Hai anh em song sinh đặc biệt giỏi ẩn dật, lúc này bọn họ ẩn nấp cách Diệp Vĩnh Khang chưa tới mười thước.
Chỉ cần Diệp Vĩnh Khang ra lệnh, bọn họ sẽ lao ra chém giết liền!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không ra lệnh ngay, anh đang tự kiềm chế.
Không phải anh nhát gan, mà là anh đắn đo đây không phải là ngoại vực, cũng muốn nghĩ cho Hạ Huyền Trúc.
Đó là lý do tại sao đám lưu manh ở phía đối diện được tạo cơ hội, nhưng đám lưu manh này có nắm bắt được cơ hội này hay không là tùy thuộc vào họ.
Tên cầm đầu đám lưu manh có cơ thể cường tráng, nhuộm tóc màu vàng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, hắn không nói không rằng đi về phía trước, hàng chục tên lưu manh đi theo sau hắn.
Có vẻ như hôm nay nhóm người này đang cố tình tìm đến cái chết.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, định ra lệnh cho Phá Quân và Phá Thiên, thì tên lưu manh tóc vàng lại quỳ rạp xuống đất.
Mấy chục tên côn đồ phía sau cũng cùng nhau quỳ xuống đất.
"Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, về sau chúng tôi không dám nữa. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, anh Diệp!"
Tên lưu manh tóc vàng quỳ trên mặt đất dập đầu ba cái, chân thành nhìn Diệp Vĩnh Khang: "Chúng tôi sẵn sàng gánh chịu mọi hậu quả. Chúng tôi đều sẵn lòng bồi thường cho máy móc chúng tôi đã đập phá và những người chúng tôi làm bị thương trước đây, không, bồi thường gấp đôi".
"Và chúng tôi sẽ ở lại làm vệ sĩ cho công trường miễn phí cho đến khi dự án hoàn thành. Xin hãy thứ lỗi cho tôi, anh Diệp!"
"Anh Diệp, xin anh thứ lỗi!"
Hàng chục tên xã hội đen đứng sau cũng quỳ lạy van xin tha thứ.
Hả?
Diệp Vĩnh Khang lập tức cảm thấy khó hiểu, phản ứng của đám giang hồ này có chút ngoài dự đoán của anh.
Cho dù bọn chúng có thay đổi, nhiều nhất cũng chỉ không đến quấy rối nữa thôi, cần làm lớn đến vậy không?
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang có thể thấy được những tên lưu manh này không phải là đang giở trò, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó.
Chẳng nhẽ chúng biết hôm nay mình có sát ý?
Điều này có vẻ khó xảy ra, nhóm xã hội đen này chắc chắn không biết danh tính của anh, hoàn toàn không cần sợ anh.
Mặc dù sát khí của anh em Phá Quân và Phá Thiên rất nặng, nhưng bọn côn đồ tép riu này vẫn chưa đạt tới cảnh giới có thể cảm nhận được sát khí.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện ánh mắt của tên cầm đầu tóc vàng đang quỳ lạy anh xin tha thứ vô tình liếc sang bên cạnh anh.
Diệp Vĩnh Khang nhìn theo ánh mắt của tên lưu manh tóc vàng, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc Land Rover màu đen, trong lòng lập tức hiểu rõ.
"Để bồi thường và xin lỗi, hãy tự mình đi nói với vợ tôi đi, nếu cô ấy tha thứ cho các người, tôi sẽ không so đo".
Diệp Vĩnh Khang nói một cách thờ ơ, một đám lưu manh tép riu chả đáng để anh so đo.
Lúc này Hạ Huyền Trúc đang chờ đợi ở phía sau càng ngày càng lo lắng, tại sao Diệp Vĩnh Khang đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?
Không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?
Tuy rằng khoảng cách không quá xa, nhưng hai nơi cách nhau một sườn núi nhỏ, nhìn không ra tình hình bên đó.
"Mọi người, xuất phát với tôi ngay!"
Hạ Huyền Trúc cuối cùng cũng không nhịn được, thật ra không bao lâu sau khi Diệp Vĩnh Khang rời đi, cô đã thầm hối hận.
Đối phương là một nhóm xã hội đen tàn ác, Diệp Vĩnh Khang không phải là người dễ tính, chuyện đánh nhau không phải là không thể.
"Sếp Hạ, đừng đi".
Một quản đốc lo lắng nói: "Đám người đó dữ quá, một câu không hợp đã ra tay đánh người. Các anh em cũng chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi, không đáng liều mạng đâu".
"Đúng đó, hay là bỏ đi".
"Chúng ta không đủ khả năng chọc vào nhóm người đó đâu!"
Nhóm công nhân cũng phụ họa theo.
"Nếu mọi người không đi, tôi sẽ tự đi!"
Hạ Huyền Trúc cuống quá rồi, lúc này cũng không lo được nhiều như vậy, vội vàng lái xe chạy về phía trước.
"Anh em, sếp Hạ ngày thường đối xử với chúng ta không tệ. Nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn thì còn là người không?"
Lúc này, quản lý dự án đột nhiên hét lên: "Tôi sẽ không ngăn cản những người muốn rời đi. Nếu là đàn ông thì cầm vũ khí lên đi với tôi, cùng lắm là liều mạng với chúng một phen, chúng ta đông đảo như này không thể nhìn sếp Hạ bị ăn hiếp được!"
"Đúng, liều mạng với chúng!"
"Bảo vệ sếp Hạ!"
Một số công nhân đầy phẫn nộ, vội vàng đuổi theo người quản lý dự án phía trước.
"Vĩnh Khang!"
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bị một đám lưu manh bao vây, lập tức nhảy ra khỏi xe, lao tới.
"Dự án chúng tôi không làm nữa, các người không được phép làm người khác bị thương!"
Hạ Huyền Trúc theo bản năng mở rộng vòng tay để bảo vệ Diệp Vĩnh Khang phía sau, vì sợ rằng nhóm thanh niên xã hội đen sẽ bất ngờ ra tay.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt một chút, sau đó liền vui vẻ.
"Em yêu, em đang bảo vệ anh đấy à?"
Diệp Vĩnh Khang dở khóc dở cười, trong lòng chợt cảm thấy rất ấp áp, có được một người vợ như vậy, cuộc đời này quả là đáng giá!
"Sếp Hạ!"
Tuy nhiên, nhóm côn đồ lại đồng loạt quỳ xuống đất.
"Sếp Hạ, chúng tôi sai rồi. Xin hãy tha thứ cho những gì chúng tôi đã làm trước đây. Chúng tôi sẵn sàng bồi thường gấp đôi cho tất cả những gì chúng tôi đã làm".
"Và kể từ bây giờ, chúng tôi xin phục vụ vô điều kiện với tư cách là bảo vệ công trường, chịu trách nhiệm về sự an toàn của công trường, xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi, sếp Hạ!"
"Hả? Cái này…"
Hạ Huyền Trúc sững sờ.
"Em yêu, em thương lượng với họ đi. Anh mới nói chuyện với họ rồi, hiện tại họ đã nhận ra sai lầm của mình, thành tâm muốn thay đổi".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
Hạ Huyền Trúc nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang một cách nghi ngờ trong vài giây.
Chắc chắn không tin nhóm xã hội đen này sẽ hồi tâm chuyển ý một cách khó hiểu như vậy.
Nhưng tên này đã làm thế nào vậy?
"Được rồi, mau đứng dậy đi. Biết sai là tốt rồi. Bây giờ theo tôi đến công trường xử lý công việc".
Hạ Huyền Trúc nhìn nhóm xã hội đen, nhẹ nhàng nói, bất luận Diệp Vĩnh Khang đã dùng phương pháp nào để khiến nhóm xã hội đen "cải tà quy chính’ đi nữa, hiện tại vẫn phải xử lý gấp chuyện này đã.
"Em yêu, thế em đi làm việc đi, nên làm gì thì làm nấy, anh còn có việc, không thể đi cùng đến công trường được".
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn chiếc Land Rover màu đen đang đậu cách đó không xa.
Sau khi Hạ Huyền Trúc và những người khác rời đi, Diệp Vĩnh Khang cũng không rời đi ngay, mà dựa vào đầu xe, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, nhìn chằm chằm về phía chiếc Land Rover màu đen.
Rừm rừm--
Chiếc Land Rover màu đen ngay lập tức lái đến, sau đó dừng lại bên cạnh.
"Anh Diệp!"
Tần Hạc xuống xe, tươi cười lấy bật lửa ra giúp Diệp Vĩnh Khang châm thuốc.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng phun ra một hơi khói, nhàn nhạt nói: "Tôi cho anh ba phút, nói ngắn gọn thôi".
Tần Hạc vội vàng nói: "Anh Diệp, tối hôm qua tôi đã cho người đến xúc Lão Quỷ rồi, cũng đã điều tra ra. Mã Lão Quỷ là do Tiền Đại Giang xúi giục, cố ý đến gây chuyện".
"Mã Lão Quỷ đã bị tôi đích thân xử lý, sau này tôi sẽ phái thêm người tới bảo vệ cho sự an toàn của công trường 24/24".
"Chuyện lần trước trong sơn trang, xin anh Diệp rộng lượng bỏ qua, đừng để trong lòng".
Tần Hạc vừa nói vừa mở cốp xe ra, bên trong có một cái bồn rửa mặt, được phủ một tấm vải đỏ.
"Anh Diệp, đây là một chút thành ý. Tôi thành thật xin lỗi anh Diệp vì những gì đã xảy ra thời gian qua”.
Nói xong, Tần Hạc vén tấm vải đỏ ra, hóa ra là một chiếc bồn đựng đầy thỏi vàng!
"Anh Diệp, đây là chút thành ý".
Tần Hạc mỉm cười tự tin, gã tin rằng ai cũng sẽ rung động khi nhìn thấy cái bồn đầy thỏi vàng này.
"Trông cũng được đấy".
Diệp Vĩnh Khang vươn tay cầm lấy một thỏi vàng, đặt lên tay ước lượng, nói: "Chỉ là chất lượng có vẻ hơi kém".
"Anh Diệp, đây là vàng thật đấy, mỗi một viên đều hàng là thượng phẩm!"
Tần Hạc vội nói.
"Oh, thật sao?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn thỏi vàng: "Tôi nghe nói vàng càng xịn thì càng mềm, đúng không?"
"Ừ, đúng như vậy dó, độ dẻo của vàng rất tốt đó".
Tần Hạc mỉm cười.
"Vậy thì phải kiểm nghiệm chút mới được".
Diệp Vĩnh Khang vừa nói, ngón tay cái và ngón trỏ đột nhiên ấn mạnh, cảnh tượng tiếp theo khiến Tần Hạc trợn tròn mắt ngay lập tức!