“Chuyện gì vậy?”
Hai người quay đầu lại.
Hàn Xuân Lâm cắn môi, gằn từng từ: “DIỆP VĨNH KHANG!”
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Hàn, La Thiết Hiên và Tiền Đại Giang phá lên cười ở cổng.
Sản nghiệp của nhà họ Hàn khá lớn, bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được có ngày lại có thể dễ dàng xơi gọn được như vậy.
“Ông Tiền, tôi nhớ ông có quen biết vài người bạn trên giang hồ, người tên Diệp Vĩnh Khang đó giao cho ông xử lý đi”.
La Thiết Hiên cười nói: “Ông cũng biết đấy, thường ngày tôi không giao lưu với những kiểu bạn đó”.
Tiến Đại Giang nói: “Ông La, có phải ông hồ đồ rồi không, thật sự định giúp Hàn Xuân Lâm báo thù đấy à?”
“Trong lúc quan trọng này tốt nhất đừng gây rắc rối gì. Nếu như ảnh hưởng đến việc tham gia đại lễ sắc phong thì chúng ta sẽ tổn thất lớn đấy”.
“Về phần tên ngốc Hàn Xuân Lâm kia, bây giờ ông ta chỉ là một con chó nhà có tang, chúng ta tốn công sức lo cho ông ta làm gì?"
La Thiết Hiên lắc đầu nói: “Bây giờ trong tay ông ta vẫn có thư mời vào đại lễ sắc phong quân tướng, hơn nữa chuyện này nếu như truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta”.
Tiền Đại Giang gãi đầu, nói: “Vậy tôi tìm vài người bạn giúp xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó hả? Nhưng lúc quan trọng thế này gây ra thiệt hại mạng người, sợ rằng không thích hợp lắm?”
“Không cần phải khoa trương như vậy”.
Ánh mắt La Thiết Hiên lóe lên một tia ranh mãnh: “Chuyện này làm phiên phiến là được rồi. Người tên Diệp Vĩnh Khang đó tôi đã điều tra rồi, vợ hắn mới mở một công ty, vừa rồi còn trúng thầu dự án khu sản nghiệp”.
“Khi nào về ông tìm vài người bạn, làm loạn dự án khu sản nghiệp đó là được rồi. Chúng ta chỉ hứa với Hàn Xuân Lâm sẽ giúp ông ta trả thù chứ không nói là sẽ lấy mạng của Diệp Vĩnh Khang”.
Tiền Đại Giang ngây người ra, sau đó phá lên cười: “Ông đúng là nhanh nhạy, được, cứ làm như vậy đi!”
Chiều hôm sau.
“Sao anh lại ăn mặc như thế nào, nếu như không biết tôi còn tưởng anh là nhà quê mới lên phố đấy!”
Lâm Tĩnh dậm chân vì tức giận khi nhìn thấy Diệp Cĩnh Khang mặc quần đi biển, chân đi dép tông lào.
Diệp Vĩnh Khang nhún vai nói: “Tôi thấy như vậy khá đẹp mà. Hơn nữa tôi chỉ tới để đóng giả làm bạn trai của cô thôi, ăn mặc lồng lộn quá làm gì?”
“Cho dù là đóng giả anh cũng phải ra dáng một chút chứ, haiz, thôi bỏ đi, người đó chắc sắp đến rồi, đợi lát nữa anh hành động theo lời tôi nhé!”
Sáng nay Lâm Tĩnh đột nhiên nhận được điện thoại, đối tượng xem mắt của cô ấy đã đến Giang Bắc.
Lâm Tĩnh vẫn luôn rất ghét chuyện xem mắt này. Nhưng trước đây vì chuyện của Diệp Vĩnh Khang, cô ấy đã đồng ý với Lâm Đại Long rằng sẽ đi xem mắt, nói chung là giờ hết đường từ chối.
Vì vậy cô ấy liền bắt Diệp Vĩnh Khang tới giả làm bạn trai của mình, hi vọng đối phương biết đường mà rút lui.
Khi hai người tới phòng bao đã đặt trước, Diệp Vĩnh Khang ngồi xuống nhìn Lâm Tĩnh: “Thực ra tôi nghĩ cô cũng không cần phải gạt bỏ chuyện này như vậy, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là chuyện thường tình mà”.
“Cô còn chưa gặp đối tượng xem mắt của mình mà, nói không chừng là một anh chàng đẹp trai lai láng đấy chứ?”
Lâm Tĩnh lắc đầu, hậm hực nói: “Cho dù có đẹp trai đến mấy tôi cũng không thích mấy loại công tử bột như vậy. Nhà đó hình như khai thác mỏ vàng ở Nam Giang”.
“Thử nghĩ xem, con trai của ông chủ mỏ vàng thì tốt chỗ nào được chứ? Nhất định là một cậu chủ ăn chơi trác táng, vô công rồi nghề, dựa vào mấy đồng bạc của gia đình rồi khoe mẽ khắp nơi, tôi không thích loại người này”.
Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng cọc cọc vang lên trên hành lang, giống như một người mù đang chống gậy đi về phía này vậy.
“Tĩnh Tĩnh!”
Cửa phòng bao được đẩy ra, một người đàn ông mỉm cười bước vào.
Khi nhìn thấy người này, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang và Lâm Tĩnh đều sững sờ.
Người đàn ông trước mặt cao ít nhất một mét chín, dáng người ngang với vận động viên thể hình, nước da ngăm đen, ngũ quan sắc nét. Trông giống như một con gấu đen to lớn vừa chạy ra khỏi rừng vậy.
“Tĩnh Tĩnh, anh là Triệu Đại Lực, không ngờ rằng em còn xinh hơn trong ảnh. Anh đã quyết định rồi, đời này không phải em thì anh không cưới, Tĩnh Tĩnh, chúng ta hãy định ngày cưới đi!”
Triệu Đại Lực sải bước đến trước mặt Lâm Tĩnh, vươn bàn tay to như cánh quạt của mình ra.
Dáng người Lâm Tĩnh cũng cao ráo, đứng trong đám đông cũng khá nổi bật, nhưng ở trước mặt Triệu Đại Lục, chỉ như một con gà nhỏ thôi.
“Oh, xin chào…”
Lâm Tĩnh ngây người ra một lúc, sau đó duỗi tay ra bắt tay đối phương theo bản năng.
Nhưng vừa duỗi tay ra, cô ấy đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Xin lỗi, tôi không thể kết hôn với anh được”.
“Vì sao vậy?”
Hai bắp tay Triệu Đại Lục gồng lên, nói: “Lẽ nào em chê anh chưa đủ to, chưa đủ đô sao?”
“Hả?”
Lâm Tĩnh trợn trừng hai mắt, đột nhiên cảm thấy có chút hoang mang, cô hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của người đàn ông trước mặt.
Thường ngày cô ấy nói chuyện không ngán một ai, nhanh nhảy không nhường nhịn người nào, nhưng trước cách bày tỏ trực tiếp như vậy, cô ấy lập tức bị hạ gục, khuôn mặt đỏ bừng.
Không khí trong phòng bao gượng gạo đến cực điểm.
“Thật ra của anh lớn lắm”.
Triệu Đại Lục vội vàng giải thích: “Hay là anh lấy ra cho em xem nhé!”
“Đừng mà, không cần!”
Lâm Tĩnh hoảng loạn đến mức không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc này, Triệu Đại Lục đột nhiên xắn tay áo, lộ ra cánh tay rắn chắc, chỉ vào bắp tay đang phồng lên, nghiêm mặt nói: “Anh thấy thế này là đủ to rồi đấy, ở chỗ anh, anh chưa từng thấy ai lớn hơn anh đâu”.
Lâm Tĩnh ngây người ra: “Ý anh là bắp tay hả?”
Triệu Đại Lục khó hiểu nói: “Thế em nghĩ là gì?”
Lâm Tĩnh xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái hố để chui xuống: “Tôi… tôi còn tưởng anh nói tới…”
“Ha ha ha ha ha!”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang đang ngồi ở bên cạnh không nhịn được nữa, ôm bụng cười nắc nẻ, cảnh này thật quá thú vị.
“Anh là ai, vào đây thì bao giờ vậy?”
Triệu Đại Lục đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, hai con mắt to như chuông đồng lóe lên ánh sáng dữ tợn.
“À… Tôi vẫn luôn ở đây mà”.
Diệp Vĩnh Khang thầm nghĩ não của người này không biết có nếp nhăn không nữa.
“Tôi đang xem mắt ở đây, anh mau ra ngoài đi!”
Triệu Đại Lục vung bàn tay to như cái quạt của mình lên, giống như đang đuổi ruồi vậy.
“Đây là bạn trai của tôi!”
Lâm Tĩnh lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng vươn tay kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang, cười xin lỗi với Triệu Đại Lục: “Thật sự xin lỗi, thật ra tôi đã có bạn trai rồi, mới quen được mấy ngày”.
“Vì vậy… vì vậy tôi thực sự rất xin lỗi, khiến anh đi một quãng đường dài, cũng trách tôi trước đây không nói rõ mọi chuyện”.
Triệu Đại Lục đứng bất động trong hai giây, sau đó đánh giá Diệp Vĩnh Khang một lượt từ trên xuống dưới, sau đó phá lên cười ha hả.
Lần này đừng nói là Lâm Tĩnh, đến cả Diệp Vĩnh Khang cũng có chút ngây người ra.
Nụ cười bất chợt này là có ý gì?
Chọc phải dây thần kinh nào của chú gấu đen này rồi?
“Người anh em à, xin lỗi, cho tôi ngắt lời chút”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Xin hỏi anh cười cái gì vậy?”
“Cười cái gì hả?”
Triệu Đại Lục chỉ vào người Diệp Vĩnh Khang, cười ngặt nghẽo: “Loại gầy nhom như anh, có to bằng tôi không, có đô bằng tôi không? Trông thế này mà cũng dám tranh vợ với tôi? Mau cút qua bên kia đi!”
Nói xong, Triệu Đại Lục quay đầu về phía Lâm Tĩnh, cười nói: “Tĩnh Tĩnh, chúng ta tiếp tục nói về chuyện đám cưới đi. Anh thấy lựa ngày không bằng thử ngày, hộ khẩu anh mang theo trên người rồi, chi bằng lát nữa chúng ta đi lĩnh giấy chứng nhận luôn, sau đó tối nay động phòng, ngày mai tổ chức hôn lễ. Chúng ta làm nhanh gọn lẹ luôn đi, tranh thủ trong một tháng tạo ra một em bé đáng yêu, cho anh được thử cảm giác được làm bố!”
Lâm Tĩnh hoàn toàn ngây người ra.