Hôm nay Diêu San mặc một chiếc váy mỏng màu trắng, khiến cô ấy trông vô cùng rạng rỡ.
Nhưng đây không phải là vấn đề, vấn đề là Hạ Huyền Trúc cũng có một chiếc váy giống hệt như vậy.
Vì chiều cao và thân hình của Diêu San sêm sêm với Hạ Huyền Trúc nên Diệp Vĩnh Khang chớp mắt còn nghĩ rằng vợ mình tới.
"Anh Diệp, váy của tôi có vấn đề gì à?"
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang chăm chú nhìn váy của mình, Diêu San không khỏi cười nói.
"Ồ, không, bởi vì Huyền Trúc cũng có một cái giống hệt như vậy. Vừa rồi suýt nữa tôi đã nhận nhầm".
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng cười giải thích.
Tuy nhiên, trong lòng lại khá phân vân, chiếc váy kia là Diệp Vĩnh Khang đã bỏ ra mấy chục nghìn để mua cho Hạ Huyền Trúc, lúc đó còn bị Hạ Huyền Trúc mắng vì đã mua chiếc váy này, nói rằng quá lãng phí.
Mà tình hình tài chính của Diêu San cũng rất eo hẹp, tại sao đột nhiên lại có tiền để mặc một chiếc váy đắt tiền như vậy?
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của người khác, Diệp Vĩnh Khang cũng không hỏi quá nhiều, mỉm cười hàn huyên vài câu với đối phương.
Vừa định kéo Diệp Tiểu Trân đi, Diêu San đột nhiên nói: "Anh Diệp, hôm nay tôi khá rảnh. Tôi có thể đến nhà anh thăm Diệp Tiểu Trân được không? Tiện hỏi một chút về tiếng Đức".
"Oa, vậy thì tốt quá, lát nữa con sẽ đưa sô cô la của mình cho cô Diêu ăn!"
Diệp Tiểu Trân vui mừng khua chân múa tay, vội vàng bước tới nắm lấy tay Diêu San: "Cô Diêu, nhà con lớn lắm luôn, bố mua cho con rất nhiều đồ chơi, lát nữa con với cô Diêu cùng chơi nha".
Diêu San trìu mến nhìn Diệp Tiểu Trân, mỉm cười dịu dàng: "Được rồi, lát nữa cô sẽ cùng Tiểu Trân chơi nhảy dây nhé".
Nói xong nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh Diệp, anh có tiện không?"
"À à, đương nhiên là tiện rồi".
Diệp Vĩnh Khang vội vàng mở cửa mời Diêu San lên xe.
Trên thực tế, Diệp Vĩnh Khang thật sự không muốn Diêu San về nhà mình lắm, không phải vì không khách sáo mà là vì vợ của anh hiện tại không có ở nhà, việc đưa một người phụ nữ về, cứ cảm thấy kỳ kỳ sao ấy.
"Anh Diệp, tại sao chiếc xe của anh lại khác với nhưng chiếc POLO thông thường thế? Cảm giác ngồi trong xe của anh thoải mái hơn rất nhiều".
Diêu San rất tự nhiên mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cảm thấy chiếc xe này có chút khác biệt so với những chiếc xe POLO khác.
"Ồ, có lẽ là đệm mềm hơn, cũng không có gì đặc biệt".
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười.
Sau khi mua một chiếc Porsche Cayenne cho Hạ Huyền Trúc lần trước, Diệp Vĩnh Khang cũng sắm cho mình một chiếc POLO nhỏ để chạy việc lặt vặt.
Chỉ là chiếc xe POLO này ngoại trừ bên ngoài có vẻ giống những chiếc POLO khác ra, thì những chỗ khác đều đã qua cải thiến tinh vi rồi.
Kính là loại kính chống đạn phân tử cao, động cơ là loại động cơ xe tăng hàng đầu thế giới. Mọi bộ phận đều được làm thủ công bằng máy móc hàng đầu thế giới.
Ngay cả khung của chiếc xe cũng được làm bằng kim loại đặc biệt, độ cứng của nó có thể so sánh với một chiếc xe bọc thép.
Sau khi lắp ráp xong chiếc xe này đã tốn hơn hai tỷ tiền nguyên liệu, có thể gọi đây là một chiếc xe tăng khoác lên mình lớp áo POLO.
Sử Nam Bắc đã làm tất cả những điều này, Diệp Vĩnh Khang cũng rất hài lòng với nó.
Nghĩ đến Sử Nam Bắc, lông mày của Diệp Vĩnh Khang lại cau lại, từ khi anh ấy biến mất ở Hải Á, cho tới bây giờ vẫn không có manh mối gì.
Cả người giống như bốc hơi khỏi thế giới vậy, cho dù Thiên Ảnh có vận dụng mạng lưới tình báo tinh vi nhất của Điện Long Thần thì vẫn không thu hoạch được gì.
"Anh Diệp, có chuyện gì sao?"
Diêu San nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang sững sờ, vội vàng hỏi.
"À à, không sao".
Diệp Vĩnh Khang lấy lại tinh thần, vừa định khởi động xe, anh đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, liềm quay đầu lại nở nụ cười xin lỗi với Diêu San, nói: "Cô Diêu, phiền cô ngồi ở hàng ghế sau được không?"
"Tại sao?"
Diêu San tỏ vẻ khó hiểu.
Diệp Vĩnh Khang xấu hổ nói: "Tôi đã hứa với vợ tôi rằng ngoài đàn ông, ghế lái phụ chỉ dành riêng cho cô ấy, vì vậy ... Tôi xin lỗi, cô giáo Diêu".
Lúc trước, Trần Tiểu Túy đã từng ngồi vào ghế lái phụ này, để lại một vài sợi tóc dài và mùi nước hoa thoang thoảng.
Kết quả, đã bị Hạ Huyền Trúc phát hiện ra, lúc đó Diệp Vĩnh Khang đã giải thích rất lâu và hứa rằng trong tương lai, ghế lái phụ này chỉ dành cho mình cô, chuyện đó mới được cho qua.
Diêu San ngây người, nhanh chóng mỉm cười: "À vâng, xin lỗi".
Vừa nói, cô ấy vừa mở cửa đi xuống hàng ghế sau, ngồi cùng Diệp Tiểu Trân, cùng cô bé nói chuyện phiếm.
Ngay sau khi đến Sơn Thủy Hoa Môn, xe vừa tiến vào, Diêu San đã bị dãy biệt thự bên trong làm cho choáng váng.
"Anh Diệp, hóa ra anh sống ở đây. Tôi chỉ nghe nói Sơn Thủy Hoa Môn là khu biệt thự xa hoa nhất Giang Bắc, không ngờ lại đẹp như vậy!"
Diêu San kinh ngạc nhìn những ngôi biệt thự sang trọng xung quanh mình qua cửa kính xe hơi, ánh mắt đầy khao khát và ngưỡng mộ, nhưng ẩn trong đó lại có chút bất lực và buồn bã.
Đi theo Diệp Vĩnh Khang vào cửa biệt thự, Diêu San càng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc hơn.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, không gian bên trong vô cùng rộng rãi, trang trí lại càng tinh xảo không chê vào đâu được.
Diêu San không khỏi cảm thấy hơi thất vọng khi bắt đầu nghĩ đến căn nhà thuê lại trong tiểu khu của mình.
"Cô Diêu, cô cứ nói chuyện với Tiểu Trân đi, tôi vào bếp nấu cơm".
Diệp Vĩnh Khang rót một ly nước cho Diêu San, sau đó đeo tạp dề đi về phía phòng bếp.
"Anh Diệp, anh không cần khách sáo như vậy. Tôi ăn tối đơn giản, chút trái cây là được".
Diêu San vội nói.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười: "Không sao, dù sao cũng là lần đầu tiên cô đến nhà chơi, tôi cũng phải nấu vài món tủ chứ, hơn nữa ngày thường Huyền Trúc làm việc rất vất vả, lát nữa cô ấy về còn có cơm ngon canh ngọt cho cô ấy ăn".
Diệp Vĩnh Khang nói xong liền đi vào phòng bếp, ngay sau đó liền có tiếng xoong nồi truyền đến.
Diêu San sững sờ nhìn về hướng phòng bếp.
"Cô Diêu, có chuyện gì sao? Nước nóng quá ạ? Tiểu Trân thổi giúp cô nhé".
Diệp Tiểu Trân nhìn thấy Diêu San sững sờ, cô bé liền nghĩ rằng nước quá nóng, vội vàng chu miệng thổi vào chiếc cốc.
"Không, cô không khát, Tiểu Trân, cô giáo hỏi con, bố con bình thường vẫn tốt với mẹ con vậy sao?"
Diêu San nhìn Diệp Tiểu Trân hỏi.
"Vâng, bố rất tốt với mẹ, thường không cho phép mẹ vào bếp. Một lần thấy mẹ cầm chổi quét nhà, bố còn phê bình mẹ một trận đó".
"Bố nói rằng con là công chúa nhỏ trong nhà, còn mẹ là công chúa lớn trong nhà, là người bố yêu nhất trên thế giới này".
"Cô giáo Diêu, cô có nghĩ bố con là tốt nhất trên đời không? Con nghĩ bố là người bố tốt nhất trên thế giới".
Diệp Tiểu Trân chớp đôi mắt to long lanh nước, chúng tràn đầy sự thuần khiết và hạnh phúc.
"Ừ, bố Tiểu Trân là người đàn ông tốt nhất trên thế giới".
Diêu San nhìn Diệp Tiểu Trân cười nói: "Còn mẹ con là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời, hạnh phúc đến mức khiến người ta phải ghen tị".
Cùng lúc đó.
Hạ Huyền Trúc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực.
Trên bàn là một lá đơn xin từ bỏ dự án mới được viết xong.
"Sếp Hạ, chúng ta thật sự không có lựa chọn nào khác sao?"
Thư ký đứng bên cạnh với đôi mắt đỏ hoe, tuy mới gia nhập công ty xây dựng Huyền Trúc không lâu nhưng cô ấy đã có tình cảm sâu đậm với công ty này.
Sếp Hạ không những không kiêu ngạo mà còn đối xử với cô ấy như một người em gái thực sự.
Nhìn thấy công ty sắp lụi tàn, cô ấy cũng rất buồn.
Hạ Huyền Trúc từ từ mở mắt, thở ra một hơi dài, yếu ớt nói: "Nộp đơn lên đi, nói với mọi người, tôi có lỗi với họ!"