Tim của Tần Hạc nhảy tới cổ họng luôn rồi.
Mặc dù gã có biệt danh là Tiểu Bá Vương, nhưng điều đó không có nghĩa là gã không sợ chết, hơn nữa lại còn chết một cách ngớ ngẩn như vậy.
Hàng trăm người dưới sân khấu lao tới dữ dội, như một bầy sói đói khát.
Tần Hạc cố gắng ổn định lại tinh thần, hôm nay nếu đã không chạy thoát được, vậy thì nhất định phải kéo thêm nhiều người chết chung!
Khi gã đang nắm chặt mã tấu, vừa định lao lên chiến với địch thì gã bỗng cảm thấy cổ tay mình lỏng ra, sau đó thanh mã tấu trên tay cũng biến mất.
Quay lại nhìn, gã phát hiện thanh mã tấu đã nằm trong tay Diệp Vĩnh Khang.
Anh Diệp định ra tay sao?
Cũng đúng, thanh mã tấu này nằm trong tay anh sẽ mạnh hơn trong tay gã nhiều, đợi lát nữa nghĩ cách giành lại là được.
“Anh Diệp, hôm nay chúng ta sống chết có nhau, giết!”
Tần Mạch gầm lên một tiếng, vừa định giơ nắm đấm về phía trước thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Quay đầu lại nhìn, Tần Hạc khóc không ra nước mắt!
Chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang sau khi lấy được thanh mã tấu, hoàn toàn không xông về phía trước mà quay đầu đi tới bên cạnh xác của Thiết Diện Thú, dùng mũi dao chém vào tay và đùi của Thiết Diện Thú.
“Anh Diệp, trả dao lại cho tôi đi!”
Tần Hạc nước mắt lưng tròng, trong lòng nghĩ giờ phút này rồi, anh Diệp còn tính toán gì với người chết nữa không biết?
Lần này xong đời rồi, nếu như gã có dao trong tay, ít nhất còn chiến đấu được một lúc, xử được một số tên.
Nhưng bây giờ tay không tấc sắt, đối mặt với hàng trăm tên côn đồ hung hãn cầm theo vũ khí, thế này thì đòi đánh cái gì chứ!
Lúc này, một số người đã xông tới sân khấu, hàng chục con dao thép sáng chói đồng thời chém về phía đầu Tần Hạc.
Mẹ kiếp phải liều thôi!
Tần Hạc thót tim một cái, đang định liều mạng, đột nhiên cảm thấy một luồng gió mát lạnh từ bên cạnh thổi tới.
Keng keng keng keng!
Ngay sau đó, hàng chụp con dao thép chuẩn bị bổ vào đầu gã đều vỡ tan tành!
Xoẹt!
Gã còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen xoẹt qua trước mặt, mấy chục tên cầm dao gãy đột nhiên bay ngược về phía sau.
“Chuyện gì thế này!”
La Tam Pháo cũng bị sốc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cái này…”
Tần Hạc cũng sững sờ trong giây lát, tuy nhiên lúc này, gã đột nhiên cảm thấy đằng sau có gì đó không đúng.
Quay đầu lại nhìn, gã lập tức toát mồ hôi lạnh.
Ở phía sau gã, không biết từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện hai người!
Hai người này mặc đồ đi đêm màu đen, đeo mặt nạ đen, trên tay là hai thanh kiếm samurai sáng rực như ninja trong phim Nhật!
“Phá Quân, Quá Thiên, chiến nhanh thắng nhanh!”
Diệp Vĩnh Khang vẫn đang dùng con dao chém xác Thiết Diện Thú đột nhiên lên tiếng nói, không buồn quay đầu lại.
Từ đầu đến cuối, sự chú ý của anh luôn đổ dồn vào xác Thiết Diện Thú, còn về mấy trăm người phía sau, anh hoàn toàn không để ý đến.
Hai anh em Phá Quân và Phá Thiên hôm nay vẫn luôn âm thầm ở bên cạnh anh, chỉ cần có hai người họ ở đây thì mấy trăm người này cũng chỉ như bầy kiến mà thôi.
“Tuân lệnh!”
Sau khi hai anh em Phá Quân nhận lệnh, thân hình chợt lóe lên, lao về hai hướng về phái đám đông.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Toàn bộ đại sảnh chợt lóe lên ánh kiếm bạc, hai anh em đi tới đâu, đám người đó lại ngã xuống như ngả rạ.
Tần Hạc nhìn đến mơ hồ!
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, đánh chết gã cũng không tin rằng trên đời này lại có thân pháp nhanh gọn lẹ tới vậy!
Cơ thể của hai người áo đen đó giống như bóng ma, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại hai đạo ảnh mơ hồ lướt qua đám người.
Mấy trăm tên đó hoàn toàn không có chút sức lực chống trả, một đám người ngã xuống, cho dù là dùng súng máy cũng không thể nhanh tới vậy được!
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu, nếu cảnh tượng vừa rồi dùng từ khó tin để miêu tả thì cảnh tiếp theo xảy ra đã hoàn toàn phá nát tam quan của Tần Hạc!
Chưa tới một phút đồng hồ, đã khiến cho một đám đông nằm bẹp dưới đất!
Sau khi làm xong việc này, hai người lại âm thầm quay về phía sân khấu, vì họ bịt kín mít nên không thể nhìn ra được biểu cảm gì.
Chỉ có duy nhất đôi mắt lộ ra ngoài, một sát khí ớn lạnh khiến người khác kinh hồn bạt vía.
“Hai người lui xuống trước đi”.
Diệp Vĩnh Khang ra lệnh một câu, vẫn không quay đầu lại.
Tần Hạc từ từ hoàn hồn lại: “Hai người anh em, tôi…”
Tần Hạc từ nhỏ đã yêu thích võ công, mỗi lần gặp được cao thủ đều sẽ nảy sinh một sự kính nể từ tận sâu trong đáy lòng.
Trước những cao thủ lợi hại như vậy, gã rất muốn được tới gần nói vài câu.
“Tuân lệnh!”
Tuy nhiên hai người này hoàn toàn không để ý đến gã, cơ thể lóe lên, sau đó liền biến mất không tăm hơi!
Tần Hạc hoàn toàn sững sờ!
Cho dù thân pháp nhanh thế nào thì cũng phải có quá trình chứ. Nhưng hai người họ tưởng chừng như vô hình, đột nhiên biến mất ngay trước mắt gã.
Đây có phải là phép thuật không?
“Đồ chó má, định chạy à”.
Trong lúc Tần Hạc đang tự hỏi thì chợt liếc thấy La Tam Pháo đang âm thẩm chuồn ra hướng cửa Đông.
“Tha cho tôi, hai mạch khoáng thạch đó tôi tình nguyện trả lại, tất cả tài sản của tôi cũng đều có thể cho các cậu, xin hãy tha cho tôi…”
La Tam Pháo đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho mất mật, cho dù là trong phim thì cũng không đến mức kinh khủng như thế này!
“Bây giờ mới cầu xin tha mạng à, muộn rồi!”
Tần Hạc nghiến răng nghiến lợi nói với La Tam Pháo, nhặt một con dao bên cạnh lên chuẩn bị kết thúc sinh mạng của ông ta.
“Dừng tay trước đã”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng.
Tần Hạc chỉ đành tức giận ném con dao đi, nhưng La Tam Pháo vẫn phải chịu một cú đấm không hề khoan nhượng của gã.
Mà lúc này, sắc mặt Diệp Vĩnh Khang u ám trước những vết sẹo dày đặc trên người Thiết Diện Thú.
Nhìn thấy chất lỏng màu đen tuyền nhàn nhạt rỉ ra từ những vết thương, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày, xem ra anh đã đoán đúng mọi chuyện rồi!
Nếu là máu của người bình thường thì làm sao có màu đen tuyền được?
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang vô cùng nặng nề, bởi vì chuyện này thật sự quá nghiêm trọng!
“Anh đi canh giữ ở cửa, không cho phép bất kỳ ai vào đây. Tôi có vài câu muốn hỏi riêng ông ta”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò Tần Hạc.
Mặc dù Tần Hạc chưa tiếp xúc nhiều với Diệp Vĩnh Khang, nhưng lúc này gã đã coi anh là đại ca của mình rồi, không hỏi bất kỳ câu nào, làm đúng theo lời anh nói, bước ra phía cửa.
Cả đại sảnh ngập tràn mùi máu tanh, những thi thể nằm trên mặt đất vẫn còn ấm nóng. Khung cảnh nơi này giống như địa ngục trần gian, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“La Tam Pháo, bây giờ tôi chỉ hỏi ông một câu duy nhất, hi vọng ông thành thật trả lời. Nếu như dám giấu diếm nửa lời, tôi sẽ cho ông biết thế nào gọi là sống không bằng chết”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn La Tam Pháo, hỏi: “Tôi muốn biết mọi chuyện liên quan đến Thiết Diện Thú, không được phép bỏ sót một chữ nào!”
La Tam Pháo quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Tôi nói, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi nói hết. Tôi gặp được Thiết Diện Thú trong một phiên chợ quyền anh ngầm, vì vậy tôi đã chi ra một số tiền lớn mua lại để giữ bên cạnh làm vệ sĩ”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn thẳng vào mắt La Tam Pháo: “Hết rồi?”
La Tam Pháo vội vàng nói: “Chỉ có vậy thôi, thật đấy!”
Vẫn chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã đạp mạnh lên đùi ông ta, trầm giọng nói: “Ông biết rõ tôi muốn hỏi cái gì!”
“Á, tôi nói, tôi nói hết!”
La Tam Pháo liên tục gào lên, không dám giấu diếm gì nữa, sau đó ông ta nói ra sự thật về Thiết Diện Thú.