“Đồ chó, tao lại muốn xem thử mày có thể kéo dài được đến lúc nào đấy!”
Trình Văn Đống tức giận siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, chỉ hận một nỗi không thể đấm chết Diệp Vĩnh Khang.
Từ sau khi ông ta nhận được thư mời của đại lễ sắc phong, cả Giang Bắc này có ai nhìn thấy ông ta mà không kính nể chứ?
Chỉ trừ Diệp Vĩnh Khang không xem ông ta ra gì, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho ông ta.
Thân phận chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thì đã sao?
Sau khi đại lễ sắc phong kết thúc thì nhất định phải bắt hắn quỳ xuống dập đầu với mình!
Cả con nhóc Trần Tiểu Túy chết tiệt kia nữa, cũng chẳng biết đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì của Diệp Vĩnh Khang mà cứ luôn chống đối ông ta.
Cứ chờ mà xem, sau tám giờ tối nay, ông ta sẽ khiến cho đám người dám chống đối ông ta phải trả một cái giá thật đắt!
“Không đúng!”
Lúc này, Tiền Đại Giang như chợt nghĩ đến chuyện gì đó: “Sao thằng ranh Diệp Vĩnh Khang lại xuất hiện ở đây?”
Ông ta vừa dứt lời, cả đám người đang sững sờ mới phản ứng lại, cảm thấy chuyện này không đúng lắm.
Đây là nơi tổ chức nghi thức đại lễ sắc phong của hầu quân tướng, được bố trí năm tầng bảo vệ đặc biệt, cho dù là một con ruồi cũng không bay vào được.
Nhưng sao Diệp Vĩnh Khang lại xuất hiện ở đây?
“Không ổn, chắc chắn thằng ranh này đã biết tối nay bản thân khó giữ được mạng sống, nên không biết đã dùng cách gì để trà trộn vào, cũng không rõ nó đang định giở trò gì nữa”.
Tiền Đại Giang đột nhiên vỗ trán, nói.
Mấy người bên cạnh nghe thế, trán cũng toát mồ hôi lạnh.
La Thiết Hiên vội vàng nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, lát nữa thằng ranh đó gây ra rắc rối gì thì có khi chúng ta cũng gặp họa theo, dù sao bây giờ hắn cũng chỉ có một cái mạng hèn, e rằng chuyện gì cũng dám làm!”
Trình Văn Đống nghiến răng nghiến lợi nói: “Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, chúng ta mau đi tố cáo hắn!”
Cả đám người vội vàng đi về phía vọng gác gần nhất.
“Đứng lại, làm gì thế hả?”
Mấy binh lính canh vọng gác được trang bị đầy đủ vũ trang nhìn thấy mấy người này chạy tới, lập tức đồng loạt giơ súng lên.
“Đừng bắn, chúng tôi có thiệp mời!”
Mấy người này sợ hãi nhanh chóng lấy thiệp mời ra, binh lính canh vọng gác mới khẽ bỏ súng xuống.
“Chúng tôi muốn tố cáo, có người lén lút vào hội trường, rất có thể muốn phá hoại, mong các cậu mau bắt hắn lại…”
Trình Văn Đống vội vàng nói.
Pằng!
Chưa dứt lời, một binh lính vọng gác đột nhiên nã một phát súng dưới chân Trình Văn Đống.
“Vớ vẩn, Đây là nơi nào chứ? Làm gì có chuyện có người trà trộn vào được? Lập tức lui về ngoài đường ranh giới cho tôi, các người chỉ có thể hoạt động tại khu vực quy định, bằng không có chết cũng không hết tội!”
Binh lính vọng gác nghiêm nghị quát lớn.
Cả đám sợ toát mồ hôi lạnh, cũng không dám nhiều lời nữa.
“Vậy phải làm sao bây giờ, bọn họ không tin”.
Tiền Đại Giang run rẩy hỏi.
Lúc này, Trình Văn Đống lại vỗ trán: “Tôi thấy cũng chưa chắc đã là chuyện gì xấu, đợi lúc nữa chúng ta để ý quan sát cẩn thận, một khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang thì nhào tới bắt hắn lại!”
“Các ông cứ nghĩ mà xem, việc này có công lớn đến mức nào, đến lúc đó, không chừng hầu quân tướng còn đích thân cảm ơn chúng ta, vậy thì chúng ta cũng một bước lên mây rồi”.
Vừa nói xong, sắc mặt mấy người còn lại cũng trở nên hớn hở: “Đúng vậy, sao chúng ta lại không nghĩ ra nhỉ, ha ha ha, nói như thế thì Diệp Vĩnh Khang còn là ân nhân của chúng ta đấy, chúng ta nhất định phải cảm ơn hắn mới được ha ha ha!”
Lúc này, nghi thức đại lễ sắc phong cũng chuẩn bị bắt đầu.
Thứ tự ngồi được sắp xếp dựa theo cấp bậc và thân phận, thân phận càng cao thì vị trí ngồi lại càng gần phía trước.
Đám người Trình Văn Đống được xếp ngồi ở hàng cuối cùng, có điều, bọn họ không dám có ý bất mãn, bởi vì trên bả vai của người ngồi hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên đeo ít nhất một ngôi sao.
Chỉ bừa một người cấp bậc thấp nhất, khí thế của người đó cũng đủ để khiến bọn họ tan thành mây khói.
Tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, cứ cách năm mét giữa các lối đi lại có một binh lính đặc chủng tinh nhuệ được trang bị đầy đủ vũ trang, ánh mắt sắc bén.
Cả sảnh lớn đều ngập tràn sự oai phong và uy nghiêm, ngay cả đám người Trình Văn Đống ngồi hàng chót cũng không dám thở mạnh.
Thế nhưng trong lòng bọn họ lại không kiềm chế được sự kích động, chỉ một lát nữa sẽ được nhìn thấy diện mạo thực sự của hầu quân tướng.
Nếu vô tình được người ta để mắt tới thì sau này đừng nói là một Giang Bắc, ngay cả toàn bộ nước Long Hạ, bọn họ cũng có thể bước đi nghênh ngang!
Choang!
Choang!
Choang!
Lúc này, chuông lớn chính giữa đại sảnh đột nhiên phát ra ba tiếng vang rung trời.
“Đại lễ sắc phong chính thức bắt đầu!”
Một sĩ quan ba sao trang nghiêm tuyên bố.
Ngay sau đó, tiếng bước chân chỉnh tề rầm rập, một đội vệ binh đeo mặt nạ, mặc chiến giáp võ trang rằn ri chạy nhịp bước từ bên ngoài vào rồi chia ra đứng hai bên hành lang, cho dù cách thật xa cũng có thể cảm nhận được áp lực sát phạt trên người họ!
Trên người đám người này không có bất kỳ huy hiệu nào, thậm chí trên bả vai cũng không có lấy một ký hiệu chiến hàm.
Nhưng tất cả mọi người ngồi đây, bao gồm cả những sĩ quan cao cấp ngồi hàng trước cũng không dám khinh thường đội vệ binh này.
Bởi họ biết, đội vệ binh này chính là cấm vệ tinh nhuệ nhất Long Hạ, không thuộc sự quản lý của bất kỳ chiến khu nào, mà là được phụ trách bởi cơ quan quyền lực tối cao.
Toàn bộ Long Hạ chỉ có hai người nắm trong tay quyền điều động bọn họ, một người là Tổng chỉ huy tối cao quân đội Long Hạ - Trịnh Thiên Khải, còn người kia thì không cần nói cũng biết.
Đồng thời, sự xuất hiện của đội cấm vệ cũng khiến cho tất cả mọi người thêm phần kính sợ với hầu quân tướng.
Lúc các hầu tướng khác được sắc phong chưa từng có cấm vệ xuất hiện.
Thế mà bây giờ lại xuất hiện trong đại lễ sắc phong của hầu quân tướng, điều này đủ để nói rõ bên trên coi trọng vị này đến mức nào!
Ngay sau đó, lại có hai sĩ quan mặc chiến giáp vũ trang, mặt mày trang nghiêm đi từ bên ngoài vào.
Tư thế hai người này vô cùng mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén, trên người cũng đằng đằng sát khí, dù trên bả vai chỉ đeo hàm một sao nhưng ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều tràn đầy vẻ súng bái kính nể.
Thần hộ quốc phía Bắc, Lôi Ngàn Tuyệt!
Chiến thần trấn quốc phía Nam, Lục Phong Thần!
“Trời ơi, ngay cả hai vị này cũng xuất hiện thì hầu quân tướng còn kinh khủng tới cỡ nào!”
Trình Văn Đống không nhẫn nhịn được nữa, kinh hãi hét lên.
Toàn bộ nước Long Hạ không ai không biết, không ai không hiểu uy danh của Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần!
Ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết, đây là hai bức tường thành sắt thép vững chắc nhất nước Long Hạ, bảo vệ cho hàng ngàn hàng vạn con dân Long Hạ!
Hơn nữa, hai người này trước giờ luôn cao xa vời vợi, ngoại trừ chiến đấu thì không bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động mang tính lễ nghi nào.
Năm ngoái đã từng có một hoạt động giao lưu quốc tế, có tận mấy chục vị nguyên thủ quốc gia tham dự, Trịnh Thiên Khải đích thân chỉ đích danh muốn hai người tham gia nhưng hai người họ vẫn từ chối.
Hai người còn đánh tiếng rằng: Bọn họ chỉ biết đánh giặc, không phải người mẫu, không muốn đứng ở đó cho người khác ngắm nhìn!
Do đó hai người họ xuất hiện ở đại lễ sắc phong lần này, quả thật khiến người khác vô cùng kinh ngạc!
Nhưng đồng thời cũng chứng tỏ rằng, hầu quân tướng còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng!
Xoạt
Hai người đi tới trước lễ đài, đứng nghiêm, xoay người, chào, lớn giọng hô: “Cung nghênh hầu quân tướng!”
Ngay lập tức, tất cả sĩ quan cũng đồng thời đứng lên, nhìn về phía cửa, đồng loạt hô chào: “Cung nghênh hầu quân tướng!”