Trở Về Mạt Thế

Chương 45: Câu chuyện của hệ thống đại nhân




Đợi tới lúc mọi người ăn trưa cô vẫn lười biếng làm tổ trong lòng Triệu Tử Kỳ, để anh đút thức ăn cho mình ăn. Mọi người trong đoàn xe đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh khi, các cô gái trong đoàn thì nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Thật ra là Âu Dương Linh muốn phô trương cho mọi người thấy, cô rất là vô dụng mọi thứ đều phải dựa vào đàn ông. Không làm được việc gì cả chỉ ỷ vào nhan sắc để khiến đàn ông mê mệt phục vụ. Chỉ tội nghiệp cho những người đàn ông của cô bị oan uổng ham luyến nữ sắc. Nhưng mà cô nào hay biết đối với họ cô càng như vậy họ càng vui mừng vừa tuyên bố được chủ quyền lại được ăn đậu hũ của cô.

Trong lòng Mạc Nguyệt và Dương Tử Yên thì càng tức giận đến sôi máu. Muốn đem mặt của Âu Dương Linh xé nát để xem cô ta thế nào mà dụ dỗ đàn ông. Mạc Nguyệt đặc biệt hận chết Âu Dương Linh nếu không phải tại cô ta thì hôm nay cô đâu phải khổ sở như thế này. Ăn ngủ không ngon lại còn phải nơm nớp lo sợ lũ tang thi kia. Ngày hôm đó cô và Vỹ đang đi du lịch tình nhân vui vẻ, không ngờ vung tay quá trớn trong sòng bạc bị mắc một món nợ lớn. Cô và Vỹ đến tìm cô ta cầu xin giúp đỡ vậy mà cô ta lại đuổi hai người bọn cô đi không thương tiếc. Vốn dĩ cô và Vỹ còn muốn quay lại cầu xin cô ta ai ngờ lại gặp phải chủ nợ, họ bắt nhốt bọn cô. Cô rất muốn liên lạc với ba mẹ ở thủ đô cứu mình, nhưng không ngờ lại bị ông nội phát hiện. Trong lúc nóng giận ông đã thẳng tay cắt hết tài khoản của cô, còn cấm ba mẹ cô trợ giúp. Không có tiền họ bắt bọn cô phải phục vụ trong sòng bạc để trả nợ. Bọn khách đến sòng bạc đâu phải loại tử tế gì cô bị bọn họ quấy rối khinh nhục không biết bao nhiêu lần. Thời gian trôi qua cô dần quen với cuộc sống ở đây thì mạt thế lại ập đến, vì sống sót đến bây giờ cô đã phải nếm đủ loại cực khổ. Trong lòng căm hận Âu Dương Linh đến tận xương tủy, thế mà hôm nay gặp cô ta hoàn hảo, sạch sẽ không tì vết đứng ở đây. Còn được những người đàn ông cô luôn ước ao nhưng không với tới được chăm sóc tỉ mĩ chu đáo như vậy. Nỗi hận trong lòng cô càng lớn hơn. Vị trí kia phải là của cô dựa vào đâu một người bình thường vô dụng như thế lại được yêu thương chăm sóc chứ. Cô ta đáng ra phải đi hầu hạ những ông già bụng phệ để được bảo vệ. Ả ta phải thấp hèn để cô giẫm đạp dưới chân như một con kiến mới đúng. Âu Dương Linh cô chờ đó tôi sẽ cướp mọi thứ từ cô như cách mà tôi và mẹ tôi đã cướp đi ba cô. Gia đình bên nội của cô bây giờ chỉ yêu thương tôi, họ cực kỳ chán ghét đứa cháu gái là cô đó. Nếu không phải cô mang họ Âu Dương thì có mơ cô cũng đừng mơ bước vào cửa nhà của tôi. Cô cứ chờ xem tôi sẽ khiến cho cô mất hết tất cả thân bại danh liệt, người người chà đạp ha ha ha. Nhưng bây giờ cô vẫn phải đóng vai chị em tốt tươi cười vui vẻ chăm sóc cho cô ta.

Hứa Chí Vỹ nhìn cảnh này thì lửa giận trong lòng lại bùng cháy rõ ràng đó là bạn gái của anh. Cô ta cư nhiên không biết xấu hổ ở trước mặt anh cùng người đàn ông khác ân ái liếc mắt đưa tình. Lòng tự trọng đàn ông của anh bị cô ta hủy hoại thật đáng chết mà. Để xem Âu Dương Linh cô chờ đó cho tôi đến khi cô lại quay về quỳ gối dưới thân tôi, tôi sẽ làm thế nào hành hạ cô sống không được chết không xong để bù lại nỗi hận hôm nay. Âu Dương Linh cô nợ tôi nhiều như vậy thì phải từ từ trả giá, tôi sẽ bắt cô và gia đình cô trả giá thật đắt.

Bữa ăn cứ thế mà trôi qua cơn bão ngày một mạnh hơn gió gầm rít như muốn xét nát da thịt con người. Lửa bập bùng cháy dần mất đi công hiệu giữ ấm của mình. Mọi người chia nhau về xe của mình để tránh tạm. Cô nằm co rút trong lòng Triệu Tử Kỳ âm thầm biũ biũ môi. Béo caca của cô lớn lên ốm chỉ còn một chút thịt, không giống như khi còn nhỏ là một cái chăn mềm che mưa chắn gió cho cô được. Khi còn nhỏ anh mũm mĩm đáng yêu biết mấy.Thấy bộ dáng của cô trong lòng Triệu Tử Kỳ âm thầm bất đắc dĩ người ta đều muốn bạn trai mình lớn lên đẹp mắt chỉ có cô ngốc này là không cảm thấy như vậy thôi. Đúng là đứa ngốc đáng yêu mà, bởi vậy cô mới là bảo bối của anh.

Bên đêm không khí lại bắt đầu lạnh như cắt da cắt thịt cô phải lấy thật nhiều chăn trong không gian cho các anh và cô bọc thành một đoàn. Màn đêm cứ bao trùm như vậy mặt trời dường như chơi trò mất tích suốt 2 ngày. Tất cả mọi người chỉ dám làm tổ ở trên xe trừ lúc đi vệ sinh ra mà thôi. 2 ngày này cô cũng không có lãng phí dùng thần thức vào trong không gian hảo hảo tính toán kế hoạch trả thù.

“ Hệ thống ngươi có thiết bị theo dõi nào tốt hay không? Ta muốn.”

Hệ thống đại nhận lại bắt đầu khoe khăn: “ Đương nhiên là có rồi, thiết bị theo dõi của ta vô cùng hiện đại và hữu ích. Giá cả thì có hơi đắc một chút, chủ nhận người có muốn không? “

“ Hệ thống này, sao ta đọc trong tiểu thuyết có nói hệ thống có thương thành giao dịch tùy ý lựa chọn. Sao ngươi lại không có vậy.”

“ Cái đó ta đương nhiên có nhưng chủ nhân người chưa đủ trình độ mở ra. Người không biết ta khổ sở như thế nào đâu. Những hệ thống cấp dưới mở thương thành rất là dễ dàng, ta lại là hệ thống cao cấp không giống như bọn chúng. Thương thành của ta toàn là tuyệt phẩm đương nhiên là khó mở hơn rồi.”

“ Vậy được rồi cho ta xem thử thiết bị theo dõi đi.”

Hệ thống trình chiếu cho cô xem thiết bị theo dõi là một con ruồi cực kỳ nhỏ. Có thể theo dõi đối tượng mà cô lập trình không thể nào mất dấu dù có đi đến đâu đi nữa. Nó lại có thể quan sát hết tất cả mọi thứ trong bán kính 1 km. Đã vậy nó còn có thể thu băng lại tất cả mọi thứ cô có thể xem lại mọi lúc. Đúng là rất hữu ích nhưng lại rất đắc 3 000 kim tệ 1 con, phải biết rằng cô khó khăn lắm mới có 12 000 kim tệ mà thôi.

“ Hệ thống ngươi đúng là biết hút máu mà mắc như vậy.”

Hệ thống đại nhận ủ rũ: “ Chủ nhân người đừng nói như vậy ta sẽ buồn lắm đó. Ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng ta phải làm như vậy vì sự sống của ta mà thôi. Ta kể cho người nghe 1 câu chuyện cũ của ta. Thế giới song song mà ta sống rất rất hiện đại, hiện đại hơn thế giới này nhiều. Cuộc sống ngày càng tốt đẹp con người càng muốn sống lâu hơn, thậm chí là muốn trường sinh bất tử. Họ nghiên cứu vô số loại thuốc kéo dài tuổi thọ nhưng cuối cùng vẫn chết đi.

Rồi đến một ngày 1 nhà bác học nghĩ ra cách biến cơ thể con người thành máy móc, như vậy bọn họ sẽ không cần sợ hãi đau đớn hay cái chết nữa. Nghiên cứu của ông ta rất man rợ là chỉ lấy não bộ của con người kết máy với máy móc điều khiển. Như vậy con người có thể bất tử, nhưng mà cô nghĩ thử xem 1 người đang yên đang lành sống bị gọt mất não có đáng sợ hay không? Rất nhiều người vì muốn bất tử nên đã đi thử nghiệm, sau vô số lần thất bại ông ta vẫn không từ bỏ ý định của mình.

Mặt ngoài do bị cấm nên ông ta không thực hiện nghiêm cứu nữa, nhưng bên trong ông ta lại được một thế lực lớn giúp đỡ bắt cóc rất nhiều người dân vô tội làm thí nghiệm. Ta lúc đó là 1 nhà báo rất có tâm với nghề, nên đã âm thầm theo dõi thu thập chứng cứ phạm tội của ông ta. Không ngờ trong 1 lần vô tình bị ông ta bắt được rồi tiếng hành thí nghiệm.

Lúc tỉnh dậy trong hình dáng của một cỗ máy, cô không biết ta hoảng loạng như thế nào đâu. Trong đầu ta chỉ có tiếng rít rít của máy móc không thể khóc cũng không thể cười. Cuộc sống lúc đó thật sự vô cùng đáng sợ, ta được ông ta đưa đến nơi những người đã được biến đổi thành công trước đây để tiếp dữ liệu và học tập. Bởi vậy mới có lúc ta ngủ quên mà không học tập 1 số thứ. Thật ra nói ngủ quên vậy thôi chứ lúc đó là do não bộ của ta bài xích với máy móc đầu ta đau như búa bổ, đau khổ muốn chết không được sống càng không xong.

Thời gian cứ thế trôi qua nhiều lúc ta thấy những con người bình thường khỏe mạnh kia trong lòng ta lại chua xót vô cùng. Bởi vì ta vốn không phải cỗ máy vô tri vô giác kia, ngày ngày sống trong đau khổ. Cuối cùng nhân lúc bọn họ canh gác lõng lẽo ta mới bỏ trốn, không ngờ lại rơi vào vết nứt không gian và thời gian.

Sau đó được chủ nhân cứu giúp và liên lạc được với những người bạn trước đây. Mới biết được họ bây giờ đã được giải phóng và xây dựng một tập đoàn hệ thống. Những người như ta được gọi là hệ thống cao cấp. Còn có những hệ thống máy móc ở cấp thấp.

Bọn ta nhờ có chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ mà có điểm thưởng cũng như kim tệ để nâng cấp chính mình. Và tiếp thêm năng lượng sống để duy trì hoạt động. Ta thật sự rất khổ tâm đó.”

Ngọc hồn không biết xuất hiện tự bao giờ khóc đến thương tâm: “ Hu hu ta không biết ngươi lại đáng thương như vậy đó hệ thống. Sao này ta sẽ đối xử tốt với ngươi hơn.”

“ Hừ ta mới không cần 1 lão già giả danh con nít như ngươi thương hại. Ta bây giờ rất tốt.”

Âu Dương Linh trong lòng vô cùng thương xót và đồng cảm với hệ thống đại nhân: “ Ta không biết ngươi lại đáng thương như vậy. Sao ngươi không nói sớm ta sẽ làm nhiều nhiệm vụ để ngươi có nhiều năng lượng sống hơn. Từ giờ ta sẽ cố gắng nhiều hơn, ngươi nói xem hệ thống của Mạc Tuyết có giống ngươi không? “

“ Cái hệ thống cùi bắp đó nó chỉ đơn thuần là máy móc mà thôi. So với ta cấp bậc của nó không biết nhỏ hơn mấy chục lần.” hệ thống lại bắc đầu vênh vang.

“ Ta sẽ mua 2 con ruồi theo dõi này. Nhưng mà ta muốn theo dõi Mạc Tuyết có khi nào bị thống kia phát hiện không? “

“ Không có đâu con ruồi này được thiết kế rất giống con ruồi bình thường ở đây. Với cấp độ của hệ thống kia còn chưa đủ trình để biết nó. Con ruồi của ta còn có thể tàn hình nữa đó.”

Âu Dương Linh há hốc mồm không ngờ 1 con ruồi lại vi diệu như thế. Cô quyết định mua 2 con để giám sát Mạc Tuyết và Hứa Chí Vỹ. Hai con ruồi sao khi nghe lệnh rất nhanh biến mất rồi tiếp cận mục tiêu. Tốc độ thật sự là nhanh hơn tên lửa nữa. Hứa Chí Vỹ và đoàn xe thì đang không ngừng run rẫy ôm chăn. Bọn họ có rất ít chăn nên phải ôm nhau truyền nhiệt độ. Không có gì mới mẻ, còn về phía thủ đô Mạc Tuyết lúc này đang cùng đoàn lính chiến đấu bảo vệ các nhà khoa học về thủ đô. Khí thế của cô ta thực sự rất lớn, trên đường đi cô ta vơ vét không ít tài sản ven đường. Tất cả mọi người đều tung hô cô ta, nhưng trong đám người kia cô thấy 1 vài người của gia tộc mình. Nhanh như vậy mà đã nhét được người vào rồi, tốc độ làm việc của các anh cô thì không còn gì để bàn cãi rồi. Nhìn cô ta hênh hoang như vậy cô cũng lười xem nữa. Kế hoạch xem ra tiến hành vô cùng thuận lợi, cô an tâm làm tiếp con sâu lười của mình thôi.

Câu chuyện từ từ mở ra âm mưu gì sắp xuất hiện mời mọi người đọc tiếp chap sau nhé

Tg chương này cũng rất giống ngoại truyện về hệ thống nha. Một thứ tưởng chừng như đơn giản vẫn ẩn chứa một câu chuyện. Chúng ta phải từ từ cảm nhận thôi. Còn ai thấy ta càng ngày càng đi quá xa thì cứ góp ý nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.