm kích, Lý  Thuận Lợi còn biểu đạt quan tâm của chính mình.

"Phó Diễm! Chuẩn bị thế nào rồi? Học kì này, ngay khi khai giảng xong sẽ có một cuộc thi tuyển chọn chính thức, về sau nếu có vấn đề gì không hiểu, ngươi cứ đến hỏi ta."

Phó Diễm thầm nghĩ, phương thức quan tâm của thầy Lý thật có chút đặc biệt. Lý Mạt Lỵ ngồi bên cạnh nhìn sang thấy vậy thì buồn cười đến chết, cha mình tự nhiên lại đem Tiểu Hỏa dọa sợ rồi.

"Cha! Không đến vài ngày nữa là khai giảng rồi, ngươi đừng nhắc đến cuộc thi a. Ta nghe nói thành tích của Tiểu Hỏa cũng không tệ đâu, có đúng không?". 

Lý Mạt Lỵ cười hỏi Phó Diễm.

"Còn phải nói sao? Không nhìn xem là chất nữ của ai?". 

Phó Bình Phục đắc chí, chính là Phó Diễm bên cạnh cũng không khỏi thấy ngại giùm hắn, tiểu thúc hắn còn chưa có học xong sơ trung đâu.

"Ta cũng không giống người nào đó, mới học đến sơ trung là đã khóc lóc không muốn đi nữa rồi." 

Phó Diễm nói rõ điểm yếu của hắn.

"Ngươi... Ngươi là nghe ai nói?". 

Phó Bình Phục nóng nảy, nhạc phụ đại nhân đang nhìn hắn với ánh mắt tràn ngập xem thường.

"Cha ta nói đó! Cha ta còn nói rằng tiểu thúc từ nhỏ đã không thích đọc sách, vừa thấy sách liền mệt mỏi rã rời. Tiểu thẩm, ngươi không nên bị hắn lừa gạt nha." 

Nói xong Phó Diễm liền trốn đi, Lý Mạt Lỵ cười nhiều đến nỗi không thẳng nổi thắt lưng, chuyện của Phó Bình Phục nàng đã sớm biết, bởi vì hắn và nàng là đồng học sơ trung. Nhìn Phó Bình Phục bị nói đúng chỗ yếu như vậy, Lý Mạt Lỵ coi như nắm được cách để sau này điều trị hắn.

Phó Diễm cũng không có chạy đi chơi, mà đi giúp đỡ nấu cơm. Tuy rằng lần này không có quá nhiều người ăn cơm, nhưng cô cô vẫn vội tới vội lui, không có thời gian đứng nói chuyện.

Vừa tiến phòng bếp liền nhìn thấy Phó Sâm cùng Phó Miểu đều đang ở trong này, Phó Diễm không cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn là trốn vào đây để trốn Lý Thuận Lợi.

"Lý đại ma vương vì sao lại dọa người như vậy, vừa nhìn thấy hắn cười là ta lại muốn khóc." 

Trước kia Phó Sâm không ít lần bị Lý Thuận Lợi giáo huấn, bởi vì hắn chưa bao giờ biết an tĩnh là gì.

"Ta cảm thấy Lý lão sư rất tốt, lời này của ngươi đừng để cho hắn nghe thấy! Cẩn thận tiểu thúc đánh ngươi." 

Phó Miểu là một hài tử rất ngoan, cho nên nàng cũng không bị mắng bao giờ cả.

"..." 

Phó Sâm cảm nhận được ác ý đe dọa thật sâu của tiểu muội nhà mình.

Thời điểm ăn cơm, cả nhà phân chủ khách ngồi an vị xong, Phó Đại Dũng mới đứng lên, lấy ra hai bình rượu nho và rượu việt quất được nhưỡng trong thời gian lâu nhất để mang ra đãi khách.  Lúc rót vào chén, hương khí tràn ngập toàn bộ sân, ngay cả Lý Thuận Lợi là người không mê rượu thì hai mắt cũng đều sáng ngời.

"Đại Dũng! Rượu này của ngươi thật sự có ý tứ nha, vị bồ đào nồng đậm như vậy." 

Lý Thuận Lợi bưng chén rượu lên, cẩn thận ngửi thử.

"Lý thúc! Ngươi mau nếm thử xem." 

Phó Đại Dũng đối với rượu mình rượu là thập phần tự tin, một chút cũng không chịu khiêm tốn.

"Hảo tửu!". 

Lý Thuận Lợi nhấp một hơi, tán dương.

"Thím! Ngươi cũng rót một chén nếm thử! Đây là ta dùng việt quất để nhưỡng rượu, đối với thân thể nữ nhân chúng ta cũng có chỗ tốt. Đệ muội ngươi cũng rót đi! Đinh muội tử, đừng khách khí, đều là chút đồ ăn nông gia bình thường thôi mà." 

Vương Thục Mai khéo léo tiếp đón mấy mẹ con Thái Xảo Hà.

"Ai nha! Lão nhân nhà ta cũng đều đã nói hảo, ta phải nếm thử rượu này mới được. Rượu này thanh thanh ngọt nhẹ thực dễ uống!". 

Thái Xảo Hà cũng bưng chén lên nếm một chút.

"Nếu thím thích, khi nào về, cầm một bình về uống dần nha." 

Phó Đại Dũng hào phóng nói.

"Vậy thì thật quá tốt!". 

Thái Xảo Hà cũng không phải người quá khách khí, nhanh chóng đồng ý.

"Tẩu tử! Rượu này ngươi nhưỡng đích thực rất tốt, ngươi có bí quyết gì không? Cũng nói với ta  một chút để ta về nhà làm thử xem." 

Tẩu tử Lý Mạt Lỵ vừa mở miệng liền đem Thái Xảo Hà nghẹn lại.

"Đinh muội tử chính là thích nói giỡn, nhưỡng rượu thì có bí quyết gì chứ? Chính là ủ như bình thường là xong." 

Vương Thục Mai đánh trống lảng, cười ha ha.

"Rượu của tẩu tử quả thật nhưỡng thật tốt, trước kia cha ta cũng nhưỡng rượu, nhưng không được ngon như thế này."

"Vậy thì có thể là do trái cây này tốt rồi, thân gia thúc thúc khẳng định tay nghề còn giỏi hơn ta."

"Tẩu tử hái trái cây chỗ nào vậy? Ta cũng muốn đi hái một chút." 

Đinh Hoa theo đuổi không bỏ.

"Ta nói này tức phụ, làm sao chúng ta có thể đi đến tận đây mà hái trái cây được? Ngươi vẫn là đem việc nhà chúng ta thu thập ổn thỏa xong rồi lại nói." 

Lý Tùng Bách nhanh chóng lên tiếng đánh gãy.

"Trong nhà đâu có cần ta, chuyện gì mẹ cũng không muốn ta nhúng tay vào, ta đây không phải là ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm sao? Đây là ta cũng đang tính chút việc để làm thêm thôi mà." 

Đinh Hoa chu môi, Thái Xảo Hà nổi giận, mặt đều đen lại, vừa định mở miệng răn dạy, Phó Bình Phục đã nói trước.

"Tẩu tử! Trái cây kia ở chỗ này cũng không có đâu, cái này là do Tiểu Hỏa đi đến một ngọn núi khác mới tìm được đấy, rất phiền toái. Nếu ngươi muốn, ta sẽ bảo Tiểu Hỏa khi nào đến đó thì hái thêm một ít cho ngươi. Không nhiều lắm đâu, ngươi đừng để ý nhé."

Đinh Hoa nhìn muội phu nói chuyện, cũng không nói thêm cái gì nữa. Tuy nhiên không khí nhất thời có chút xấu hổ. Không có biện pháp, Lý Thuận Lợi lại hỏi sang chuyện nhập ngũ của Phó Hâm. 

Không nghĩ tới hai bên vừa nói, Lý Thiên Tứ lại là tôn tử của đường ca Lý Thuận Lợi.

"Tiểu tử Thiên Tứ kia rất nhanh nhẹn, linh hoạt, Phó Hâm thì lại có chút ổn trọng, hai người bọn họ ngược lại rất hợp phách với nhau." 

Phó Đại Dũng nói.

"Đúng vậy, mấy đời nhà hắn đều là con một, đến đời hắn lại muốn đi tham gia quân ngũ, nếu gia gia hắn còn sống thì nhất định sẽ không đồng ý." 

Lý Thuận Lợi cảm khái thế sự vô thường.

"Chuyện này lần trước ta cũng có nói, phụ thân Thiên Tứ có vẻ không cao hứng chút nào đâu."

"Không phải sao? Nếu ta là lão đẩu tử thì cũng sẽ đau tôn chất như vậy, Thiên Tứ ở nhà, trốn trong phòng tuyệt thực vài ngày, nói nhất định phải đi, lúc này cha hắn mới nguyện ý." 

Lý Thuận Lợi biết rõ tin tức, liền kể lại cho mọi người.

"Người hiền sẽ gặp lành, yên tâm! Bọn nhỏ đều là hài tử thông minh. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu! Đến! Lý thúc! Chúng ta làm một chén."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.