"Tại sao ông ta lại ở đây?"
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, trong lòng lộ ra một tia nghi hoặc.
Con phố này rất tồi tàn, hai bên là mấy tiệm gội đầu không bao giờ gội đầu, hầu như những người đến đây đều thuộc nhóm thu nhập thấp.
Sao một kẻ có thân phận như Trình Văn Đống lại xuất hiện ở đây?
"Anh Diệp, anh không biết đấy thôi, Trình Văn Đống là một tên khốn. Từ khi nhận được thiệp mời đến đại lễ sắc phong, ông ta liền quên luôn mình là ai!"
Lưu Đại Hải trầm giọng nói: "Dạo này ông ta rõ giễu võ giương oai, thấy ai không vừa mắt liền ra tay xử lý người đó, hai ngày trước nghe nói có một nữ sinh bị hại. Phụ huynh tìm tới nói chuyện liền bị ông ta đánh tàn phế".
"Ông ta ỷ vào việc trong tay có thiệp mời. Ai cũng không dám nói gì đến ông ta. Hiện tại đã như vậy, sau khi đại lễ xong không biết sẽ còn ngông cuồng như nào nữa?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Trình Văn Đống cách đó không xa, sờ sờ cằm: "Đi xuống xem một chút đi".
Lưu Đại Hải nhanh chóng mở cửa xe, chạy tới, quát: "Làm gì vậy, dừng tay!"
Trình Văn Đống lơ đễnh ngậm điếu xì gà, quay đầu lại nhìn thấy Lưu Đại Hải, cợt nhả: "Ồ? Là sếp Lưu à, có chuyện gì vậy, sơn hào hải vị ăn chán rồi nên đến đây để nếm thử đặc sản địa phương à?"
"Mơ đi, tất cả dừng tay!"
Lưu Đại Hải phớt lờ Trình Văn Đống, chạy đến đẩy mấy tên đàn ông cường tráng sang một bên, liền thấy cô gái kia bị họ đánh đến mức máu me đầm đìa, quần áo còn bị xé toạc.
"Trình Văn Đống, dây thần kinh nào của ông bị đứt rồi à, sao có thể đánh phụ nữ thế chứ?"
Trong khi Lưu Đại Hải cởi áo khoác ngoài và khoác lên người cô gái, ông ta trầm giọng chất vấn Trình Văn Đống.
"Hehe, phụ nữ ở nơi này cũng được gọi là người sao?"
Trình Văn Đống thả ra một hơi khói, bỡn cợt: "Sao, sếp Lưu, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không ngờ ông vẫn còn ấp ủ tâm tình đó cơ đấy, được đấy, được đấy, hahaha! "
Lưu Đại Hải mặc kệ, vươn tay đỡ cô gái dậy: "Tôi đưa cô đến bệnh viện".
Lúc chuẩn bị rời đi, Trình Văn Đống đột nhiên giơ tay chặn phía trước, nhướng mi, hờ hững nhìn Lưu Đại Hải: "Lưu Đại Hải, có phải tôi nể mặt ông quá rồi không? Ông thử tiến thêm một bước nữa xem?"
"Ông……"
Lưu Đại Hải tức đến mức nổ đom đóm mắt, nhưng ông ta không thể làm gì đối phương, từ khi Trình Văn Đống nhận được thiệp mời đại lễ sắc phong, ông ta phách lối đến mức khiến người ta phải căm hận.
"Vậy anh cứ tiến lên hai bước đi, tôi muốn xem hậu quả sẽ như thế nào".
Lúc này, một giọng nói thản nhiên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.
"Anh Diệp".
Khi Lưu Đại Hải nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang đi tới, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.
"Ồ, đây không phải là anh Diệp sao, hôm nay là ngày gì vậy? Không ngờ đường Mười Tám này, ngay cả một vị thần như anh Diệp cũng tới thăm, haha!"
Trình Văn Đống nhìn Diệp Vĩnh Khang cười.
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn Trình Văn Đống, không thèm để ý đến ông ta mà đưa cô gái tiến về phía trước hai bước, sau đó nói: "Giờ cô ấy đã tiến về phía trước hai bước rồi, tôi muốn xem hậu quả như nào".
"Đệch, muốn chết à!"
Khi nhìn thấy vậy, người của Trình Văn Đống lập tức nhấc cây gậy và chuẩn bị lao về phía Diệp Vĩnh Khang.
"Đợi đã!"
Trình Văn Đống giơ tay lên, híp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang vài giây: "Anh Diệp, dù sao chúng ta cũng là người quen cũ. Anh hết lần này tới lần khác đối đầu với tôi, e là có gì sai sai ở đây".
"Lần trước ở Casino, dựa vào những gì anh nói với tôi, nếu là người khác có khi tôi đã xin hai cánh tay rồi đấy".
"Chỉ là nể mặt thôi, nể một lần, đến lần hai thì e rằng không còn dễ thế nữa, anh có nghĩ vậy không, anh Diệp?"
Diệp Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng: "Nể mặt tôi à? Ông nghĩ ông là cái thá gì!"
"Anh……"
Trình Văn Đống cau mày, vừa chuẩn bị tấn công, bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn: "Ai, tên quái nào dám làm loạn ở địa bàn của tao!"
Sau đó một nhóm đàn ông to con cầm mã tấu hung hãn xông về phía bên này.
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên phát hiện ra kẻ cầm đầu chính là bố của Âu Dương Thiết Đản, Âu Dương Xuyên Trụ, sau đó anh mới nhớ ra rằng trước đây anh đã từng nghe Thiết Đản nói rằng mấy phòng gội đầu trên đường Mười Tám đều là do bố cậu nhóc mở, quả nhiên không hề nói điêu.
"Hả? Anh Diệp, sao anh cũng ở đây?"
Âu Dương Xuyên Trụ cũng nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang: "Anh Diệp, chờ chút, để tôi xử lý chút chuyện này đã".
Âu Dương Xuyên Trụ vừa nói xong, liền giơ dao lên chỉ vào Trình Văn Đống, tức giận nói: "Ông chán sống rồi đúng không, dám làm loạn trên địa bàn của tôi, để xem tôi xử lý ông như nào!" Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Trình Văn Đống cười cợt nhả, nhìn đối phương từ trên xuống dưới bằng ánh mắt vô cùng khinh thường, chế giễu: "Vậy cậu nói cho tôi hay, tôi nên bị xử lý như nào".
Âu Dương Xuyên Trụ liếc nhìn cô gái, sau đó nhìn Trình Văn Đống nói: "Đánh con gái nhà người ta thành như này thì sau làm sao làm ăn được nữa? Ít nhất cũng phải bỏ ra 200.000 tệ".
"Hai trăm nghìn tệ?"
Trình Văn Đống nghiêng cằm, cợt nhả: "Đối với tôi, 200.000 tệ chỉ là tiền cho một lần uống rượu, nhưng nếu hôm nay tôi không đưa thì sao?"
"Nếu hôm nay không đưa, ông đây chặt đứt cánh tay của mày!"
Âu Dương Xuyên Trụ hét lên, hàng chục tên to con cầm mã tấu phía sau cũng đồng thời tiến lên một bước.
"Chà, chặt tay tôi đúng không".
Trình Văn Đống không hề tỏ ra bối rối, từ từ lấy ra một tấm thiệp mời màu đỏ trong ngực, lắc lắc trước mặt Âu Dương Xuyên Trụ, khiêu khích nói: "Được rồi, tay tôi đây, cậu chặt đi".
"Ông lấy cái món đồ chơi này ra lừa ai vậy!"
Âu Dương Xuyên Trụ cười cười, liếc nhìn tấm thiệp mời.
Nhìn qua thì chưa thấy gì, nhưng khi nhìn thấy nội dung trên thiệp mời, sắc mặt anh ta lập tức thay dổi, anh ta thốt lên: "Thiệp mời đại lễ sắc phong!"
"Cái gì? Thiệp mời đại lễ!"
Đám người phía sau cùng hít vào một hơi, gậy gộc trên tay lần lượt rơi xuống đất phát ra tiếng ‘leng keng’.
Đại lễ sắc phong hầu quân tướng hiện đang được ưu tiên hàng đầu ở Giang Bắc, từ người trăm tuổi đến trẻ ba tuổi đều biết đến đại lễ này.
Thiệp mời đại lễ sắc phong như thánh vật trong mắt họ, ai nhìn thấy cũng phải khiếp sợ.
"Xem ra cậu cũng khá biết điều đấy".
Trình Văn Đống cười lạnh: "Chặt à, tiếp tục chặt đi, nếu hôm nay không chặt, thì để lại cánh tay của mình đi!"
"Anh Xuyên Trụ, anh đừng để ý đến em, anh mau đi đi".
Cô gái kia cũng hoảng sợ, ngày thường Âu Dương Xuyên Trụ đối với họ rất tốt, cô ấy không muốn làm Âu Dương Xuyên Trụ bị liên lụy, cô ấy lảo đảo tiến lên hai bước, quỳ gối trước mặt Trình Văn Đống, cầu xin: "Đại ca, nếu tôi làm sai chuyện gì, anh phạt tôi là được rồi, không lên quan đến anh Xuyên Trụ".
"Mày là cái thá gì, tao làm việc cũng cần mày xía vào à?"
Trình Văn Đống đột nhiên hét lên, lấy một con dao rựa từ một vệ sĩ kề vào cổ cô gái, nhìn Âu Dương Xuyên Trụ chằm chằm và tức giận nói: "Không phải mày muốn giúp nó sao?"
"Bây giờ tao cho mày một cơ hội. Hoặc là mày chém đứt tay mày, hoặc tao cắt đầu nó!"