Trở Về Mạt Thế

Chương 31: Nguy hiểm




Đang trong tình thế nguy cấp thì ở một nơi khác cũng xảy ra một trận chiến ác liệt không kém. Cuộc chiến giữa hai vị vương Hàn Dực và Tống Trạch, xét về sức mạnh và thì hai người ngang bằng nhau. Giữ cuộc chiến kịch liệt bỗng Tống Trạch nở một nụ cười hả hê: “ Ngươi thua rồi, đã thua ta rồi. Cho dù trận đấu hôm nay ngươi có thắng được ta thì cũng không có ích lợi gì cả. Bởi vì người ngươi yêu thương bảo vệ sắp đi gặp tổ tiên rồi ha ha ha. Hàn Dực ngươi thua rồi mãi mãi thua rồi.” 

“ Ngươi nói vậy là có ý gì, ngươi đã làm gì Linh nhi rồi hả. Cái tên khốn này ta sẽ giết chết ngươi.” Anh liên tục dùng hỏa cầu tấn công về phía hắn. 

Hắn nở một nụ cười đắc ý: “ Ngươi nghĩ hôm nay cái bẫy ta giăng sẵn đơn giản như vậy. Chỉ có một trận tang thi triều bị ngươi chặn đứng và vài con tang thi nhỏ bé kia ư. ngươi sai lầm quá sai lầm, ngươi tưởng ngươi thắng được ta, ta sẽ không có cách nào hại người ngươi yêu thương ư. Thực chất thì ngược lại đó, báo cho ngươi 1 tin buồn là kế hoạch của ta đã thành công rồi. Ngươi sắp có cơ hội hốt xác người ngươi yêu thương rồi, thật là đáng thương mà. Ha ha ha ha.” 

“ Ta nói cho ngươi biết hôm nay Linh nhi mà có chuyện gì ta sẽ bắt ngươi sống không được chết cũng không xong. Ngươi nghĩ ta chỉ có bao nhiêu đó bản lĩnh, ngươi cứ thử mà xem. Chỉ cần Linh nhi mất một cọng tóc ngày đó sẽ là ngày tàn của ngươi.” giọng anh chứ đầy giận dữ. 

“ Thật buồn cười quá ngươi sẽ làm gì được ta chứ. Nói cho ngươi biết một bí mật kế hoạch hôm nay ta đã chuẩn bị lâu lắm rồi. Vì người ngươi yêu thương là kẻ địch không đội trời chung với người ta yêu. Ta biết cô ta rất có bản lĩnh cộng thêm các ngươi bảo vệ làm sao có thể dễ dàng ra tay giết cô ta như vậy. Ta đã cực lực huấn luyện một đội quân tang thi, ngươi biết không ta đã nhốt chúng vào lồng chung với nhau. Không có thức ăn chúng phải theo bản năng cắn giết lẫn nhau, ăn thịt lẫn nhau, chỉ có con mạnh mẽ nhất mới được sống sót ra khỏi lòng mà thôi. Sau rất nhiều lần tuyển chọn ta mới chọn được một con tang thi mạnh nhất huấn luyện nó, cho nó hấp thu thật nhiều sức mạnh. Nhưng không phải để nó chiến đấu với các ngươi mà nó chỉ là một vật hy sinh. Khi nó chết đi tinh thạch của nó ta đã cài đặt một con chíp để có thể nhắm trúng đích là Linh nhi bảo bối của ngươi đó. Tinh thạch của nó mang sức mạnh và một nguồn năng lượng vô cùng lớn mà con người không thể nào hấp thụ được. Không hấp thụ được thì cô ta chỉ có một kết cục đó là nổ banh xác mà chết. Ngươi nghĩ xem có phải kế hoạch của ta rất thú vị hay không, vừa rồi ta đã cảm nhận được con tang thi kia đã chết rồi, tinh thạch kia cũng vào trong cơ thể cô ta rồi. Ngươi xem có phải ngày càng thú vị rồi không ha ha ha. “ Nhân lúc Hàn Dực đang tập trung vào câu chuyện hắn dùng hàn băng đóng băng anh thành một pho tượng bị phong ấn. Trên môi hắn nở một nụ cười đắc thắng hênh hoang.

Những tưởng Hàn Dực lần này đã thua nhưng không anh phá vỡ giam cầm từ từ đi đến trước mặt Tống Trạch, cả người anh đang bốc lên một ngọn lửa giận dữ và thù hận. Ngọn lửa đó có thể thiêu hủy tật cả mọi thứ, anh dùng tất cả sức mạnh của mình giáng cho hắn một đòn chí mạng đó là lửa của địa ngục. Một ngọn lửa bất diệt có thể thiêu hủy mọi thứ mà nó đi qua, ngọn lửa từ địa ngục mang đến nỗi khiếp sợ cho mọi người. Tống Trạch chưa bao giờ lơ là đề phòng nhưng hắn vẫn không tránh thoát nổi sự hận thù trong lòng của anh. Anh phải cho hắn biết người muốn làm hại Linh nhi chỉ có một con đường là chết, à mà không phải nói là sống không được chết không xong mới phải chứ. Nếu hắn đã có gan đắc ý nói với anh tất cả, thì cũng nên nhận biết được kết quả của mình chứ. 

Ngọn lửa thiêu đốt cả người Tống Trạch nhưng không có ý định sẽ gết hắn ngay lập tức mà như đang giày vò, tra tấn hắn từng chút một. Tống Trạch cố gắng dùng tất cả dị năng của mình để dập tắt ngọn lửa và dùng một tốc độ cực nhanh để chạy trốn. 

Hàn Dực đứng một bên nhìn thấy tất cả mọi thứ trên mặt không rõ tư vị là buồn hay vui. Anh còn chưa muốn hắn chết dễ dàng như vậy, cứ chạy đi từ từ mà chạy. Anh không tin hắn sẽ chạy thoát anh cả một đời này. Hận thù trôi qua trong mắt Hàn Dực là một mảng hoang tàn, anh chạy như bay về phía người anh yêu thương. Trong lòng tự nhủ Linh nhi nhất định sẽ không sao sẽ không sao. Một giọt nước mắt từ đâu chảy xuống bay vào trong gió rồi biến mất như chưa từng tồn tại, giọt nước mắt của một con tang thi cứ thế mà biến mất. 

Có một người đau thương vội vã hướng về một người đang gặp nguy hiểm. Âu Dương Linh nằm trên đất cảm nhận cơn đau giằng xé cơ thể, nhìn từng viên thiên thạch nóng rực bay về phía mình. Cô không cam tâm tại sao lại như vậy, cô không thể chết như vậy cô còn chưa gặp được gia đình của mình, cô không thể chết. Dùng hết tất cả sức lực cuồi cùng cô cố gắng bò về phía trước, thiên thạch lại lao nhanh vô cùng ánh mắt tuyệt vọng của cô khi viên thiên thạch chỉ còn cách cô trong gân tấc. Những tưởng mọi thứ sẽ kết thúc trong đau đớn cô cứ thế từ từ nhắm mắt lại, điều đáng lẽ nên xảy ra lại không xảy ra. 

Hạ Quan Trường dùng thân thể của mình đỡ cho cô viên thiên thạch kia. Viên thiên thạch nóng rực như muốn thiêu cháy tất cả mọi thứ bắt đầu đốt cháy từng tất da thịt trên người anh. Một mùi hương khó ngửi tỏa ra mùi của da thịt bị đốt cháy, nhìn anh đau đớn vì cô trái tim cô như bị ai thắt lại. Từng giọt nước mắt cứ lăn dài lăn dài, tại sao bây giờ cô lại có thể yếu đuối đến như vậy, tại sao cô không thể bảo vệ người cô yêu thương. Tại sao tất cả những người yêu thương cô đều vì cô mà thương tích đầy mình chứ. Nỗi uất hận, phẫn nộ, tự trách thậm chí là căm ghét bản thân mình nhiều hơn khiến cô bật khóc. Nhìn thấy tình cảnh bạn mình bị thương mọi người vô cùng lo lắng nhanh chóng giết tất cả các con tang thi còn lại. Vũ Văn Thành Ngọc nhanh chóng dùng thủy cầu và hàn băng dật tắt ngọn lửa của thiên thạch, Triệu Tử Kỳ nhanh chóng nhấc thiên thạch ra khỏi người của Hạ Quan Trường. 

Anh vẫn ôn nhu nhu vậy xoa đầu của cô: “ Linh nhi ngoan đừng khóc anh không sao, không sao cả. Em đừng khóc đừng khóc nữa có được không? “ Cô cố gắng kiềm ném nước mắt cứ mãi tuông trào cố nở một nụ cười gượng gạo cho anh xem. 

Đau đớn lại bắt đầu lang tỏa khắp người Âu Dương Linh, đầu ngày càng đau. Cô ôm đầu quay cuồng trên mặt đất, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng. Những viên thiên thạch vẫn không ngừng bay về phía họ, trời đất như muốn sụp đỗ vào giây phút này. Lăng Vân Hoài dùng không khí và gió kết thành một kết giới vô hình che chở mọi người, Vũ Văn Thành Ngọc dùng thủy hệ tạo một bức tường nước rồi đóng băng nó thành một tường thành kiên cố. Trong khi Lãnh Hàn và Triệu Tử Kỳ liên tục dùng hỏa cầu đánh bay thiên thạch về hướng khác. Cơn mưa thiên thạch cứ như thế bay về phía họ mọi người đều đang cố gắng hết sức chống đỡ. 

Mắt Âu Dương Linh bắt đầu mơ hồ đầu óc quay cuồng nhưng cô vẫn nở một nụ cười vui vẻ. Thì ra lúc trời đất có sập xuống có người chống đỡ thay mình lại hạnh phúc đến thế. Rồi cô bị ngất đi không còn tri giác Hạ Quan Trường lo lắng ôm cô vào lòng, dù anh đang rất đau đớn. 

Trong khi đó thiên thạch rơi ngày càng nhiều, nhhung74 nơi thiên thạch rơi xuống đều phát hỏa. Hoặc tạo ra một vụ nổ lớn khói bụi mịt mù khắp nơi, bức tường không khí bị xé rách, tường băng cũng bắt đầu tan chảy rồi. Lăng Vân Hoài  dùng hết tất cả tinh thần lực của mình tạo ra một bức tường khác ngăn chặn thiên thạch: “ Tớ sắp đến cực hạn rồi. Các cậu cố gắng chống đỡ.”

Vũ Văn Thành Ngọc cũng dùng tất cả sức mạnh của dị năng để gia cố tường băng. Triệu Tử Kỳ và Lãnh Hàn cũng hết sức chống đỡ một viên thiên thạch với sức công phá vô cùng lớn cũng làm họ bị thương. Cuối cùng khi tất cả mọi người đều bị thương và không còn một chút sức lực nào cơn mưa thiên thạch mới chịu dừng lại. Khắp nơi một khung cảnh hoang tàn lửa bao trùm mọi thứ, may mà nơi đây rất ít người sinh sống nếu không cảnh tượng sẽ tan thương đến nhường nào. 

Triệu Tử Kỳ dùng chút sức lực cuối cùng của mình ôm lấy Âu Dương Linh vào lòng. Cơ thể cô lạnh như một tảng băng làm anh hoảng hốt: “ Các cậu chúng ta phải mau chóng tìm nơi thích hợp để nghĩ ngơi. Linh nhi em ấy bây giờ lạnh như một tảng băng vậy.” anh dùng hơi ấm của cơ thể mình truyền cho cô. Khí lạnh từ cơ thể cô xâm nhập vào anh khiến anh lạnh run người. 

Vũ Văn Thành Ngọc dìu Hạ Quan Trường, bọn họ cố gắng lếch từng bước về phía trước. Tất cả mọi ngưới đều bị thương đều kiệt sức họ cố gắng hết sức tìm một nơi an toàn để dừng chân. Đường dài phía trước họ cùng nhau bước sẽ không bao giờ có ai bị bỏ lại cho dù hoàn cảnh có như thế nào. 

* Sau những nguy hiểm này điều gì sẽ chờ họ phía trước nữa chờ tiếp chương sau nhé.*

Tg mọi người thấy ta viết chương này có phải quá tay rồi hay không. Càng ngày truyện của ta càng chán càng dở nên mọi người bỏ hết rồi. Hu hu hu ta thật đau lòng quá. Ta vẫn chưa quyết định nó là np hay 1vs1 mà mọi người đã lo suốt. Ta lộn là chương sau mới tiết lộ bí mật nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.