“Á!”
Hạ Huyền Trúc sợ hãi hét lớn, vội vàng lăn từ trên người Diệp Vĩnh Khang xuống, kéo chăn che đậy cơ thể, hoảng hốt nói: “Tiểu Trân, sao con lại vào đây?”
Diệp Tiểu Trân dụi mắt nói: “Vừa nãy con nghe thấy mẹ kêu rất lớn tiếng, còn tưởng rằng bố đang đánh mẹ nữa chứ”.
Nghe thấy vậy, sắc mặt hai vợ chồng lập tức đỏ bừng tới tận mang tai.
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nói: “Tiểu Trân ngoan, ban nãy bố mẹ đang tập thể dục, bố yêu mẹ con như thế thì sao có thể ra tay đánh mẹ được chứ”.
Diệp Tiểu Trân gật đầu đáp: “Vâng ạ, hơn nữa lúc nãy con cũng nhìn thấy rồi, mẹ vẫn luôn ở trên, bố đánh không thắng mẹ đâu”.
“Ừ ừ, Tiểu Trân ngoan, mau về ngủ đi, sau này phải nhớ gõ cửa trước khi vào phòng đấy nhé”.
Diệp Vĩnh Khang làm ra vẻ trấn tĩnh bảo Tiểu Trân về phòng, lúc này hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sau này em có thể nhỏ tiếng hơn được không? Làm con gái tỉnh giấc luôn rồi kìa”.
Diệp Vĩnh Khang phàn nàn.
“Anh còn trách em nữa, không phải tại anh nói sao, như vậy anh mới có cảm giác, sau này anh đừng có mà động vào em nữa!”
Hạ Huyền Trúc tức giận nói.
“Ha ha, ý của anh là sau này nhỏ tiếng hơn thôi, nào, tiếp tục, tiếp tục”.
“Anh tự đi mà làm, đừng động vào em, ngày mai em còn phải dậy sớm đến sân bay nhận một lô thiết bị nữa, ngủ sớm đi”.
“Thiết bị gì vậy, bảo mấy người đi nhận thay không phải được rồi à, sao em phải tự mình đi chứ”.
“Lô thiết bị đó không giống những lô khác, là thiết bị đo lường tiên tiến nhất, dự án này có mấy chỗ vướng mắc khi thi công, không có lô thiết bị đó thì căn bản không thể hoàn thành, hơn nữa lô thiết bị đó còn cực kỳ đắt đỏ, không thể lấy ra làm trò đùa được đâu, ngủ sớm thôi”.
“Ừ ừ, vậy ngủ thôi…”
Ngày hôm sau, trời vẫn chưa sáng Hạ Huyền Trúc đã tới sân bay, còn Diệp Vĩnh Khang ở nhà làm bữa sáng cho Diệp Tiểu Trân, sau đó đưa cô bé tới trường mẫu giáo.
Lúc trở về nhà, đang chuẩn bị dọn dẹp vệ sinh, Hạ Huyền Trúc đột nhiên gọi điện thoại tới, vừa nghe được một câu, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên u ám: “Em đừng sốt ruột, anh tới ngay đây!”
Diệp Vĩnh Khang lái xe như bay tới nơi thi công dự án, từ xa đã nhìn thấy phía trước có một đám người đang xúm lại.
“Vĩnh Khang”.
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang, nước mắt giàn giụa nói: “Thiết bị của chúng ta bị người khác cướp mất rồi”.
“Hả? Kẻ nào làm vậy?”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng an ủi: “Đừng nôn nóng, từ từ nói”.
Quản lý dự án đứng bên cạnh nhíu mày nói: “Anh Diệp, lô thiết bị mà chúng tôi nhận tại sân bay vừa vận chuyển tới bán đảo thì đột nhiên có một đám người xông tới cầm dao cướp cả thiết bị lẫn xe”.
“Đám người đó che mặt nên nhìn không rõ mặt mũi ra sao, chúng tôi cũng không biết là do ai làm”.
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một hồi, rồi hỏi: “Có đối tượng nào khả nghi không?”
Quản lý dự án lắc đầu, thở dài nói: “Cái này khó nói lắm, từ sau khi chúng ta giành được dự án này, có rất nhiều người đố kỵ với chúng ta”.
“Hơn nữa lô thiết bị đó vô cùng quý giá, không phải cứ có tiền là mua được, vậy nên cũng không loại trừ khả năng cướp tài sản”.
“Cướp tài sản?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau khi liếc nhìn xung quanh một vòng thì đột nhiên hỏi: “Mấy người A Minh đâu? Không phải bọn họ vẫn luôn phụ trách đảm bảo cho sự an toàn của công trường sao?”
Mấy người A Minh mà Diệp Vĩnh Khang nhắc đến là đám côn đồ mà Mã Lão Quỷ phái đến công trường làm loạn.
Sau khi Mã Lão Quỷ bị bố con Tần Long Tượng tiêu diệt thì đám côn đồ đó đã ở lại làm bảo vệ cho công trường, phụ trách đảm bảo cho sự an toàn của công trường.
“Hôm qua mấy người A Minh đã xin nghỉ rồi, hình như là do ăn phải thức ăn ôi thiu nên bị ngộ độc thực phẩm, vậy nên hôm nay lúc tới sân bay nhận thiết bị thì bọn họ không đi theo”.
Quản lý dự án trả lời.
“Ngộ độc thực phẩm ư?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, sau đó nói với Hạ Huyền Trúc: “Huyền Trúc, em đừng sốt ruột, bảo mọi người về công ty trước đi, anh đi xử lý vài việc”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay xe trở về, trên đường anh gọi cho Tần Hạc một cuộc điện thoại, bảo anh ta điều tra nơi ở của mấy người A Minh.
Diệp Vĩnh Khang vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm, không dưng lại ngộ độc thực phẩm đúng vào lúc này, cũng trùng hợp quá rồi đấy nhỉ.
Một lát sau, Tần Hạc đã điều tra ra manh mối: “Anh Diệp, tra ra rồi, bây giờ mấy người A Minh quả thực đang ở trong bệnh viện”.
“Bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện Song Nam, là một bệnh viện tư nhân ở bên phía Bắc Thành”.
Tần Hạc trả lời.
“Bệnh viện Song Nam?”
Diệp Vĩnh Khang hơi cau mày: “Anh lập tức dẫn thêm mấy người tới trước cửa đợi tôi”. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Tôi hiểu rồi, anh Diệp!”
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đã có thể xác định được chắc chắn mấy người A Minh có vấn đề.
Bởi vì bệnh viện Song Nam ở Bắc Thành, cách nơi này rất xa, nếu bị ngộ độc thực phẩm thật thì tại sao không tới bệnh viện thành phố ở ngay gần đây mà cứ phải bỏ gần tìm xa chạy tới một bệnh viện tư nhân làm gì chứ?
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Vĩnh Khang tới trước cửa bệnh viện Song Nam, Tần Hạc đã dẫn theo mấy thanh niên trai tráng đợi sẵn trước cửa.
“Anh Diệp, bọn họ ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt trên tầng cao nhất, tôi cũng đã tra rõ ông chủ đứng phía sau bệnh viện này rồi, là một người bạn cũ của Mã Lão Quỷ”.
Tần Hạc là một người cực kỳ đáng tin, không cần Diệp Vĩnh Khang phải nói nhiều, trên đường đi anh ta đã điều tra lại một lượt toàn bộ sự việc.
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm, sau đó thì thầm mấy câu bên tai Tần Hạc.
Sau khi nghe xong, Tần Hạc cười ha hả: “Ý kiến này rất hay, anh Diệp yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ xử lý chuyện này thoả đáng!”
Dứt lời, Tần Hạc dẫn theo mấy thanh niên vạm vỡ đi vào bên trong toà nhà làm việc phía bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang một thân một mình bước vào trong thang máy của khoa nội trú.
Vừa mới bước tới cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đã nghe thấy tiếng cười đùa hi hi ha ha phía bên trong, kèm theo đó là những tiếng hú hét huyên náo.
Diệp Vĩnh Khang đẩy cửa, nhìn thấy mấy người A Minh đang ngồi xung quanh giường chơi bài, miệng ngậm điếu thuốc lá, bên cạnh còn có thêm mấy thùng bia, cả phòng bệnh mịt mờ khói thuốc.
“Anh Diệp!”
Thấy Diệp Vĩnh Khang đột nhiên xuất hiện trước cửa, A Minh sợ tới mức tay run bắn lên, điếu thuốc lập tức rớt từ trên miệng xuống.
Những người khác nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang cũng hết sức hoảng sợ.
“Thoải mái thật đấy”.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn mấy người kia một lượt, sau đó đóng cửa lại rồi ngồi xuống chiếc ghế phía bên cạnh, bình thản nhìn mấy người kia, rồi lên tiếng: “Nghe nói mấy người bị ngộ độc thực phẩm, nên tôi mới đặc biệt qua xem thử, có điều bây giờ xem ra hình như mấy người vẫn rất sung sức”.
A Minh vội vàng cười nói: “Anh Diệp có lòng rồi, hôm qua tôi và các anh em ăn phải nấm có độc ở quán vỉa hè, may mà được cứu chữa kịp thời, bác sĩ nói nghỉ ngơi thêm vài ngày là có thể xuất viện rồi”.
“Ồ? Nấm độc? Ăn ở quán vỉa hè nào thế, tôi cũng muốn đi thử xem, tôi vẫn chưa được nếm thử coi nấm độc có mùi vị như thế nào”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
“Anh Diệp nói đùa rồi, sau khi ông chủ của quán vỉa hè đó hay tin xảy ra chuyện này thì đã bỏ chạy ngay trong đêm luôn, chúng tôi cũng không tìm ra được ông ta”.
A Minh vừa cười nói, vừa lấy ra một quyển sổ từ trên đầu giường, lật ra nói: “Nếu như anh Diệp không tin thì đây là bệnh án, bên trên có viết rất rõ ràng, tối qua chúng tôi còn phải rửa dạ dày, đây còn có chữ ký của bác sĩ”.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn bệnh án, nhưng không hề giơ tay cầm lấy mà liếc nhìn A Minh rồi thản nhiên lên tiếng: “A Minh, tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ nói thật thì vẫn còn kịp”.
A Minh sững sờ, vội vàng cười nói: “Anh Diệp, anh đang nói gì thế, sao tôi nghe chẳng hiểu gì cả”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn mấy người A Minh mấy giây, A Minh bị ánh mắt này dọa sợ chết khiếp: “Anh…anh Diệp, tôi thật sự không hiểu…”
Rầm!
Lúc này, cửa đột nhiên bị người khác đạp mạnh ra, Tần Hạc dẫn theo mấy thanh niên vạm vỡ bước từ bên ngoài vào: “Không hiểu phải không, vậy thì để tao giúp mày hiểu ra!”
Tần Hạc vừa nói vừa hất tay, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng, máu thịt lẫn lộn bị đẩy vào bên trong.