Trở Về Bên Em - Diệp Vĩnh Khang

Chương 137: Ba điều kiện




Địa điểm là nhà hàng Thủy Tinh cao tầng do Trần Tiểu Túy mở.

Có một tấm biển ghi "Hôm nay đóng cửa" ở cửa.

Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trần Tiểu Túy đang ở trong phòng riêng trong cùng.

Điều khiến Diệp Vĩnh Khang ngạc nhiên là Trình Văn Đống cũng đang ở đó.

"Anh Diệp".

Trần Tiểu Túy nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước vào, nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.

Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, thấy biểu hiện của Trần Tiểu Túy không đúng lắm, nhìn lại điệu bộ đắc ý của Trình Văn Đống bên cạnh, trong lòng cũng đoán ra được đôi phần.

"Có chuyện gì không?"

Diệp Vĩnh Khang kéo một cái ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, cúi đầu cạy móng tay, chậm rãi hỏi.

Không biết câu này là hỏi Trần Tiểu Túy hay Trình Văn Đống bên cạnh.

"Ha ha, anh Diệp, anh phải thay đổi cái tính cách này đi. Dù là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ cao quý đi chăng nữa, anh cũng phải hiểu phép tắc chứ, nếu không sẽ bị thiệt thòi lớn đấy".

Trình Văn Đống cười nói, thực ra ám chỉ rằng Diệp Vĩnh Khang không chủ động chào hỏi ông ta khi bước vào.

"Xin lỗi, tôi từ nhỏ đã không biết phép tắc là gì cả".

Diệp Vĩnh Khang nghiêng cằm thổi móng tay một cái, vẫn không ngẩng đầu lên nói.

Khuôn mặt của Trình Văn Đống biến sắc.

"Anh Diệp..."

Trần Tiểu Túy lo lắng, vừa định mở miệng nói gì đó, thì Trình Văn Đống đột nhiên phất tay một cái, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây, sau đó cười to: "Ha haha ha, được lắm được lắm, anh là người đầu tiên nhận được thiệp đen mà vẫn bình tĩnh như vậy đấy".

"Chỉ là một số việc ‘diễn’ thôi thì không thể giải quyết được, bởi vì sự việc kiểu gì cũng sẽ xảy ra, anh nói có đúng không?"

Trình Văn Đống tin rằng Diệp Vĩnh Khang đang giả vờ bình tĩnh.

Thấy Diệp Vĩnh Khang không có phản ứng, Trình Văn Đống chậm rãi châm một điếu xì gà, phun ra một hơi khói với vẻ mặt hưởng thụ, dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Trở lại chuyện chính đi, chuyện này vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào đâu".

"Nhưng Tiểu Túy là em gái tôi. Nếu cô ấy đã mở miệng nhờ vả, tôi thân làm anh cũng phải nể mặt đôi phần".

"Hơn nữa, tôi vẫn luôn coi anh Diệp như em trai ruột của mình, nên tôi sẽ lo chuyện này".

"Về chuyện thiệp đen, tôi có thể tìm La Thiết Hiên nói chuyện. Dù sao chúng tôi cũng đều là những người chuẩn bị tham gia đại lễ sắc phong hầu quân tướng. Nếu tôi mở miệng, ông ta nhất định sẽ nể mặt".

Sau khi Trình Văn Đống nói xong, ông ta nhẹ nhàng chống cằm, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng mà, Diệp Vĩnh Khang vẫn không hề ngẩng đầu lên, như là đang nhắm mắt dưỡng thần, thờ ơ đáp: "Vậy thì sao?"

Trình Văn Đống nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang trong vài giây, sau đó khóe miệng nhếch lên vẻ giễu cợt, nghĩ thầm mày cứ giả vờ tiếp đi, tao sẽ xem xem mày giả vờ được tới khi nào.

Ông ta tin rằng nếu đã có thể leo lên được chức chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, Diệp Vĩnh Khang chắc chắn không phải là kẻ ngốc.

Ông ta hiểu rất rõ, nếu là bình thường, thiệp đen nhà họ La đối với anh mà nói, chắc chắn không vấn đề gì, vì dù sao anh cũng có thân phận là chủ tịch ngân hàng.

Nhưng bây giờ thì khác, lát nữa nhà họ La nữa sẽ tham dự đại lễ, giống như cá chép sau khi vượt vũ môn thì sẽ không còn là cá chép nữa vậy.

Đến lúc đó chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ là cái thá gì?

Dưới con mắt của những ông chủ thực sự, đó chỉ là một kẻ làm ăn mà thôi!

Trần Tiểu Túy thấy thái độ của Diệp Vĩnh Khang, cuống hết cả lên, từ tối hôm qua khi biết được nhà họ La gửi thiệp đen cho Diệp Vĩnh Khang, thần kinh cô ấy đã rất căng thẳng.

Tốn bao nhiên công sức mới hẹn được Trình Văn Đống ra ngoài, bây giờ chỉ có Trình Văn Đống mới có thể giúp Diệp Vĩnh Khang thoát khỏi cuộc khủng hoảng này.

Nhưng thái độ của anh Diệp….

"Sếp Trình, em xin lỗi, anh Diệp..."

Trần Tiểu Túy vội vàng giải thích với Trình Văn Đống, nhưng Trình Văn Đống lại nhẹ khoát tay và nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt hết sức tinh ranh.

Diệp Vĩnh Khang vẫn một mực nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ là vì không muốn Trần Tiểu Túy lo lắng nhiều như vậy, một lúc sau, Diệp Vĩnh Khang mới chậm rãi nhướng mi, nhìn về phía Trình Văn Đống, hời hợt nói: "Nói như vậy, tôi phải cảm ơn sếp Trình rồi".

"Chỉ là nhìn sếp Trình cũng không giống người nhiệt tình, cho nên hẳn là sẽ không giúp tôi miễn phí đâu nhỉ".

Trình Văn Đống đột nhiên cười ha hả.

"Có vẻ như anh Diệp cũng không phải là người hồ đồ. Điều kiện của tôi không nhiều, chỉ có ba cái thôi. Đầu tiên, tôi muốn có 15% cổ phần ở ngân hàng Kim Kỳ. Cái này không nhiều quá chứ".

Diệp Vĩnh Khang vẫn nhìn đối phương bằng ánh mắt vô cảm, trên mặt không có chút dao động cảm xúc nào: "Còn điều kiện thứ hai?"

Trình Văn Đống rướn cổ, chỉ vào chai vodka trên bàn và nói: "Lần trước ở câu lạc bộ, tôi thấy anh Diệp có vẻ thích uống rượu. Chai vodka này là thành ý của tôi. Anh uống hết nó trong một hơi đi".

"Sếp Trình..."

Trần Tiểu Túy trông có vẻ lo lắng, uống hết một chai rượu vodka trong một hơi, không phải là muốn lấy mạng người ta sao.

Trình Văn Đống sốt ruột xua tay ngăn Trần Tiểu Túy lại, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang đầy tinh quái: "Sao? Anh Diệp có ý kiến gì không?"

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm chai vodka cười nhạt nói: "Còn điều kiện thứ ba?"

Trình Văn Đống nở nụ cười ẩn ý, đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt xấu xa nhìn Trần Tiểu Túy một lượt: "Điều kiện thứ ba, thực ra không phải là điều kiện, nhưng có thể sau này anh sẽ phải gọi Tiểu Túy là chị dâu đấy".

Khuôn mặt Diệp Vĩnh Khang sau khi nghe xong liền đanh lại, anh nhìn thấy vẻ mặt bứt rứt bất an của Trần Tiểu Túy, rồi lại nhìn vào tròng mắt dâm dục của Trình Văn Đống, lập tức hiểu ra!

"Tiểu Túy, chuyện này là sao đây?"

Diệp Vĩnh Khang trầm giọng hỏi.

Trần Tiểu Túy cúi đầu, khẽ cắn môi: "Anh Diệp, tôi... tôi tình nguyện kết hôn với sếp Trình".

"Ha haha haha!"

Trình Văn Đống bật cười, duỗi tay đặt lên đùi Trần Tiểu Túy cười với Diệp Vĩnh Khang: "Nghe rõ chưa, tôi với Tiểu Túy là tình yêu đích thực đấy, về sau anh phải gọi cô ấy là chị dâu rồi".

Trần Tiểu Túy dùng hai tay bám vào chân, có thể nhìn ra cô ấy không hề muốn.

Bốp!

Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang bất ngờ cầm lấy ly rượu trên bàn đập vào đầu Trình Văn Đống.

‘Choang’ một tiếng, ly thủy tinh vỡ tan trên đầu Trình Văn Đống, Diệp Vĩnh Khang nhảy tới, túm lấy cổ áo Trình Văn Đống và đè đầu đối phương xuống bàn.

"Diệp Vĩnh Khang, mày muốn gì, không muốn sống nữa à?"

Trình Văn Đống không ngờ đối phương lại dám ra tay với mình, tức giận nói: "Mày phải hiểu, người bây giờ có thể cứu mày chỉ có tao thôi!"

"Tao bây giờ là khách quý của hầu quân tướng đấy, nếu mày dám động đến tao, tao cam đoan mày chết cũng không có chỗ chôn đâu!"

Bốp!

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại cầm lấy một ly nữa và đập vào đầu Trình Văn Đống.

"Vodka, phải không?"

Diệp Vĩnh Khang cầm lấy cả chai vodka trên bàn, sau đó từ từ nâng lên.

"Anh Diệp đừng bốc đồng!"

Trần Tiểu Túy tái mặt vì sợ hãi, định chạy tới ngăn cản, nhưng Diệp Vĩnh Khang tức giận hét lên: "Cô biến sang một bên đi!"

Bốp!

Ngay lập tức, cả chai vodka cũng vỡ tan trên đầu Trình Văn Đống, máu ngay lập tức chảy ròng ròng.

"Ngoài ra, 15% cổ phần trong ngân hàng Kim Kỳ đúng không? Vậy phải xem ông có gan tiêu thụ không đã!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.