“Dừng tay!”
Diệp Vĩnh Khang hét lên.
Trong khi túm tóc Diêu San, gã đàn ông to lớn đó nói với Diệp Vĩnh Khang: “Người anh em, anh đừng quan tâm chuyện này. Đây là lần thứ hai trong tuần con ả này đắc tội với khách hàng rồi, tôi phải dạy dỗ cô ta một trận!”
Nói xong, gã tiếp tục tát mạnh vào mặt của Diêu San.
Bụp!
Diệp Vĩnh Khang tiến lên đạp vào người gã một cái, sau đó kéo Diêu San ra phía sau mình.
“Mẹ kiếp, mày đợi đấy cho ông!”
Gã đàn ông to lớn đó ôm bụng, hằn học nói.
Diệp Vĩnh Khang cũng không buồn quan tâm, trực tiếp kéo Diêu San vào trong phòng bao.
“Ha ha, anh Diệp, tôi đã nói các em gái ở đây được lắm mà!”
Tần Long Tượng bật cưới ha ha: “Tôi chưa từng nghĩ rằng ở nơi như này lại có người đẹp như vậy, trên người không có chút mùi phàm tục nào, hôm nay anh Diệp phải chơi thật vui đấy nhé!”
Diệp Vĩnh Khang kéo tay Diêu San ngồi xuống một góc yên tĩnh ở bên cạnh.
“Có cần đi bệnh viện không?”
Diệp Vĩnh Khang đưa một cốc nước nóng tới.
“Không cần…”
Diêu San cúi đầu, nói bằng giọng lí nhí còn nhỏ hơn tiếng muỗi.
“Anh Diệp, tôi cầu xin anh đừng nói chuyện này ra ngoài có được không?”
Diêu San đột nhiên ngẩng đầu lên cầu xin.
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Diêu San trong vài giây, trong lòng thấy khá khó hiểu. Mặc dù anh không tiếp xúc quá nhiều với Diêu San, nhưng anh luôn cảm thấy Diêu San không giống loại phụ nữ đội tiền lên đầu.
Hơn nữa trên người cô ấy không hề vương khí chất bụi trần, vì vậy cô ấy hoàn toàn không nên xuất hiện ở nơi này.
“Ừm, tôi có thể giữ bí mật cho cô, nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi, anh cũng tin chắc rằng chuyện này có ẩn tình gì đó.
Diêu San thở dài, hai mắt đỏ hoe, cười khổ nói: “Có trách thì chỉ có thể trách bản thân tôi, năm đó không nghe lời khuyên ngăn của gia đình, vì cái gọi là tình yêu, nhất quyết đòi kết hôn với một tên vô công rồi nghề”.
“Tôi vốn tưởng rằng sau khi kết hôn anh ta sẽ chăm chỉ làm việc, nhưng không ngờ anh ta không những không thay đổi mà còn ngày càng tệ hại hơn”.
“Ngày nào cũng không chịu làm gì, ngoại trừ lúc ngủ ra thì đều chìm đắm trong cờ bạc. Toàn bộ tiền tiết kiệm, nhà cửa đều đã bị anh ta chơi thua sạch!”
“Thời gian trước, anh ta nợ một khoản lớn, mà tôi thì không có nhiều tiền như vậy, cuối cùng bị chủ nợ ép phải làm việc ở đây”.
“Nhưng tôi vẫn luôn giữ vững giới hạn cuối cùng của mình. Cho dù cho bao nhiêu tiền cũng không làm chuyện trái với lương tâm, cuối cùng bị người ta coi là cái gai trong mắt”.
“Chỉ cần thấy có gì đó không đúng, họ sẽ động tay động chân với tôi, ép tôi phục tùng, nếu như cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự phải thỏa hiệp mất!”
Sau khi nói xong, nước mắt Diệu San rơi xuống lã chã, đầy đau khổ và bất lực.
Diệp Vĩnh Khang cau mày, nói: “Thứ nhất, sao cô không ly hôn với anh ta. Thứ hai, nợ là do anh ta vay, sao chủ nợ lại tới tìm cô?”
Diêu San cười khổ nói: “Anh ta nói nếu như tôi dám ly hôn, anh ta sẽ giết cả nhà tôi. Hơn nữa tôi cũng tin anh ta có thể làm ra được chuyện đó”.
“Lúc đi vay nặng lãi, anh ta lấy trộm chứng minh thư của tôi, hơn nữa anh ta hoàn toàn không có khả năng kiếm tiền, vì vậy chủ nợ chỉ có thể tìm đến tôi”.
“Đệch, sao lại có loại khốn kiếp như vậy!”
Tần Long Tượng không biết đi tới từ lúc nào, nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi, tức giận nói: “Em gái, đừng sợ, chuyện này tôi sẽ làm chủ cho cô. Cô cứ nói cho tôi biết thằng chồng đốn mạt đó của cô ở đâu, tôi sẽ cho hắn biết thế nào là lễ độ!”
Bụp!
Lúc này, cửa phòng bao đột nhiên bị đạp tung ra, hàng chục tên đàn ông cường tráng cầm theo vũ khí xông từ bên ngoài vào.
Gã đàn ông vừa rồi bị Diệp Vĩnh Khang đạp cũng ở trong số đó, phẫn nộ gầm lên với anh: “Thằng chó, vừa nãy hung hăng lắm mà? Hôm nay ông đây phải đánh què mày mới được, lên cho tôi!”
“Mẹ kiếp, tao xem thằng nào dám động, nhìn cho rõ đi, tao là Tần Long Tượng đấy!”
Tần Long Tượng phẫn nộ gầm lên, Tần Hạc ở bên cạnh cũng vớ lấy một chai rượu, chuẩn bị khai chiến bất cứ lúc nào.
Nhưng đối phương khi nghe thấy tên của Tần Long Tượng vội vàng dừng mọi động tác lại.
“Ông Tần, ông cũng ở đây à. Chuyện này ông đừng can dự vào, thằng nhãi này phá lệ ở đây, chúng tôi nhất định phải xử lý hắn!”
Gã đô con đeo vàng nói.
Bốp!
Tần Hạc tiến lên tát một cái: “Đụ mẹ mày, mày chán sống rồi đúng không, đây là đại ca của tao đấy!”
Gã đô con đeo vàng bị tát một cái, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng gã không có gan nổi điên với Tần Hạc.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest nâu đột nhiên bước vào cửa.
“Anh Trình!”
Gã đô con đeo vàng nhìn thấy người này như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức lấy lại khí thế: “Vừa nãy tôi dạy dỗ một nhân viên không nghe lời, không ngờ thằng nhãi này lại đột nhiên nhảy ra đánh tôi, vừa rồi còn tát tôi một cái nữa”.
Người đàn ông mặc vest nâu ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một lượt, cười nói: “Thì ra là ông Tần à, thất lễ thất lễ rồi, ừm, mà đây không phải anh Diệp sao, sao anh lại ở đây thế?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người này chính là Trình Văn Đống.
“Tôi muốn đưa người này đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Diêu San rồi nhẹ giọng nói. Mặc dù anh và Trình Văn Đống cũng gọi là có quen biết, nhưng anh cảm thấy người này rất mưu mô, vì vậy không có cảm tình tốt với ông ta.
Trình Văn Đống nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, từ tốn nói: “Nếu anh Diệp đã mở lời rồi, dù sao tôi cũng nên nể mặt”.
“Chỉ là có câu ăn miếng trả miếng, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền là chuyện đương nhiên”.
“Người làm ông chủ như tôi nếu như vì chuyện cá nhân mà phá vỡ quy tắc thì sau này làm sao thu phục được lòng người, vì vậy xin anh Diệp đây hiểu cho”.
Khi Trình Văn Đống nói những lời này, giọng điệu rất lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại có một sự khiêu khích và mỉa mai.
“Đệch, Trình Văn Đống, ý của ông là gì thế? Ở đây ra vẻ với ai đấy, coi ông đây là không khí à!”
Tần Long Tượng gầm lên một tiếng.
Mặc dù ông ta biết Trình Văn Đống là một người có chỗ đứng ở Giang Bắc, nhưng Tần Long Tượng ông ta dù sao cũng có biệt danh là ‘Vua Biên Nam’, hoàn toàn không sợ Trình Văn Đống.
“Ông Đống kia, có tin tôi đập nát cái chỗ này của ông ra không hả!”
Tần Hạc cũng tức giận gầm lên.
“Đập nát chỗ này của tôi à? Được đấy, lúc nào cũng sẵn lòng hoan nghênh!”
Trình Văn Đống bật cười, trong mắt tràn đầy vẻ coi thường và khinh bỉ: “Chỉ là trước khi mấy người ra tay, tôi cho mấy người xem thứ này đã!”
Trong lúc nói chuyện, ông ta chậm rãi lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong túi ra, vừa nhìn thấy, sắc mặt của Tần Long Tượng và Tần Hạc lập tức thay đổi!
“Thiệp mời đến đại lễ sắc phong hậu quân tướng!”
Tần Long Tượng nuốt nước bọt ừng ực, đại lễ sắc phong hậu quân tướng là sự kiện lớn số một hiện giờ ở Giang Bắc.
Sửa sang lại thành phố, đổi mới diện mạo, thay đèn đường, vành đai xanh, an ninh công cộng. Tất cả mọi thứ đều đang được tất bật chuẩn bị cho đại lễ sắc phong.
Người có được thiệp mời đến đại lễ sắc phong hậu quân tướng này giống với việc có được lệnh bài của vua trong tay. Đó là khách quý của hậu quân tướng, ai dám động vào chứ?
Trình Văn Đống gần đây rất kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì. Thậm chí đến Diệp Vĩnh Khang cũng không để trong mắt, nguyên nhân là bởi vì ông ta có trong tay thiệp mời tới dự đại lễ sắc phong hậu quân tướng này.
Chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thì sao chứ?
Có lai lịch với Cục tác chiến thì sao chứ?
Ông đây là khách quý của hậu quân tướng, kẻ nào dám động vào ông thử xem?