“Sếp Hạ, thực ra vừa rồi tôi không hề có ý định phản bội công ty, chẳng qua tôi dùng chiến thuật đánh vu hồi giúp công ty chúng ta mà thôi”.
Triệu Mỹ Quyên nhìn Hạ Huyền Trúc cười nói: “Công ty hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi cũng nóng ruột, vì vậy sau khi day dứt, chi bằng giả vờ nịnh nọt bọn họ, sau đó xâm nhập vào nội bộ của họ”.
“Chỉ có như vậy thì tôi mới có được lòng tin của họ và sau đó lợi dụng sự tín nhiệm của Lý Bồi Hồng và lẳng lặng luân chuyển vật liệu cho công ty chúng ta”.
“Mặc dù làm như vậy khá nguy hiểm nhưng vì công ty và sếp Hạ , Triệu Mỹ Quyên tôi quyết không từ bỏ, giờ thì tốt rồi, nguy cơ đã qua, tôi biết công ty Huyền Trúc của chúng ta là đỉnh nhất!”
Hạ Huyền Trúc bình tĩnh nhìn Triệu Mỹ Quyên.
CV trước đây của người này vô cùng tệ hại, trong vòng ba tháng mà bị tới hai công ty đuổi việc.
Hạ Huyền Trúc vốn không định tuyển cô ta nhưng cô ta chạy tới công ty khóc lóc sụt sùi cầu xin, hơn nữa còn nói bản thân ấm ức như thế nào.
Hạ Huyền Trúc cũng muốn cho cô ta cơ hội rồi giữ cô ta lại công ty.
“Cô đã biết công ty kiến trúc Huyền Trúc tuyệt vời như vậy thì cô cho rằng tôi và người trong công ty đều là kẻ ngốc sao?”
Hạ Huyền Trúc lạnh lùng lên tiếng: “Xin lỗi, sau này trên CV của cô lại có thêm một lần bị đuổi việc nữa rồi!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
“Sếp Hạ, tôi sai rồi, xin cô cho tôi thêm một cơ hội. Tôi thật sự sai rồi, tôi không thể không có công việc này”.
Triệu Mỹ Quyên vội vàng đuổi theo và quỳ phụp xuống đất rồi lại bắt đầu cầu xin với vẻ sụt sùi: “Nhà tôi có mẹ già cần nuôi dưỡng, còn có hai đứa trẻ, tất cả đều dựa vào tôi. Giờ tôi không có công việc, bọn họ sẽ bị chết đói mất…”
“Bảo vệ, mau lôi người này ra!”
Hạ Huyền Trúc không muốn phí lời với loại người này, lúc cô ta cầu xin cô giữ lại cũng nói y hệt như vậy.
Dù Hạ Huyền Trúc biết rằng gia cảnh nhà Triệu Mỹ Quyên có phần khó khăn nhưng cô cũng không phải là Bồ Tát sống, cô còn phải có trách nhiệm với rất đông nhân viên của công ty nữa!
Nguy cơ một lần nữa được giải quyết.
Hạ Huyền Trúc dựa vào ghế thở phào, gánh nặng cuối cùng cũng được trút bỏ.
“Sếp Hạ, thế giới này thật kỳ diệu, không ngờ đám người cung cấp vật liệu như Lý Bồi Hùng lại đột nhiên trỗi dậy lương tâm, chỉ có điều cái cách xin lỗi của bọn họ cũng khoa trương quá! Ha ha”
Thư ký Ngô đứng bên cạnh vừa nói vừa cười.
Hạ Huyền Trúc chỉ khẽ cười lắc đầu: “Có lẽ đã có người ép họ phải trỗi dậy lương tâm đó thôi”.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết là do Diệp Vĩnh Khang làm.
Chỉ có điều Hạ Huyền Trúc không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Nghĩ tới việc một người đàn ông ngầu như vậy là chồng của mình thì Hạ Huyền Trúc cảm thấy vô cùng hài lòng và hạnh phúc.
“Ông xã, anh thật tuyệt, anh đã làm thế nào mà khiến đám người Lý Bồi Hùng sợ như con chim cút vậy”.
Trên đường về nhà, Hạ Huyền Trúc vừa lái xe vừa sốt ruột gọi điện thoại cho Diệp Vĩnh Khang.
“Vậy đã là gì, không phải anh đã nói với em rồi sao, sau này chỉ cần có anh thì người khác đừng hòng bắt nạt em”.
“Phải rồi, em mau về đi, cô Diêu tới nhà chúng ta chơi, đang đợi em về ăn cơm đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đeo tạp dề vừa nói điện thoại vừa nấu đồ ăn.
“Cô giáo Diêu, Tiểu Trân, chuẩn bị ăn cơm thôi!”
Diệp Vĩnh Khang bưng đồ ăn lên và bước tới vườn hoa gọi Diêu San cùng Tiểu Trân.
Hai người đang chơi nhảy dây trong vườn. Tiểu Trân thi thoảng còn bật tiếng cười lanh lảnh, Diêu San cũng giống như một đứa trẻ con chơi rất vui vẻ.
“Anh Diệp, bình thường cũng một mình anh làm việc nhà à?”
Diêu San vừa giúp bưng đồ ăn ra bàn vừa cười hỏi: “Những chuyện này đúng ra nên để phụ nữ làm, cô Hạ công việc bận quá, vừa rồi Tiểu Trân còn nói hầu như cô Hạ rất ít khi chơi đùa cùng con bé”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Thực ra cũng chẳng có ai quy định việc nhà nhất định phải do phụ nữ làm, Hạ Huyền Trúc có lý tưởng của cô ấy, người làm chồng như tôi nên dốc toàn lực ủng hộ cô ấy mới phải”.
“Hơn nữa, Tiểu Trân cũng có thể hiểu được mẹ nó, có phải không Tiểu Trân?”
Tiểu Trân cũng đang phụ giúp bưng đồ ăn ra. Cô bé gật đầu: “Dạ, mặc dù bình thường mẹ ít có thời gian chơi với con nhưng con cũng giống bố có thể hiểu được mẹ”.
Diêu San cười, không nói tiếp nữa.
Thức ăn lên bàn chưa bao lâu thì Hạ Huyền Trúc đã cầm chìa khóa xe từ ngoài bước vào.
“Cô Diêu, thật xin lỗi, hôm nay công ty bận quá, không biết là cô tới nhà”.
Hạ Huyền Trúc vừa thay giầy vừa cười nói.
“Cô Hạ đừng khách sáo, hôm nay tôi tới thăm Tiểu Trân để có thể hiểu hơn về con bé hơn”.
“Chỉ có anh Diệp là vẽ ra một bàn đồ ăn, người phải xin lỗi là tôi ấy, đã gây phiền phức cho mọi người rồi".
Diêu San vừa cười vừa kéo một chiếc ghế ra: “Cô Hạ mệt cả ngày rồi chắc chắn là đói lắm, mau ngồi xuống ăn cơm”.
Bữa ăn diễn ra vô cùng vui vẻ, vui nhất là Tiểu Trân, sợ cô Diêu San ăn không no, con bé cứ không ngừng gắp thức ăn cho cô giáo.
Diêu San cũng không ngớt lời khen ngợi Tiểu Trân hiểu chuyện, bầu không khí vô cùng ấm cúng.
“Cô Hạ, hôm nay tới nhà Tiểu Trân nên tôi cũng hiểu được tương đối tình hình rồi”.
“Tôi là giáo viên của Tiểu Trân nên phải có trách nhiệm với con bé. Giờ đang là lúc các bạn nhỏ cần người bầu bạn”.
“Mong là sau nay cô Hạ bớt chút thời gian chơi cùng con trẻ, dù sao thì ở cùng mẹ ruột cũng khác với ở cùng bố ruột”.
Hạ Huyền Trúc áy náy nói: “Điều này là do tôi sai, do công việc bận quá, cảm ơn cô Diêu, sau này tôi nhất định sẽ chú ý”.
Diêu San gật đầu rồi nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, mặc dù chuyện này tôi không nên nói ra nhưng tôi cảm thấy anh Diệp vất vả quá”.
“Một người đàn ông mà hàng ngày dọn nhà, nấu cơm, chăm con, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người khác cười chê”.
“Đàn ông nên giống như con chim đại bàng, để cho anh ấy có không gian dang rộng đôi cánh chứ không phải là chuyện bếp nước củi dầu…”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cười nói: “Cảm ơn cô Diêu, có điều chắc chuyện này cô hiểu lầm Huyền Trúc rồi”.
“Cô ấy cũng không hề bắt tôi làm việc nhà, muốn tôi ra ngoài lăn lộn nhưng con người tôi không có lý tưởng gì, chỉ cảm thấy ở nhà làm việc nhà, chăm con là hạnh phúc”.
“Hơn nữa, tôi không hề cảm thấy làm công việc này mất mặt, chỉ cần Huyền Trúc và Tiểu Trân thấy vui là tôi mãn nguyện rồi”.
“Cô Diêu, cô đừng chỉ nói nữa, ăn thêm đi, thử cá này xem, đây là món tủ của tôi đấy, gắp cho cô một miếng nhé”.
Diêu San mở miệng định nói gì đó nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt lại và đôi mắt ánh lên vẻ thất vọng.
Sau khi ăn xong, Diêu San lại hỏi Diệp Vĩnh Khang về tiếng Đức, không ngờ trời đã tối dần, Diêu San đứng dậy chuẩn bị tạm biệt ra về
“Anh Diệp, ở đây khó bắt xe, phiền anh đưa tôi về một chuyến”.
Diêu San cười với vẻ có lỗi.
Diệp Vĩnh Khang cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Huyền Trúc, hay là em đưa cô Diêu về đi, hai người tiện trao đổi luôn về việc phụ đạo bài tập giúp Tiểu Trân”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang bèn đưa Tiểu Trân vào phòng sách.
“Cô Diêu, để tôi đưa cô về”.
Hạ Huyền Trúc cười nói với Diêu San.
“Ừ, vậy phiền cô Hạ vậy”.
Diêu San gật đầu, nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ kỳ lạ.
“Bố ơi, taị sao bố lại để mẹ đưa cô Diêu về ạ?”
Tiểu Trân chớp chớp đôi mắt lấp lánh hỏi bố mình.
Diệp Vĩnh Khang cười, khẽ xoa đầu Tiểu Trân và nói giọng dịu dàng: “Bởi vì bố rất yêu mẹ của con".