Trở Về Phương Bắc

Chương 10




Năm thứ hai kết hôn.

“Chào buổi tối! Bà Tịch…” Nhĩ Nhĩ mơ màng tỉnh lại, thấy khuôn mặt Tịch Hữu Dương thù lù hiện ra trước mắt.

“Về rồi à?” Nhĩ Nhĩ chợt từ sofa đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tường, đã 0 giờ rồi.

“Lần sau đừng chờ anh, muộn lắm, con gái phải ngủ sớm một chút.” Tịch Hữu Dương mân mê mái tóc dài của Nhĩ Nhĩ.

“Anh vất vả quá rồi.” Nhĩ Nhĩ rót cho anh cốc nước mật ong, gia đình chú làm buôn bán y dược, quan hệ xã giao không ít, hàng năm Nhĩ Nhĩ đều chuẩn bị nước mật ong.

“Không vất vả thì sao có thể nuôi nổi bà Tịch đây!” Tịch Hữu Dương áp mặt Nhĩ Nhĩ hôn sâu.

Đây là năm thứ hai bọn họ kết hôn, không khác lúc hẹn hò là bao, chỉ là so với thời gian đi làm quy củ của Triệu Nhĩ Nhĩ thì thời gian làm việc của Tịch Hữu Dương lại thất thường, khi nào bận phải đi xã giao hay công tác, cả ngày chẳng thấy mặt nhau, chỉ có thể gọi video.

Bọn họ đã sớm thương lượng, cha mẹ hai bên cũng đã thống nhất, sẽ sinh con muộn vài năm, chờ công việc của hai người đã ổn định thì mới có tâm lí và thời gian hết sức chăm sóc đứa nhỏ.

“Anh mong sẽ sinh con gái, mấy đứa con trai thối tha lắm, con gái là áo bông nhỏ tri kỷ.” Tịch Hữu Dương ôm Nhĩ Nhĩ vào lòng ngực, khó có được một ngày chủ nhật rảnh rỗi, anh thong dong ôm vợ cùng đứng phơi nắng ngoài ban công.

“Phải càng quan tâm lời nói của bọn con gái bọn em.” Nhĩ Nhĩ ngắm nghía đôi tay thon dài của Tịch Hữu Dương.

“Anh càng quan tâm hơn, một lớn một nhỏ, cho đến khi bạc đầu thì thôi!”

Nhĩ Nhĩ đứng dậy, véo tai Tịch Hữu Dương, “Anh nói ai, hả, nói ai đấy?”

“Ai nói thì là người đó?”

Nhĩ Nhĩ “hừ”, buông tay xuống, lại xoa cái thắt lưng đã có thời gian không tập luyện. “Con trai cũng tốt mà, để con với anh cùng chơi bóng rổ, đến lúc đó anh chính là một ông già rồi.”

“Được nhờ! Chê chồng em là ông già!!” Động đến từ nhạy cảm là đàn ông không thể nhịn, Tịch Hữu Dương cù lét Nhĩ Nhĩ trả thù.

“A?! Đừng mà, em sai rồi!!” Tiếng cười trên ban công mãi không dứt…

Năm thứ năm sau khi kết hôn.

Nhĩ Nhĩ đột nhiên tỉnh giấc, bên ngoài có tiếng động đánh thức cô. Cầm điện thoại lên nhìn, một giờ rưỡi sáng. Cô đứng dậy, cột lại đồ ngủ rồi ra ngoài. Đèn phòng khách vẫn sáng, Tịch Hữu Dương đang nhẹ nhàng cầm lấy áo khoác, vali hành lý lặng lẽ dựng đứng ở huyền quan.

Nhĩ Nhĩ dựa vào tường, nhìn Tịch Hữu Dương. Đã lâu cô không được thấy mặt chồng rồi.

Tịch Hữu Dương quay người nhìn cô.

“Sợ chết anh rồi, vợ à, em lại gầy đi đấy à? Đi mà cũng chẳng có tiếng động gì.”

Nhĩ Nhĩ cười. “Giám đốc Tịch bận trăm công nghìn việc mà vẫn nhớ đến cô vợ đây à?”

Tịch Hữu Dương bước đến, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, hôn mái tóc của cô.

“Người phụ nữ xinh đẹp như này không phải vợ anh thì vợ ai hửm?”

Nhĩ Nhĩ ngửi được mùi rượu nồng đậm đan xen. Dùng tay đẩy ra.

“Anh vừa đi công tác về lại định đi đâu đấy?”

“Người của Hoa Chính muốn hợp tác với anh, hẹn anh vài ngày rồi, em xem, anh vừa xuống máy bay thì họ đến, cũng không có cách nào…”

“Nên là lại đi họp?” Nhĩ Nhĩ lạnh lùng đáp.

“Bọn họ đã sắp xếp cả rồi, không từ chối được.” Tịch Hữu Dương bất đắc dĩ giải thích. “Anh chưa làm chuyện gì (có lỗi với em) cả, nhân phẩm của chồng em mà em còn không rõ sao?”

Nhĩ Nhĩ xoay người về phòng, nghĩ nghĩ rồi dừng lại giữa chừng, không quay đầu. “Đi tắm đi, bẩn khiếp!” Tiếng cửa đóng lại rất lớn nhưng không khóa.

Để lại Tịch Hữu Dương không biết phải làm sao, sờ sờ mũi.

Nhĩ Nhĩ lại quay về giường, chỗ bên phải trống trơn, giường đôi không biết từ khi nào đã trở thành giường đơn. Công ty của chú không phải là tập đoàn lớn, nhưng quy mô xem như là tầm trung, hơn nữa còn phát triển rất nhanh. Từ khi thân thể chú có vấn đề đã lui về tuyến sau, địa vị của Tịch Hữu Dương ở công ty lại càng được củng cố, mà chú thím không có con, dần dần thì một số trường hợp quan trọng đều là anh đứng ra.

Nghĩ đông nghĩ tây, Nhĩ Nhĩ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc sau có người bước vào.

“Ngủ rồi à?” Đôi bàn tay lạnh buốt vuốt mặt Nhĩ Nhĩ.

Nhĩ Nhĩ im lặng gỡ tay anh ra.

Tịch Hữu Dương không nản, lại tiến tới ôm cả người Nhĩ Nhĩ. “Vẫn giận à?”

“Em muốn ngủ, đừng làm phiền em.” Nhĩ Nhĩ chê anh phiền phức.

“Đừng giận nữa mà, nha? Chờ khi ổn định rồi thì anh sẽ lại sắp xếp thời gian ở bên em nhiều hơn. Em rất muốn đi Iceland đúng không? Năm nay chúng mình đi.”

Nhĩ Nhĩ nhổm dậy, nhìn Tịch Hữu Dương bên cạnh.

“Em không tức giận vì cái này, em biết anh bây giờ thân bất do kỷ, nhưng anh vẫn phải tự chăm sóc bản thân mình chứ, tuổi trẻ chẳng phải là cái lí do mà anh có thể hoang phí.”

“Đúng, đúng, đúng, hiểu rồi thưa cô giáo Triệu!” Tịch Hữu Dương làm tư thế khom người.

Nhĩ Nhĩ nhìn Tịch Hữu Dương, tóc húi cua, dáng người cao thẳng, khung xương càng hiện rõ. Vài lần cô quở vì cơ thể biến dạng, anh bị kích thích nói nào rảnh phải tập thể dục.

Chàng trai của cô đã trưởng thành rồi, cả người trông chín chắn hơn, khi anh đang chuyên chú nhìn cô, ngay cả những sợi lông mi dài kia cũng rất mê người. Trong lòng chợt gấp gáp, cô ôm lấy anh.

“Nhĩ Nhĩ, chúng ta rồi sẽ ổn cả thôi.” Tịch Hữu Dương vỗ vỗ sau lưng Nhĩ Nhĩ, dường như có thể cảm nhận được nỗi bất an của cô, Nhĩ Nhĩ của anh, từ nhỏ đã là một cô bé thiếu cảm giác an toàn, cuối cùng còn không quên trêu chọc vợ. “Đến đây đến đây sờ xem cơ bụng của chồng em còn không?”

“…”

Hôm sau, hai người chuẩn bị đi làm thì Nhĩ Nhĩ nhớ đến thư mời được đặt ở huyền quan.

“Ngài Tịch à, chúc mừng nhé! Bạn học ưu tú có thể tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường rồi!” Cô đùa.

Tịch Hữu Dương lật lật tấm thư mời, “Khi ấy anh sẽ sắp xếp thời gian, đến lúc đó hân hạnh được mời bà Tịch cùng tham dự. Lần này em đừng từ chối anh đấy nhé.” Anh biết Nhĩ Nhĩ không quá thích những nơi như này, cứ đánh phòng bị trước đã.

Nhĩ Nhĩ đảo mắt. “Biết rồi thưa Tổng giám đốc Tịch. Em mà không đi trường lại gọi chúng ta thì biết sao giờ.”

Tịch Hữu Dương cúi xuống hôn đỉnh đầu Nhĩ Nhĩ, “Biết vậy thì tốt!”

Ngày kỷ niệm thành lập trường, Nhĩ Nhĩ tan làm đã về nhà trước, thay bộ đồ xanh thẫm, vừa lúc đợi Tịch Hữu Dương tới đón. Trên người Tịch Hữu Dương cũng là lễ phục, ở trong xe thấy Nhĩ Nhĩ bước tới còn tinh nghịch huýt sáo.

“Mong ngài Tịch dè dặt chút.”

“Với vợ mà dè dặt thì không phải trượng phu.”

“Chỉ giỏi ngụy biện!”

Tịch Hữu Dương lái xe, thi thoảng lại nhìn Nhĩ Nhĩ ngồi bên cạnh. “Anh phải hẹn lịch với bà Tịch trước thôi, đã lâu không hẹn hò rồi.”

“Anh không có thời gian ấy chứ.” Nhĩ Nhĩ không kìm được nói, “Lái xe phải nhìn đường!”

“Thế em lái đi, anh muốn ngắm vợ anh cơ!”

“Được!” Ai sợ ai.

Sau đó bà Tịch chở ông Tịch chạy thẳng một lèo đến trường học.

Một cô sinh viên phụ trách đón tiếp bọn họ, nhìn thấy bọn họ liền gọi “Đàn anh, đàn chị ạ”, mặt ửng hồng vì ngại. Tịch Hữu Dương kề tai nói nhỏ với Nhĩ Nhĩ, “Hình như hơi giống em hồi năm nhất nhỉ?” Nhĩ Nhĩ nhìn cô gái phía trước, có vẻ hơi giống thật.

Lần kỷ niệm này, ban đầu trường mời Tịch Hữu Dương lên sân khấu phát biểu nhưng lại bị anh lấy lý do “không đủ tư cách” để từ chối, hai vợ chồng ngồi dưới nhóm có quyền phát biểu trước trong buổi lễ, đến lúc nghĩ giữa buổi thì chuồn êm ra ngoài. Đã rất lâu Tịch Hữu Dương không lơi lỏng như vậy, khi tản bộ vẫn cứ luôn trêu chọc Nhĩ Nhĩ, hai người náo loạn ầm ĩ trong vườn trường. Không ai chú ý đến cô gái nhỏ khi nãy thấy bọn họ ra khỏi hội trường, vẻ mặt ghen tị không thôi.

Thời gian mỗi ngày của Tịch Hữu Dương bị chia thành từng khoảng, ban đầu chỉ có Trương Hằng là trợ lí đi theo anh, nhưng sau lại không đủ, văn phòng Tổng giám đốc muốn tuyển thư ký, Tịch Hữu Dương mặc cho bọn họ quyết định.

Một hôm nào đó, anh ở văn phòng mới vừa nói chuyện điện thoại với khách hàng xong, Trương Hành tiến vào báo rằng một dây chuyền sản xuất nhập khẩu nào đó có vấn đề, Tịch Hữu Dương đứng dậy đẩy cửa ra, anh vội vàng chạy ra liền cảm thấy cánh cửa đụng vào ai đó.

“Áaa!” Một cô gái cúi đầu nhặt tệp văn kiện rơi xuống.

“Tiểu Ngữ? Không sao chứ?” Trương Hành bất ngờ nhìn cô ấy, qua giúp cô ấy nhặt lên.

“Em muốn đi photocopy chỗ tài liệu này trước.” Cô gái ngẩng đầu, cười gượng, nhìn thấy Tịch Hữu Dương thì đỏ mặt, đứng thẳng người, “Giám đốc Tịch ạ!”

“Cô là..?” Tịch Hữu Dương sửng sốt, nhìn lại thấy hơi quen mắt.

“Giám đốc Tịch, cô ấy là Chương Hiểu Ngữ, là thư ký mới đến, em nhờ cô ấy làm mấy chuyện hành chính, hôm nay là ngày đầu tiên, cả sáng nay sếp bận quá, nên em chưa…”

“Khoan đã.” Tịch Hữu Dương ngắt lời cậu ta, lại nhìn Chương Hiểu Ngữ, “Cô là người ở lễ kỷ niệm thành lập trường?”

“Á, đúng rồi ạ… Đàn anh, à không, giám đốc Tịch!” Trông Chương Hiểu Ngữ có vẻ kích động.

“Ừ, bạn học cả, làm tốt nhé!” Tịch Hữu Dương cổ vũ, vừa ra ngoài với Trương Hành vừa nghĩ người kia giống Nhĩ Nhĩ thật đấy.

“Xong.” Chương Hiểu Ngữ nhìn theo bóng Tịch Hữu Dương, cười.

Cứ như vậy, Chương Hiểu Ngữ ở bên cạnh Trương Hành cũng giúp Tịch Hữu Dương làm việc. Chương Hiểu Ngữ vừa tốt nghiệp khoa Văn học Trung Quốc, lời văn cực kỳ ổn áp, những văn kiện Trương Hành thấy có vẻ khó xử lý liền đưa cho cô ấy, dần dần Tịch Hữu Dương nhìn với đôi mắt khác, sẽ đưa bọn họ đến tiệc làm ăn.

Lần đầu Chương Hiểu Ngữ tham dự lễ khai trương của công ty khách hàng cùng với Tịch Hữu Dương và Trương Hành, còn lén hỏi anh vì sao bà chủ Tịch không đến bữa tiệc. Trương Hành cười cười, nói bà chủ không thích những nơi như vậy. Chương Hiểu Ngữ thốt lên một câu “Vậy cũng có thể giúp đỡ chồng mình mà?” Trương Hành kinh ngạc nhìn cô ấy, Chương Hiểu Ngữ giải thích liên hồi, rằng chỉ là vô ý. Chuyện này mới coi như không có gì.

Vì để tránh nghi ngờ, Tịch Hữu DƯơng đi công tác chỉ đưa Trương Hành theo, khi tăng ca ở công ty cả Trương Hành và Chương Hiểu Ngữ đều phải “xuất trận”, phân công hợp tác với nhau, đôi khi đã quá muộn thì Chương Hiểu Ngữ sẽ thu xếp mọi người cũng đi ăn. Bây giờ đang là giai đoạn mở rộng của công ty, bọn họ đã chiếm được vài khách hàng, rất có thứ tình cảm gọi là “chiến hữu”, trong mắt anh, Chương Hiểu Ngữ chẳng khác gì Trương Hành cả.

Thế nhưng, Tịch Hữu Dương không thể tượng tượng được rằng, có một ngày anh và “chiến hữu” ấy lại nằm trên một giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.