Trở Về Mạt Thế

Chương 42: Ngoại truyện 5




* Lãnh Hàn * 

Từ nhỏ anh đã là một người rất đơn giản không tranh không đua với bất kỳ ai. Chỉ cần mỗi lần đi học về được thấy nụ cười hiền từ của mẹ là anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi. Mẹ anh là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời này. Bà ôn nhu lại thiện lương luôn luôn dành tất cả tình yêu của mình cho anh. Dù gia đình anh rất nghèo nhưng mẹ luôn lo lắng cho anh chu toàn mọi thứ. Anh rất thương mẹ của mình luôn muốn bảo vệ và che chở cho bà ấy. Nhưng anh không làm được gì vì còn quá nhỏ. Mọi người xung quanh luôn chỉ trỏ bà và bảo anh là đồ con hoang không có cha. Lúc đó bà chỉ cười dịu dàng nói với anh không cần để ý đến những người đó, anh có ba hơn nữa ba anh còn rất lợi hại. Ông hiện tại chỉ là đi làm ăn xa để mà nuôi gia đình thôi. Lúc nhỏ anh cũng một mực tin tưởng và đợi ba về, đợi mãi đợi mãi niềm tin và hy vọng trong anh cũng dần tắt. Trong lòng anh cũng không có thương tâm ông trời không cho anh có ba lại bù cho anh một người mẹ tuyệt vời như vậy là đủ rồi. Anh chỉ thầm mong mình lớn thật nhanh để bảo vệ được cho mẹ.

Nhưng ông trời thật đúng là trêu ngươi mẹ anh đột nhiên bệnh nặng, bác sĩ nói bà ấy bị ung thư dạ dày thời kỳ cuối. Trời đất như sụp xuống với anh,dù còn nhỏ nhưng anh biết bệnh ung thư có ghĩa là gì, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Mẹ anh ôm anh vào lòng dỗ dành “ Không sao, mẹ sẽ không sao. Mẹ sẽ mãi mãi ở bên cạnh Hàn Nhi của mẹ.” Anh biết mẹ đang nói dối nhưng vẫn cố ngừng khóc và nở nụ cười cho bà yên lòng. 

Sau khi biết mình không thể cứu chữa mẹ anh nhất quyết không chịu nằm viện nữa mà đưa anh về nha. Bà đặc biệt vào bếp nấu những món anh thích ăn nhất còn ép anh ăn thật nhiều. Sau đó bắt anh ngủ sớm để ngày mai đi học bà còn ở bên giường hát ru anh ngủ. Thời gian yên bình cứ thế trôi qua hằng ngày mẹ anh đều rất bận bà mua rất nhiều đồ về nhà nhưng không cho anh biết đó là cái gì. Bà còn làm thật nhiều quần áo cho anh thỉnh thoảng rơi nước mắt. Mẹ anh ngày càng gầy yếu xanh xao hơn, trong lòng anh hiểu rất rõ đó nghĩa là gì. nhưng anh cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình luôn tươi cười lao vào vòng tay của bà ấy. Bà ấy cũng dần dần kể cho anh nghe chuyện tình với ba mình trong mắt bà tràng đầy tình yêu thương. Bà biết bây giờ đã đến lúc nói ra cho anh hiểu tất cả mọi thứ. 2 tháng cứ thế trôi đi, vào một ngày trời nắng đẹp mẹ dẫn anh đi khu vui chơi. Bà và anh chơi tất cả mọi trò chơi sau đó chụp hình và mua quà lưu niệm. Sau một ngày vui vẻ mẹ ôm anh vào lòng khóc một trận thật lớn mới về nhà.

Sáng sớm hôm sau mẹ gọi anh thức dậy thật sớm ăn mặt thật chỉnh tề đẹp đẽ, dặn dò anh rất nhiều điều. Rồi dẫn anh đến một ngôi nhà thật lớn, mẹ bảo đây là nhà ba của anh. Sau này anh sẽ sống ở đây phải thật nghe lời. Rồi bà dắt tay anh giao cho ba anh kể từ ngày đó anh không còn gặp mẹ mình nữa. Không được ở bên bà vào giây phút cuối đời, ba nói với anh mẹ anh mong muốn trong ký ức của anh chỉ có những hình ảnh tốt đẹp nhất của bà. 

Ba rất thương anh ông muốn bù đắp tất cả thiệt thòi bao nhiêu năm qua. Nhưng ông càng làm như vậy mọi người trong nhà càng ghét cay ghét đắng anh, nhất là mẹ kế của anh. Lúc ba anh có ở nhà bà ta luôn tỏ ra hiền lương luôn đối tốt với anh. Nhưng ba anh vừa đi công tác bà ta sẽ tìm mọi cách hành hạ anh, bà ta không cho anh gọi mình bằng mẹ mà phải gọi là mẹ cả. Để nhắc nhở anh chỉ là con của vợ bé mà thôi, là một con chó hoang bị bỏ rơi. Thật đúng là nực cười quá đi mà rõ ràng ba mẹ anh yêu thương nhau, cùng nhau đăng ký kết hôn là vợ chồng hợp pháp. Nhưng ông nội không chấp nhận chuyện của bọn họ, ông muốn ba anh cưới thiên kim của một đại gia tộc. Bà ta từ nhỏ đã thích ba anh, biết được tình cảm của ba mẹ anh còn không ngừng xem vào, tìm đủ mọi cách phá hoại tình cảm của họ. Lợi dụng ông nội tạo áp lực để họ chia tay đuổi mẹ anh đi sau đó mới được như ý nguyện cưới ba anh. Mẹ anh là một người hiền lành cam chịu nên đã ra đi khi đang mang thai anh. 

Con trai bà ta cũng không phải thứ tốt lành gì trước mặt mọi người luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lưng lại ngang ngược, quậy phá khắp nơi. Những lúc bạn bè danh môn quá tộc của cậu ta đến chơi, cậu ta luôn lôi anh ra làm trò tiêu khiển cho bọn họ chăm chọc. Còn không ngừng bày kế hãm hại để ba và mọi người hiểu lầm thất vọng về đứa con hoang là anh. Anh cũng lười quản bọn họ vì anh không quan tâm tới bọn họ, anh chỉ muốn an tĩnh sống qua ngày, nhanh chóng ra khỏi căn nhà này. 

Vào một ngày nọ sau một trận chửi mắng của mẹ cả, anh ngồi co ro một gốc trong vườn. Thì có một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu đi tới, cô bé dùng đôi mắt to tròn của mình quan sát anh: “ Ca ca sao anh lại ở đây một mình vậy, anh có chuyện gì không vui sao? “ nói xong cô bé ngồi xổm xuống trước mặt anh nở một nụ ngọt ngào. 

Nhìn thấy cô bé cười với anh ngọt ngào như vậy anh cũng không tài nào lạnh nhạt với cô được: “ Anh không sao cả. Cô bé em là ai sao lại ở đây.” 

“ Em là Tiểu Linh Linh. Hôm nay em và anh trai đến chơi với anh Lãnh Thiên. Còn anh là ai? A em nhớ ra rồi mọi người nói anh Lãnh Thiên mới có thêm một người anh trai con của vợ bé.” 

Nghe được cô bé cũng nói mình là con vợ bé anh có chút tức giận mà hằn giọng: “ Đúng tôi là con vợ bé, là con chó hoang bị bỏ rơi đó. Em gái là tiểu thư cao quý thì nên tránh xa tôi một chút biết chưa.”

Cô bé thấy anh giận như vậy e sợ rụt đầu một cái, đôi mắt to tròn lại ngập nước: “ Ca ca em xin lỗi. Anh đừng giận em mà sau này em sẽ không nói như vậy nữa đâu. Em thấy rất thích anh mà em có thể làm bạn với em không? “ nói xong cô bé vội kéo tay anh lắc lắc. Bộ dạng vô cùng thành khẩn lại đáng yêu vô cùng. 

Lửa giận trong lòng anh biến mất một cách nhanh chóng. Thật ra những người khác có nói thế nào anh cũng không giận dữ. Chỉ có cô bé trong sáng đáng yêu này nói không hiểu sao anh lại vừa xấu hổ vừa giận. Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt anh đã thấy cô bé đặc biệt không giống những người khác. Anh đưa tay xoa đầu cô bé: “ Ngoan không được khóc, ca ca sẽ làm bạn với em. Em không chê bai một người thấp hèn như anh là được rồi. Anh tên là Lãnh Hàn rất vui được làm bạn với em.” 

Tiểu Linh Linh nắm tay anh: “ phi phi phi ca ca nói bậy rồi. Anh không có thấp hèn. Em thấy anh thật là tốt.” 

Anh đưa tay vỗ vỗ mặt cô bé: “ Em đó mới gặp anh sao biết anh tốt hả. đúng là một đứa trẻ dễ bị người ta lừa gạt mà.” 

Cô bé vểnh môi: “ Mới là không có đâu ca ca xinh đẹp như vậy nhất định là người tốt. Anh phải tin em đó.” 

Lãnh Hàn bất đắc dĩ cười đưa tay véo khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu của cô. Hai người đang nói cười vui vẻ thì một đám người chạy đến. Âu Dương Triệt ôm cô vào lòng: “ Qủy tinh nghịch này từ nhỏ em đã bị mù đường còn thích chạy lung tung như vậy. Lúc nào cũng hại mọi người tìm em khắp nơi.” 

Cô bé le lưỡi nhìn anh cười: “ Em chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà nhưng không ngờ lại đi lạc.” 

Âu Dương Triệt cốc cốc cái đầu nhỏ của cô bé: “ Cái đồ ngốc này em đến đây bao nhiêu lần rồi còn lạc nữa hả.” 

“ Hu hu anh ba bắt nạt người ta hu hu đau chết mất.” 

Lãnh Thiên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “ Tiểu Linh Linh không khóc Triệt chỉ lo lắng cho em quá thôi. “ mọi người đều vây quanh cô bé không hề để ý đến sự hiện diện của anh. 

Sau một hồi được dỗ dành Tiểu Linh Linh chui ra khỏi ngực của anh ba cô, rồi đi về phía anh kéo tay anh hướng mọi người giới thiệu: “ Đây là anh Lãnh Hàn bạn mới của em, mọi ngời hãy cùng nhau vui chơi.” 

Lãnh Thiên bây giờ mới chú ý tới Lãnh Hàn đang được Tiểu Linh Linh cầm tay trong lòng tức giận không nhỏ. Thằng chó hoang này sao dám làm bạn với Tiểu Linh Linh cao quý của cậu chứ. Từ lúc hiểu chuyện mẹ cậu đã bắt cậu chú ý quan tâm cô bé. Còn nói với cậu sau này lớn lên lấy cô bé về làm vợ, chỉ có người cao quý như cô bé mới xứng với cậu. Dù còn nhỏ không hiểu đó là chuyện gì nhưng cô bé đáng yêu như vậy cậu thật sự rất thích. Vậy mà thằng chó hoang dơ bẩn này dám có ý nghĩ với cô bé của cậu đáng chết. 

Lửa giận của Lãnh Thiên chưa kịp phát đã thấy Tô San kéo tay nhỏ của Tiểu Linh Linh ra khỏi tay Lãnh Hàn. Sau đó còn dùng khăn tay của mình lau cho cô: “ Tiểu Linh Linh chị nói cho em biết nó là thứ gì mà dám làm bạn với em, làm bạn với chúng ta chứ. Nó xứng sao? nó chỉ là một con chó hoang bị bỏ rơi. Con của vợ bé thấp hèn. Làm sao xứng đáng chơi cùng thiên chi kiêu tử như chúng ta chứ. Nhất định là em bị nó lừa gạt rồi. Ngoan không cần đếm xỉa tới hắn.” vừa nói xong cô ta vội trừng mắt với Lãnh Hàn. Rồi ra hiệu cả đám người phía sau đẩy anh ngã trên đất.

Tiểu Linh Linh thấy vậy vội chạy đến đỡ anh, thấy anh bị thương cô gái nhỏ khóc rất thương tâm: “ Mấy anh chị làm gì vậy anh ấy bị thương rồi này. Mọi người không thể bắt nạt người yếu như vậy. Hu hu hu anh ấy đâu có làm gì sai đâu. Mấy anh chị là người xấu.” 

“ Em đừng để thứ chó hoang này lừa gạt. Đừng có để nó làm bẩn em, nó muốn cao quý như chúng ta thì có mà phải đi đầu thai lại. Nó là con của Tiểu Tam Hồ Ly Tinh chuyên dụ dỗ đàn ông. Em mau tránh xa nó ra, nó mới là người xấu.” Văn Lệ tức giận lên tiếng. 

Một đám người nhốn nháo không ngừng chửi rủa anh khiến cô bé sợ hãi rúc vào lòng anh. Lãnh Thiên thấy vậy tức giận túm lấy anh quăn trên mặt đất khiến Tiểu Linh Linh khóc thét lên. 

Âu Dương Triệt nộ khí xung thiên: “ Em gái tôi muốn chơi với ai không cần mấy người quản. Xem các người dọa nó thành cái dạng gì rồi kìa. Tôi cho các người 1 phút mau biến khỏi đây nhanh.” 

Tất cả mọi người đều rùng mình nhanh chóng rời đi. Âu Dương Triệt dỗ dành em gái, thầm quan sát Lãnh Hàn. Thật ra bây giờ anh mới lên tiếng là âm thầm quan sát động thái của cậu. Bị nhiều người nặng lời sỉ nhục như vậy không có tức giận lại bình thản che chở bảo vệ em gái mình. Là một người có đầu óc xem ra em gái mình không có nhìn sai người.

Một hồi huyên náo đã qua sau khi xử lý vết thương cho Lãnh Hàn hai anh em nhà Âu Dương cũng phải ra về. Cô bé vui vẻ hứa với anh sau này sẽ thường xuyên đến chơi với anh. 

Không lâu sau ông nội biết chuyện anh có được sự yêu thích của anh em Âu Dương đã không còn hà khắc với anh như trước. Còn có ý muốn bồi dưỡng anh, có được sự đồng ý của ông nội ba anh càng không kiên kỵ gì mà dạy dỗ đứa con trai mình yêu thương nhất thành tài. Hai mẹ con mẹ kế anh tức đến phát điên, bà ta ngày càng lộ liễu hơn. Khắp nơi ám hại anh nhưng anh từng bước tránh thoát. Trong lúc nộ khí ngút trời bà ta đẩy anh từ trên cầu thang xuống. Hại anh mất đi đôi mắt của mình, ba anh vô cùng tức giận muốn ly hôn với bà ta. Nhờ nhà mẹ đẻ chông lưng ông nội nhất quyết phản đối. Từ đó về sau họ như nước với lửa. 

Cho dù có ly hôn thì đã sao chứ, anh vĩnh viễn không nhìn thấy ánh sáng, mãi mãi chìm trong bóng tối cô đơn lạnh lẽo. Anh thật sự rất sợ hãi không được nhiều thấy thế giới tươi đẹp, không được nhiều thấy cô bé nhỏ nhắn hay cười luôn quấn lấy anh khen anh đẹp mắt. Bây giờ tất cả mọi thứ chỉ là màn đêm u tối.

Sau khi ra viện anh được an bày ở nơi khác để tĩnh dưỡng, thật ra mà nói với anh ở đâu cũng vậy thôi mọi thứ đều không cảm nhận được. Lúc anh đang đắm chìm trong thế giới đen tối của mình thì có một giọng nói ngọt ngào vang vảng bên tay: “ Lãnh Hàn ca ca, Lãnh Hàn ca ca, Tiểu Linh Linh nhớ anh rất nhớ anh.” 

Anh cứ tưởng mình đang trong mộng cảnh bất chợt có một bàn tay bé nhỏ ôm lấy anh, cái đầu nhỏ nhắn không ngừng cọ cọ trong lòng anh: “ Lãnh Hàn ca ca em rất nhớ anh. Bọn họ đều là người xấu không cho em thăm anh, bọn họ còn nói với em anh bây giờ giống như quái vật vậy thấy ai cũng đánh. Ba sợ em bị anh làm tổn thương không cho em tới tìm anh. Cũng may là em có tuyệt chiêu năng nỉ ỷ ôi ông ngoại mới cho em đến đây chăm sóc anh. Lãnh Hàn ca ca, anh có thấy em giỏi không nè.” 

Lời nói và cử chỉ của cô  làm lòng anh mềm nhũng trái tim thật ấm áp. Có thể tất cả mọi người đều bỏ rơi anh nhưng cô bé đáng yêu đó không bao giờ như vậy. Anh lần mò một hồi mới xoa được cái đầu nhỏ của cô: “ Em đứa ngốc này anh bây giờ là gười mù không thể thấy gì hết. Anh không thể chăm sóc bảo vệ cho em, em nên về nhà hảo hảo được mọi người yêu thương không nên ở đây chịu khổ có biết chưa. “ 

“ Không em không muốn về nhà đâu, em muốn ở đây với anh cơ. Mỗi buổi tối nếu tắt hết đèn em không thấy gì hết, em sẽ vô cùng sợ hãi. Có phải anh cũng rất sợ hãi không, anh yên tâm từ giờ Tiểu Linh Linh sẽ là đôi mắt của anh. Giúp anh nhìn thấy thế gian tươi đẹp này một lần nữa. Anh cho em ở lại đi mà, em hứa sẽ ngoan.” 

Từng lời nói của cô bé như ánh sáng soi rọi nơi tối tăm trong lòng anh. Cứ như thế Tiểu Linh Linh và anh ở bên nhau. Cô luôn theo sát bên cạnh anh miêu tả tất cả mọi thứ cho anh hình dung. Đọc cho anh nghe những quyển sách anh thích nhất, dù cô bé chẳng hiểu nổi chúng. Thời gian yên bình cứ thế trôi qua anh mất đi đôi mắt của mình ông trời lại bù cho anh một Tiểu Linh Linh.

Cuối cùng sau bao nổ lực tìm kiếm ba anh đã tìm được một đôi mắt phù hợp để anh thay. Hôm đó cũng là sinh nhật của anh, trước khi vào phòng phẩu thuật ba đưa anh một món quà. Là quà sinh nhật mẹ chuẩn bị từ trước cho anh. Món quà như tiếp thêm đông lực cho anh cảm ơn mẹ con nhất định sẽ sốn thật tốt, cảm ơn mẹ đã đưa cô bé ấy đến bên cạnh con cho con hy vọng sống. 

Trải qua cuộc phẫu thuật hết sức thành công anh đã lấy lại được ánh sáng. Anh bắt đầu thay đổi bản thân hơn ngày càng rực rỡ ngày càng tỏa sáng. Để không phụ kỳ vọng của những người anh yêu thương hơn nữa anh phải sống thật tốt vì họ. Anh ngày càng chói mắt trong mắt mọi người, ông nội và bọn người kia không còn kỳ thị thân phận của anh nữa. Nhờ có cô bé bây giờ anh có rất nhiều bạn bè thân thiết, bọn họ như một gia đình vậy. Dù mỗi người một hoàn cảnh khác nhau nhưng bây giờ chúng tôi là một gia đình hạnh phúc vui vẻ cùng nhau học tập, vui chơi và lớn lên. 

Tg thật ra vì chương này mà không thể ra chương mới được ta cứ kẹt ở đây mãi. Thật sự cảm thấy nó có vấn đề nhưng đành chịu vậy. Ai còn theo thì cho ta cái nhận xét nha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.