Cô vừa ra khỏi không gian đã nghe tiếng mọi người gọi “ Linh nhi em đang ở đâu. Linh nhi, Linh nhi.”
Triệu Tử Kỳ ôm chầm lấy cô vào lòng: “ Linh nhi em làm anh lo muốn chết. Rốt cuộc em đã đi đâu vậy hả. Em có biết khắp nơi đều là nguy hiểm không? Sao lại chạy loạn khắp nơi như vậy.”
Anh ôm chặt quá khiến cô sắp không thở được nữa rồi. Cô hiểu anh sợ mất cô đến nhường nào: “ Em chỉ đi lanh quanh cho bớt buồn chán thôi mà. Yên tâm em sẽ không rời bỏ mọi người đâu. Anh mau buông em ra, em thở không được nữa rồi này.”
Triệu Tử Kỳ vừa thả cô ra, cô đã bị ăn một cái cóc đầu của Lăng Vân Hoài: “ Em đó sau này còn dám làm những việc ngốc nghếch như vậy nữa. Anh sẽ cóc đầu em biết chưa.”
Âu Dương Linh bộ dáng ủy khuất vô cùng đáng thương: “ Hu hu đau quá. Anh bắt nạt em hu hu. Linh nhi không thèm để ý tới anh nữa. “ Cô nhìn về phía khác không thèm để ý tới anh.
Lăng Vân Hoài bắt đầu cuống quích: “ Anh biết sai rồi được chưa. Đau lắm hả để anh xoa cho em.” Cô vẫn không thèm để ý tới anh vẻ mặt vô cùng hờn dỗi. Anh vừa mới quay qua chỗ cô, cô sẽ quay qua hướng khác. Cứ như vậy cuối cùng hai người lại đụng đầu vào nhau. Anh xoa xoa trán của cô còn dùng miệng thổi thổi chỗ bị đỏ nữa, trông không khác gì đang dỗ một đứa con nít vậy.
“ Linh nhi đừng giận anh có được không? Có được không? “ anh lại còn lắc lắc cánh tay của cô nữa chứ. Bộ anh tưởng mình đang dỗ một đứa con nít 3 tuổi à. Dù nói như vậy nhưng thật sự cũng khá là vui khi trêu đùa anh mà.
“ Được rồi, được rồi em không giận anh nữa là được rồi. Anh cứ lắc mãi làm em nhức cả đầu đây này.” Cô còn giả vờ làm ra một bộ dáng say sẫm mặt mài.
Vũ Văn Thành Ngọc bước tới gần cô ôm cô vào lòng: “ Được rồi được rồi không làm loạn nữa. Cũng trễ như vậy rồi mọi người mau đi nghĩ ngơi đi. Hôm nay mình sẽ canh gác đầu tiên Quan Trường tiếp theo là cậu nhé. Sau đó lại tới Vân Hoài, chúng ta mỗi người gác 3 giờ rồi đổi ca cho người tiếp theo. Lãnh Hàn và Tử Kỳ vừa mới khỏi nên hai cậu cứ yên tâm nghĩ ngơi cho tốt là được rồi. Còn Linh nhi nữa cũng phải ngoan ngoãn nghĩ ngơi mọi việc cứ để bọn anh lo.”
“ Như vậy không được mình đã tốt hơn rồi. Mình sẽ cùng các cậu canh gác, mình không muốn trốn tránh trách nhiệm đâu.” Lãnh Hàn tỏ ra mình rất khỏe mạnh.
Vũ Văn Thành Ngọc không nói một lời nào tập kích cậu. Thế là Lãnh Hàn bị hạ gục trong tít tắc: “ Cậu ngoan ngoãn mà đi nghĩ ngơi. Cậu xem bộ dáng bây giờ của cậu có bao nhiêu khó coi chứ. Nhanh đi nghĩ ngơi không nói nhiều.” giọng nói của anh luôn tràng đầy bá khí.
Mọi người cùng nhau chìm vào giấc ngủ cứ tưởng bọn họ sẽ có một đêm ngon giấc. Không ngờ được lúc nữa đêm Lăng Vân Hoài báo động cho mọi người: “ Tớ dùng tinh thần lực của mình cảm nhận được một đàn tang thi rất đông đang tiến về phía của chúng ta. “
Hạ Quan Trường nghi hoặc: “ Sao lại có tang thi triều được chứ. Không phải thị trấn này không còn một vết tích của vật thể sống nào sao, cũng không hề có một con tang thi nào.”
“ Tớ cảm nhận chắc chắn không sai được. Điều kỳ lạ là chúng di chuyển rất nhanh, lúc nãy tớ phát hiện chúng rất xa bây giờ sắp tới chỗ của chúng ta rồi. Mà lực lượng tinh thần tới cảm nhận được rất rất nhiều.” Lăng Vân Hoài khẳng định.
Vũ Văn Thành Ngọc tràn đầy ý chí chiến đấu: “ Chúng tới một con chúng ta giải quyết một con, tới một đàn chúng ta cũng phải tiêu diệt một đàn. Mọi người mau tập trung tinh thần chiến đấu.”
Lăng Vân Hoài: “ Bây giờ chúng ta sẽ tìm sơ hở trong bầy tang thi đó rồi tìm cánh mở một con đường thoát khỏi đây. “
Đột nhiên có những tiếng rít rít rít khắp căn nhà chúng bắt đầu tràn vào nhà. Đó không phải là một đàn tang thi mà là một đàn kiến. Những con kiến bị biến dị to bằng một nắm tay với cặp răng sắt nhọn sẵn sàng xe xác tất cả con mồi cũng như những vật cản đường chúng. Một đàn kiến cản ngàn con bắt chẳng mấy chóc đã tràn đầy nhà chúng bò trên sàn nhà, cầu thanh, mái nhà, vách tường…. Nếu không muốn nói là chúng gần như chiếm lĩnh gần cả căn nhà. Chúng càng quét cắn nát tất cả mọi thứ không chừa một thứ gì trên đường chúng đi qua.
Các anh tạo thành một vòng trọn mọi người dựa lưng vào nhau tấn công bầy kiến ở mọi mặt trận. Còn cô hiện giờ đang được bảo vệ chặt chẽ trong cái vòng tròn đó. Dùng tất cả các loại dị năng tấn công vào chúng, rất nhiều con đã bị tiêu diệt. Nhưng vừa tiêu diệt hết một đàn một đàn khác lại bắt đầu tiến lên.
Dị năng của con người cũng có một mức giới hạn nhất định nếu sử dụng hết tình thần lực thì cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục lại được. Bọn kiến thành vô cùng nhiều chúng sẽ không bao giờ từ bỏ miếng mồi ngon là bọn cô được. Cả đàn kiến mấy ngàn con có những con từ mái nhà rớt xuống tấn công bất ngờ bọn cô. Cô nhanh chóng dùng hàn băng đóng băng tất cả bọn chúng.
Tiếp tục mãi như thế này không phải là cách lợi dụng lúc đàn kiến đang tiến lên có một khoảng trống một người từ từ nhích về phía trước. Vũ Văn Thành Ngọc và Triệu Tử Kỳ phối hợp với nhau mở ra một con đường mọi người từng bước từng bước nhít ra ngoài. Mỗi bước đi đều phải chiến đấu không được lơ là một phút nào vì chúng quá đông và có mặt ở khắp mọi nơi. Mọi người đều hết sức tập trung tinh thần. Hai người kia đã tiên phong mở đường đi, Hạ Quan Trường và Lăng Vân Hoài phụ trách hai cánh bên. Lãnh Hàn thì hậu ở phía sau còn cô lo phía trên mái nhà.
Một cuộc chiến cân não diễn ra giữa bọn cô và đàn kiến dường như chúng biết ý định của bọn cô bắt đầu dốn chủ lực về phía trước. Tấn công bất ngờ mọi người mọi thời điểm có thể. Cuối cùng bọn cô cũng đã ra khỏi căn nhà nhưng cảnh tượng trước mắt thật sự phải khiến ngưới ta rùng mình mà. Khắp nơi tất cả đều là kiến cả thị trân đều được bao phủ một màu đen đáng sợ của lũ kiến. Bây giờ thì cô đã hiểu được tị sao không có một sinh vật sống nào có thể tồn tại ở đây được kể cả tang thi. Với quân đoàn kiến này nơi nào chúng lướt qua chắc chắn tất cả các sinh vật một mẫu xương, một mãnh vụng cũng không còn. Chúng lại biết chọn thời cơ tập kích như vậy vào lúc nữa đêm vậy ban ngày bọn chúng sẽ ẩn nấp ở dưới mặt đất.
Quân đoàn kiến bắt đầu dồn về phía bọn cô. Ngày càng nhiều tốc độ lại nhanh vô cùng, chúng còn liên tục mài những chiếc răng vào nhau tạo ra những tiếng ken két, ken két nghe thôi cũng đã rợn hết cả da gà. Bọn chúng như muốn cổ vũ sĩ khí của nhau đoàn kiến hành quân ngày càng nhanh. Nhanh đến mức bọn cô sắp chịu không nổi nữa rồi tinh thần lực của mọi người đã bắt đầu suy yếu. Được rồi tụi bây muốn chơi lớn vậy thì tao sẽ chơi lớn với tụi bây vậy.
Cô nhanh chóng lấy từ trong không gian ra rất nhiều bom và lựu đạn: “ Các anh mau cầm lấy dị năng đã không giết hết được bọn chúng vậy chúng ta nổ hết chúng vậy.”
Lăng Vân Hoài dùng hết sức còn lại của mình tạo ra một kết giới bảo vệ bọn cô, cô còn phát cho mỗi người một cái mặt nạ chống độc nữa. Mọi người liên tục nám những quả bom những quả lựu đạn về phía chúng. Những tiếng nổ vang trời bắt đầu nổi lên làm kinh động cả một vùng. Có vài căn nhà đã bị sập lửa cũng bắt đầu nổi lên, bụi thì bay mịt mù. Các anh ném nhanh tạo thành một đường mọi người cùng nhau chạy thật nhanh ra khỏi thị trấn. Bỏ lại sau lưng là những trận đại hỏa bắt đầu nổ ra bao trùm tất cả mọi thứ.
Mọi người một đường chạy bọn kiến cũng chạy theo cô đã có một kế hoạch giết chúng. Hạ Quan Trường dùng động đất tạo ra một cái hố thật to cô đã đặt bom điều khiển vào đó và có cả thức ăn. Đương nhiên bọn chúng khộng thể bỏ qua được bất cứ thức ăn gì. Nhân lúc tất cả bọn chúng đều tập trung trong cái hố cô đã cho nổ tung cái hố trong hố còn có một ít dầu hỏa nó rất nhanh bắt lửa. Chẳng bao lâu sau đoàn quân kiến đã bị diệt vong trong trận cháy ở thị trấn không thì cũng trong cái bẫy của cô chăng. Một số con cũng đã may mắn thoát nạn chăng nhưng đó là việc của chúng. Dù sao bây giờ mọi người đã rất mệt mỏi rồi làm sao có thể quan tâm nhiều thứ như vậy chứ.
Ánh bình minh một ngày mới lại bắt đầu một đêm trường chiến đã kết thúc. Tất cả mọi người đều đã quá mệt mỏi rồi cô cho các anh uống thêm nước của linh tuyền để lấy lại sức khỏe. Đi một lúc mọi người đã tìm được một trạm dừng chân để nghĩ ngơi. Nhưng trước tiên họ vẫn phải quét sạch tang thi nơi này đã.
Tang thi cũng đã diệt sạch mọi người im tĩnh nghĩ ngơi cô hiện tại đang được nằm trong lòng của Triệu Tử Kỳ. Dù anh đã rất mệt nhưng nhất quyết không chịu cho cô xuống kiên quyết ẩm cô tới bây giờ. Dù cô đã tìm mọi cách nhưng anh nói cô làm vậy sẽ khiến anh càng mệt mỏi. Nên cô vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh. Cảm giác được hơi ấm cộng với việc đã quá mệt mỏi Âu Dương Linh từ từ nhắm mắt đi vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.
* Thế là một trận chiến nữa đã kết thúc rồi. Con đường phía trước còn dài như vậy bọn họ còn gặp những tình huống nguy hiểm nào mọi người chờ tiếp chương sau nhé.*
Tg chương này ta viết không biết có hay và logic hay không nữa. Dù sao ta cũng cố gắng hết sức rồi. Mọi người thông cảm cho ta nha.