Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 96: Phỏng đoán




"Bẩm Điện Chủ, gần đây tôi không thể đi đâu được".

Giọng điệu của Thiên Ảnh có vẻ hơi nghiêm nghị: "Ám Dạ Các gần đây thường xuyên tập kích quấy rối chúng ta. Chỉ trong tháng qua, đã có hơn một chục vụ xích mích, cả hai bên đều bị thương vong".

"Hơn nữa, theo thông tin đáng tin cậy, thế lực của Ám Dạ Các gần đây đang ra sức tập kết lại. Có vẻ như sẽ có một động thái lớn, mục tiêu của họ rất có thể là Điện Long Thần chúng ta!"

"Ám Dạ Các?"

Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Cô có nhầm không, tuy rằng Ám Dạ Các có thực lực mạnh, nhưng Các chủ bọn họ thiếu dũng khí, trong tay cầm binh mã mạnh mẽ nhưng lại chỉ muốn an phận ở một góc".

"Cho dù đợt này hắn uống nhầm thuốc và muốn khai chiến, bất kể vị trí địa lý hay chiến thuật tác chiến, chắn chắn hắn cũng sẽ không đánh Điện Long Thần chúng ta. Hơn nữa không phải bọn họ không có gan sao?"

Diệp Vĩnh Khang đã luôn tin tưởng Thiên Ảnh, nhưng lần này anh cảm thấy có chút hoài nghi.

Nếu những thế lực khác nhăm nhe nhòm ngó Điện Long Thần còn có lý, nhưng Diệp Vĩnh Khang biết quá rõ phong cách của Ám Dạ Các, Các chủ của bọn họ căn bản là không có quyết đoán và can đảm.

"Bẩm Điện Chủ, nếu là Ám Dạ Các ngày trước, thì nhất định không có gan đánh Điện Long Thần chúng ta".

"Nhưng chỉ một tháng trước, Thạch Hữu Sâm, vị tướng hàng đầu dưới trướng Ám Dạ Các, bất ngờ phát động cuộc nổi loạn. Hắn hoàn toàn khống chế Ám Dạ Các, giết chết Các chủ trước đây chỉ trong nửa ngày".

"Sau khi Thạch Hữu Sâm thượng vị, hắn đã ra sức tiến hành cải cách Ám Dạ Các, dốc sức sử dụng binh sĩ tiến đánh nơi khác".

"Nghe nói khi Thạch Hữu Sâm thượng vị còn thốt ra một câu, trận chiến đầu tiên là trận chiến quyết định, một khi chiến sẽ định lại thế cục!"

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng sờ cằm sau khi nghe xong, trong lòng trầm tư nói: "Ám Dạ Các nổi loạn không nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy".

"Cũng chẳng lạ gì nếu đó là Thạch Hữu Sâm, tên này rất tàn nhẫn và táo bạo".

"Hắn nói rằng trận chiến đầu tiên là trận chiến quyết định, một khi chiến sẽ định lại thế cục cũng rất dễ hiểu. Điện Long Thần chúng ta là vua tuyệt đối ở Nam vực".

"Thạch Hữu Sâm muốn thông qua trận chiến quyết định với chúng ta để trở thành vua mới của Nam vực".

"Thiên Ảnh, mặc dù Thạch Hữu Sâm có dũng khí, không có chiến lược, nhưng hắn lại táo bạo và liều lĩnh. Cô phải lưu tâm hơn khi đối phó với hắn đấy, đừng đánh trực diện với hắn, mà hãy dùng mưu!"

Diệp Vĩnh Khang không hề lo lắng về chuyện này, Thạch Hữu Sâm tuy mạnh nhưng lại thiếu mưu trí, nếu thực chiến, hắn nhất định sẽ không phải là đối thủ của Điện Long Thần.

Chỉ là điều đáng lo ngại nhất là Điện Long Thần không chỉ là đối thủ của Ám Dạ Các, nếu vì Ám Dạ Các mà bị tổn hao lực lượng, không ai có thể đoán trước được liệu có kẻ nào thừa nước đục thả câu hay không.

"Điện Chủ yên tâm, tôi đã bố trí cẩn thận rồi. Chỉ cần Ám Dạ Các dám tới, bọn họ nhất định sẽ một đi không trở lại, nhưng…"

Giọng điệu của Thiên Ảnh đột nhiên có chút do dự.

"Nhưng cái gì?"

Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây: “Điện Chủ, lần này Sử Thiên Vương mất tích có liên quan gì với Ám Dạ Các không?"

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trùng xuống!

Sử Nam Bắc không thể biến mất mà không có lý do, hơn nữa vào thời điểm này, Ám Dạ Các trùng hợp lại có động thái lớn như vậy, cho nên hai chuyện này có thể có mối liên hệ bí mật nào đó!

"Thiên Ảnh, cô tiếp tục canh gác trụ sở, ngoài ra, bí mật cử một vài người đáng tin cậy đến Hải Á để điều tra chuyện này".

"Nhớ kỹ, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, ngoại trừ những người liên quan đến chuyện này, thì phải giữ bí mật với những người khác!"

"Ngay khi có bất kỳ manh mối nào, hãy báo cáo cho tôi càng sớm càng tốt!"

"Vâng, tuân mệnh!"

Cúp điện thoại xong, Diệp Vĩnh Khang một mình đứng trên ban công, nhíu mày.

Trong lòng đột nhiên có một suy đoán mà chính mình cũng không dám đối mặt.

Coi như Ám Dạ Các có âm mưu chống lại Điện Long Thần đi, thì Sử Nam Bắc cũng phải nhanh chóng trở về trụ sở ngay khi nhận được tin báo chứ, không có lý do gì để biến mất dạng thế cả.

Cho nên việc anh ấy biến mất đột ngột không rõ lý do, chắc chắn có điều gì đó không thể nói ra đằng sau, hoặc anh ấy đã ...

Diệp Vĩnh Khang không dám tiếp tục nghĩ tới.

Sử Nam Bắc là người anh em của anh, anh tin rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Sử Nam Bắc!

"Sao anh lại đứng trên ban công thế, Tiểu Trân ngủ chưa?"

Lúc này Hạ Huyền Trúc cũng đã về rồi, cô đặt túi xách xuống, thậm chí còn không thèm thay giày, chỉ nằm dài trên ghế sô pha với vẻ mệt mỏi, không khó để nhận ra hôm nay cô đã phải vất vả nhiều.

"Ừ, Tiểu Trân mới ngủ rồi, bên công trường thế nào rồi?"

Diệp Vĩnh Khang vừa hỏi vừa ngồi xổm trên mặt đất giúp Hạ Huyền Trúc thay giày.

"Đừng nhắc tới nữa, đầu em sắp nổ tung rồi".

Hạ Huyền Trúc thở dài: "Hôm nay em đã chạy như ngựa vì chuyện này, cũng đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ, nhưng bọn họ đều nói chuyện như thế này rất khó giải quyết".

"Nếu họ chỉ muốn ít tiền, thì em bỏ ra cũng được, nhưng họ rõ ràng đang cố tình quấy rối thì đúng hơn".

"Em chỉ không thể hiểu được, bình thường em không chọc vào, động vào ai, vậy làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa nói đến việc xây dựng xong, chỉ riêng việc thuận lợi khởi công thôi đã rất khó khăn rồi".

"Nếu không được chắc em chỉ đành cân nhắc việc nhả dự án này ra thôi".

Khuôn mặt của Hạ Huyền Trúc đầy bất lực và không cam lòng.

Dự án khu công nghiệp là dự án đầu tiên công ty cô đảm nhận kể từ khi thành lập, đây là một dự án rất tốt, nếu làm tốt thì sẽ hái ra tiền, đến lúc đó công ty sẽ trở nên nổi tiếng và có chỗ đứng vững chắc trong ngành xây dựng.

Đối với công ty mới thành lập, đây là cơ hội ngàn năm có một, nếu bỏ lỡ thì phải đợi đến mùa quýt.

Nhưng Hạ Huyền Trúc thực sự không thể làm được gì, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

"Đừng, vất vả lắm mới có được dự án, sao có thể dễ dàng buông bỏ thế được".

Diệp Vĩnh Khang cười đưa một cốc nước nóng qua, nói: "Đừng lo, còn anh ở đây mà, ngày mai anh sẽ cùng em đi đến công trường".

Sáng sớm hôm sau, đội thi công tiếp tục đi về phía công trường.

Diệp Vĩnh Khang lái xe dẫn đường, Hạ Huyền Trúc ngồi ở ghế lái phụ, trong lòng cảm thấy lo lắng: "Vĩnh Khang, hay là bỏ đi, những người đó rất hung ác, đập máy móc thì thôi đi, còn đánh người ta bị thương nặng, bây giờ vẫn còn đang nằm viện.....".

"Đừng lo, không sao đâu, tin anh, anh hứa sẽ lo liệu ổn thỏa".

Diệp Vĩnh Khang cười nói, nhưng lúc này trong lòng anh đã có sát ý.

Anh đã hạ quyết tâm rồi, lần này nhất định phải cho bọn chúng đi gặp Diêm Vương, nếu không được nữa, thì anh sẽ ở lại công trường cho đến khi công trình hoàn thành!

Dự án này rất quan trọng đối với Hạ Huyền Trúc, không được để cô bỏ lỡ cơ hội này được.

"Sếp Hạ, không ổn rồi, những người đó lại chặn ở ngã tư rồi!"

Lúc này, bộ đàm đột nhiên truyền đến âm thanh của xe đi đầu.

Không chỉ Hạ Huyền Trúc mà tất cả mọi người ngồi sau máy bộ đàm cũng đều nghe thấy.

"Mau chạy đi, chạy mau!"

"Anh em mau chạy đi, đám người kia lại đến rồi!"

"Sếp Hạ, cô cũng mau chạy đi, hôm qua đám người kia đã nói rồi, nếu gặp lại chúng ta sẽ đánh gãy tay của tất cả chúng ta!"

Máy bộ đàm lập tức trở nên ồn ào, mọi người đều rất căng thẳng, có vẻ như bọn họ quả thực đã bị nhóm xã hội đen làm cho hoảng sợ.

"Vĩnh Khang, cái này…"

Hạ Huyền Trúc cũng rất căng thẳng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên: "Em xuống xe trước đi, dẫn công nhân đứng đợi ở chỗ lần trước đi, anh đi xem một chút".

"Hay là đừng đi, những người đó…"

"Tin anh đi!"

Hạ Huyền Trúc vừa mở miệng nói, Diệp Vĩnh Khang liền cười nhẹ, nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: "Đừng lo lắng, anh tính cả rồi".

"Vậy ... vậy anh cẩn thận một chút nhé, nhưng đừng xung đột với họ".

Hạ Huyền Trúc biết tính cách của Diệp Vĩnh Khang, một khi đã hạ quyết tâm, chúa cũng không làm anh thay đổi quyết định được.

Hơn nữa sau một số chuyện, bây giờ cô đã rất tin tưởng Diệp Vĩnh Khang rồi.

"Ừ, yên tâm đi, anh đi xem rồi sẽ về ngay".

Diệp Vĩnh Khang khởi động xe và lái về phía trước, quả nhiên anh nhìn thấy hàng chục tên côn đồ ở ngã tư.

Diệp Vĩnh Khang đậu xe, mở cửa bước ra, chậm rãi rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng.

Dựa vào đầu xe, anh chậm rãi thở ra một hơi khói về phía đám lưu manh, bình tĩnh nói: "Tao chỉ nói một lần thôi. Nếu không muốn chết, lập tức rời đi".

Giọng điệu của câu này đặc biệt bình tĩnh, nhưng tất cả những người quen biết Diệp Vĩnh Khang đều biết rằng giọng nói anh càng bình tĩnh, thì sát khí càng dày đặc!

Lúc này cũng có hai luồng sát khí cuồng bạo dần dần tới gần.

Anh em nhà Phá Quân, Phá Thiên đến rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.