Tuy nhiên, Triệu Đại Lực lúc này đã sốt ruột lắm rồi, không cần biết người khác nói gì, bàn tay to như cái quạt vẫn hung hăng hướng về phía hạ bộ của La Thiên Bằng.
Khuôn mặt của La Thiên Bằng tái đi vì sợ hãi, còn mặt thanh niên đầu húi cua đứng bên cạnh lại tái xanh, nếu hôm nay La Thiên Bằng xảy ra chuyện, cả Giang Bắc sẽ phải chịu hứng chịu một chấn động lớn!
Xoạt--
Trong lúc cấp bách, tên thanh niên đầu húi cua khẽ lật cổ tay, một con dao nhỏ bằng vàng từ trong tay áo rơi vào lòng bàn tay, đâm về phía cổ họng Triệu Đại Lực nhanh như chớp.
Cú đánh này vừa nhanh lại vừa hiểm ác.
Hỏng rồi!
Diệp Vĩnh Khang ở một bên cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, nếu như bị dao đâm, Triệu Đại Lực sẽ xong đời.
Triệu Đại Lực và Diệp Vĩnh Khang tuy chẳng phải bạn bè gì, nhưng dù sao anh ta cũng là người của bố Lâm Tĩnh, cũng không phải loại khiến người ta chán ghét gì, nếu xảy ra chuyện gì ở đây, Lâm Tĩnh nhất định sẽ dính vào rắc rối.
Nhưng khi anh vừa định ra tay, thân hình to lớn của Triệu Đại Lực đột nhiên trở nên nhanh nhẹn như một con thỏ rừng, hai vai rung lên, người cong xuống, trong nháy mắt đã lui về phía sau mấy mét để tránh nhát dao.
Triệu Đại Lực lắc lắc cánh tay, không tức giận vì bị gã đầu húi cua đánh lén, thay vào đó là vẻ mặt có chút hưng phấn: "Người anh em, được phết đấy!"
"Nhưng hôm nay tôi nhất định phải xử tên chết tiệt này. Nếu anh muốn nhúng tay vào, đừng trách tôi không khách khí!"
Tên thanh niên húi cua nhìn chằm chằm vào Triệu Đại Lực, hơi nhíu mày: "Người anh em, làm người nên nể chút tình, chúng ta hãy quên chuyện của ngày hôm nay đi".
Lúc này, La Thiên Bằng đang ở bên cạnh tức giận nói: "Tần Hạc, mày điên rồi à? Tao đã bị đánh đến mức thế này rồi, mày còn nói bỏ qua chuyện này được à, đập chết thằng này cho tao đi!"
"Anh La…"
"Mẹ nó, đừng nói nhảm nữa, nếu mày không giết hắn thì khi về nói chuyện với bố tao đi!"
La Thiên Bằng giận dữ gầm lên.
Tên thanh niên húi cua cau mày, trong mắt lóe lên tia chán ghét, nhưng đồng thời cũng có chút bất lực, sau một lúc do dự, cuối cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Triệu Đại Lực: "Người anh em, tôi xin lỗi!"
Nói rồi, con dao vàng trong tay chậm rãi thu lại vào tay áo, hai chân hơi dạng ra, mũi chân hướng ra ngoài, một tay trực tiếp đặt ở phía trước, tay kia nửa nắm lại bảo vệ ngực, vào thế.
Vịnh Xuân Quyền?
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang nhếch lên vòng cung tinh nghịch, không ngờ lại có thể nhìn thấy loại quyền pháp này ở đây.
Chân trái Triệu Đại Lực nặng nề trượt trên mặt đất, thân thể hơi cong lên, rồi đột nhiên giống như dây cung bị kéo căng, toàn bộ hình người lao về phía trước trong nháy mắt.
Nếu không tận mắt chứng kiến, sẽ không thể tin được một thanh niên to lớn như vậy mà vẫn có thể chất nhanh nhẹn như vậy.
"Nhìn không ra anh ta khá có năng lực đấy".
Lâm Tĩnh không khỏi khen ngợi, vẻ mặt cô ấy lúc đầu có chút lo lắng giờ đã thả lỏng hơn nhiều.
Bởi vì cô ấy không nghĩ rằng với kích thước của Triệu Đại Lực, anh ta sẽ bị thiệt, hơn nữa Triệu Đại Lực không chỉ dựa vào sức vóc.
Bát Cực Quyền của anh ta, không thể nào có được nền tảng vững chắc như vậy nếu không có hơn mười năm khổ luyện.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày khi nhìn thấy cảnh này.
Mặc dù Triệu Đại Lực sinh ra đã có sức mạnh siêu phàm và có nền tảng là môn phái Bát Cực Quyền vững chắc, nhưng lại không biết cách linh hoạt, đối mặt với Vịnh Xuân, được biết đến là một chiêu thức cận chiến, thế mà anh ta vẫn áp dụng phương pháp tấn công hung hãn này của mình, e rằng trận chiến này sẽ chịu thua thiệt mất.
Bốp!
Quả nhiên, khoảnh khắc vai Triệu Đại Lực lao đến, tên thanh niên húi cua không tiếp chiêu.
Thay vào đó, gã hơi quay người sang một bên, tay sau đặt lên vai Triệu Đại Lực để giảm sức mạnh, tay trước đấm mạnh vào cằm Triệu Đại Lực.
Triệu Đại Lực bị cú đấm này làm cho choáng váng, đồng thời vô cùng tức giận, quay người lại ra quyền lao tới.
Tuy nhiên, tên thanh niên húi cua vẫn không lựa chọn đối đầu với anh ta, lợi dụng khoảng cách về hình thể, gã đột nhiên lao tới, áp sát Triệu Đại Lực, sao cho khoảng cách giữa hai bên không quá một bước chân.
Ở khoảng cách gần như vậy, lợi thế sức mạnh của Triệu Đại Lực lập tức biến mất.
Nhưng đối với tên thanh niên húi cua, chả khác nào cá gặp nước.
Vịnh Xuân là chiêu thức cận chiến, áp sát rồi dùng tay ra đòn, không đợi Triệu Đại Lực kéo dài khoảng cách, nắm đấm của tên thanh niên húi cua đập vào ngực Triệu Đại Lực như mưa sa.
Bốp bốp bốp bốp!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Triệu Đại Lực nhận hàng chục cú đấm vào ngực.
Trận chiến sau đó hoàn toàn diễn ra một chiều.
Triệu Đại Lực hầu như không còn chút sức lực nào mà chống trả, giống như một cái bia sống, gần như toàn thân đều bị đánh túi bụi bởi những cú đấm thần tốc của đối phương.
May mà anh ta sinh ra đã có thể chất tốt, nếu đổi thành người thường thì có khi anh ta đã chết từ lâu rồi.
"Giết hắn!"
La Thiên Bằng bên cạnh gầm lên hung ác.
Tên thanh niên húi cua nắm lấy cổ Triệu Đại Lực, nghiến răng nghiến lợi, định dùng Phượng Nhãn Quyền đập mạnh vào thái dương của Triệu Đại Lực.
"Đừng!"
Lâm Tĩnh thốt lên, ngay cả khi cô ấy không hiểu kung fu, cô ấy cũng biết rằng thái dương là một điểm chết người.
Trúng cú đánh này chắc chắn sẽ phải chết.
Mà Triệu Đại Lực lại càng tuyệt vọng, lúc này anh ta hoàn toàn không có sức đánh trả, chỉ có thể nhìn Phượng Nhãn Quyền đang giáng xuống như muốn lấy mạng anh ta.
Vù--
Lúc này, một bóng người chợt lóe qua, tên thanh niên húi cua đột nhiên cảm thấy đầu nắm đấm của mình như đụng phải một cục bông, nhưng cường độ lại đột nhiên thay đổi, bị kéo mạnh sang một bên.
Tên thanh niên húi cua ngay lập tức mất trọng tâm, lảo đảo vài bước sang bên.
"Đệch cụ, lại là ai nữa, Tần Hạc, giết luôn thằng đó đi, hôm nay ai xen vào đều phải giết hết!"
La Thiên Bằng lúc này hoàn toàn bị bao trùm trong cơn tức giận, từ khi sinh ra đến nay, hắn chưa từng phải chịu sự sỉ nhục như ngày hôm nay.
Ở Giang Bắc, có ai gặp hắn mà không một mực cung kính?
Tuy nhiên, tên thanh niên húi cua không ra tay ngay lập tức, mà nhìn chằm chằm vào đối phương với ánh mắt ngạc nhiên.
Người này trông bình thường, hơi gầy, mặc quần áo rất giản dị, thuộc loại người sẽ thành kẻ vô hình ngay lập tức sau khi bị ném vào đám đông.
Tóm lại, nhìn bề ngoài, người này trên cả bình thường.
Tuy nhiên, tên thanh niên húi cua vừa rồi sao lại không thấy rõ chứ, sức mạnh vừa rồi của gã đã bị người này hóa giải trong nháy mắt.
"Tần Hạc, mẹ nó, mày làm cái quái gì vậy, không nghe thấy tao nói gì sao? Mau ra tay đi, giết hắn!"
La Thiên Bằng nhìn hai người đều không di chuyển, ở bên cạnh hét lên.
Tên thanh niên húi cua khẽ cau mày, có thể thấy gã thực ra rất bất đắc dĩ, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng đành phải thủ thế Vịnh Xuân một lần nữa: "Thực xin lỗi!"
Vừa nói, tên thanh niên húi cua vừa bước những bước nhỏ đặc trưng của Vịnh Xuân Quyền, nhanh chóng đến gần Diệp Vĩnh Khang.
"Mau tránh ra!"
Triệu Đại Lực và Lâm Tĩnh lên tiếng gần như cùng lúc, ngay cả một tên như Triệu Đại Lực cũng không thể đánh trả trước mặt đối phương, thân hình nhỏ bé của Diệp Vĩnh Khang mà lao lên không phải chui đầu vào rọ sao?
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang chẳng những không trốn tránh mà ngược lại còn tiến lên một bước, tung một quả đấm thẳng nhẹ về phía trước.
Xong rồi!
Khi Triệu Đại Lực nhìn thấy cảnh này, tim liền giật thót một cái.
Cú đấm này vô lực, lại không có kĩ thuật nào, chẳng khác nào đánh nhau với một tên xã hội đen ven đường, đối mặt với tên thanh niên húi cua lợi hại đó, đây không phải là đang tìm đường chết sao?
Ngay cả tên thanh niên húi cua cũng cảm thấy có chút không đúng, cú đấm này chỉ đơn giản là kiểu xã hội đen bình thường, nhưng làm sao trong chốc lát lại hóa giải được lực đánh lúc nãy của gã?