Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 76: Nâng cấp




Với An Cẩn, cảm giác không thoải mái này rất quen thuộc.

Từ khi có dị năng nước, chỉ cần nhìn thấy hoặc cảm nhận được vật chất có hại là cậu sẽ có cảm giác này.

Có điều, chưa bao giờ cậu thấy bất an và khó chịu như bây giờ.

Cậu lập tức nhận ra cây thánh đã bị ô nhiễm rất nghiêm trọng.

Suy nghĩ một lát, cậu hướng về thân cây cất tiếng hát, vừa hát vừa cầu mong cây thánh có thể trở nên tươi tốt.

Năng lượng màu lam từ biển tinh thần của cậu tỏa ra ngoài, bao phủ lớp vỏ màu đen trên thân cây. Sau khi luồng năng lượng này tan biến, thân cây chợt lóe lên ánh sáng màu lục, nhưng rất nhanh lại trở thành màu đen.

Ba vị trưởng lão và Norman đều hơi biến sắc.

Bọn họ cũng nhận ra sau khi tiếng hát vang lên, trên thân cây đã xuất hiện một cỗ năng lượng thuần túy mỏng manh nhưng lại nhanh chóng biến mất.

An Cẩn cảm thụ được nguồn năng lượng chợt lóe kia, giật mình, nhớ tới lễ trưởng thành mà Joellen từng nhắc đến.

Cậu tiếp tục hát, rất nhanh liền nhận ra làm như vậy cũng vô dụng.

Thân cây quá lớn, năng lượng sau khi phân tán chỉ đủ sức loại bỏ một chút tạp chất, mà nơi vừa được thanh lọc cũng lập tức bị ô nhiễm trở lại.

Cậu hát mấy câu rồi ngừng, quay sang hỏi Joellen để xác nhận suy đoán của mình: "Năng lượng cần dùng trong lễ trưởng thành phải lấy từ cây thánh đúng không?"

Joellen gật đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: "Theo kết quả kiểm tra, diện tích che phủ của tạp chất đã lan rộng, tình trạng của cây thánh càng ngày càng bất ổn, số người cá được làm lễ thành công cũng càng ngày càng ít."

An Cẩn hồi tưởng lại tình huống vừa rồi: "Khi dùng lời ca để loại bỏ tạp chất, tôi thoáng cảm nhận được một nguồn năng lượng, nhưng sau khi thân cây bị ô nhiễm trở lại thì không nhận thấy nữa."

Cậu suy tư một lát: "Năng lượng của cây thánh thực sự vẫn tồn tại nhưng đã bị tạp chất che lấp."

Joellen gật đầu: "Vương nói không sai."

Biểu tình của hắn không hề thả lỏng, hắn giải thích với An Cẩn: "Ca hát có thể tạm thời trừ bỏ tạp chất, sau khi tạp chất bị thanh lọc, năng lượng nguyên bản của cây thánh sẽ được giải phóng, có thể đủ sức giúp người cá trưởng thành hóa ra đôi chân."

"Mấy năm gần đây nhất, cứ cách một ngày tinh cầu Raabe lại tổ chức một buổi lễ trưởng thành. Trong buổi lễ, một nhóm người cá sẽ ca hát để thanh trừ tạp chất trên cây thánh, sau đó năng lượng của cây thánh sẽ tự động phát ra, truyền cho người cá đã trưởng thành, giúp họ biến ra đôi chân."

Y thở dài. "Tốc độ ô nhiễm quá nhanh, năng lượng cây thánh tỏa ra sau khi ca hát lại có hạn dẫn tới số lượng người cá phân hóa thành công mấy năm gần đây càng ngày càng ít."

Trước đây An Cẩn đã từng nghe Joellen nói qua chuyện này, nhưng đến bây giờ mới được biết nguyên nhân cụ thể.

Đại trưởng lão nói: "Dựa trên tốc độ ô nhiễm hiện nay, theo lý thuyết mà nói, chỉ khi có thể một lần thanh lọc hết hoặc liên tục thanh lọc số lượng lớn tạp chất trong khoảng thời gian ngắn thì mới có thể giúp cây thánh khôi phục hoàn toàn."

An Cẩn nghĩ nghĩ, tâm niệm khẽ động, dùng dị năng nước tạo ra một quả cầu nước to bằng nắm tay phóng vào thân cây, năng lực chữa trị của dị năng nước lập tức thanh lọc lớp vỏ ngoài cùng của thân cây trong chớp mắt.

An Cẩn nhanh chóng phát hiện màu sắc trên lớp vỏ cây trở nên nhạt hơn, không còn là màu đen thẫm nữa mà trở thành màu xanh đậm, chỉ còn vài chỗ lốm đốm sắc đen.

Cùng lúc đó, nơi vừa được thanh lọc tỏa ra năng lượng thuần túy.

Ánh mắt cậu sáng lên, dị năng nước quả nhiên có ích.

Không giống tiếng hát, năng lượng từ dị năng nước có thể tập trung thanh lọc một phạm vi xác định mà không bị phân tán.

Mắt ba vị trưởng lão lập tức bừng sáng, thần sắc trở nên kích động. Vương đang làm gì vậy?

Dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng bọn họ không dám mạo muội lên tiếng, chỉ sợ sẽ quấy rầy Vương.

An Cẩn không để ý đến phản ứng của bọn họ, quay sang hỏi Joellen: "Có ảnh chụp cây thánh không?"

Joellen gật đầu, mang theo nghi vấn mà đưa ảnh chụp cho An Cẩn xem.

An Cẩn nhìn thoáng qua, sau khi xác định màu sắc nguyên bản của cành lá cây thánh là màu xanh đậm thì không xem nữa.

Cậu ngẩng đầu nhìn cây thánh, thấy cây này cao lớn vô cùng, đường kính thân cây hơn 30 mét, chiều cao quá 200 mét, sắc mặt cậu không khỏi trở nên nghiêm túc.

Quả cầu nước do dị năng tạo ra có năng lực chữa trị, dù nhỏ về kích thước nhưng năng lượng ẩn chứa lại dồi dào.

Cái này khác với mũi tên nước dùng để tấn công hay tường nước dùng để phòng hộ, hai loại này được hình thành từ nguồn nước sẵn có trong tự nhiên. Nước tồn tại có sẵn, cậu chỉ dùng dị năng để thay đổi phương thức sử dụng chúng.

So ra, năng lực chữa khỏi càng hao phí tinh thần lực hơn.

Với cấp bậc tinh thần lực hiện tại của cậu, dù có thể hấp thu tinh thần lực thông qua thú hạch nhưng để chữa khỏi hoàn toàn cho cây thánh chỉ e vẫn cần tốn một khoảng thời gian dài.

Cậu quyết định thử xem cần bao nhiêu tinh thần lực để thanh lọc hoàn toàn một khối thân cây.

Nhìn vào chỗ thân cây vừa xảy ra biến hóa, cậu một lần nữa vận chuyển dị năng nước tạo ra quả cầu nước lớn bằng nắm tay bao phủ đúng vị trí đó, lớp vỏ ngoài lập tức được thanh lọc hoàn toàn, màu sắc lớp bên trong cũng nhạt đi.

Những người còn lại lập tức cảm thấy năng lượng tỏa ra từ cây thánh trở nên mạnh mẽ hơn.

Cảm nhận của An Cẩn lại không giống bọn họ, dưới cái nhìn của cậu, màu sắc của cây thánh đã thay đổi rất nhiều.

Vỏ cây đã hoàn toàn biến thành màu xanh đậm, không còn một chút màu đen nào, còn tỏa ra ánh sáng màu lục nhàn nhạt, vừa nhìn đã thấy ngập tràn sức sống.

Ngay sau đó, chỗ kia đột ngột tỏa ra rất nhiều đốm năng lượng màu xanh lục, nhanh chóng nhập vào thân thể An Cẩn.

An Cẩn sửng sốt, chỉ trong nháy mắt đã thấy toàn thân nóng lên, tứ chi căng cứng, không nhịn được mà nhăn mày khẽ kêu một tiếng.

"An An!" Norman vội vàng ôm lấy cậu, nhìn cậu đầy lo lắng.

"Vương!" Ba vị trưởng lão khẩn trương nhích lại gần.

An Cẩn nhắm mắt lại, nhiệt độ trên người chưa tiêu tán nhưng không còn thấy quá khó chịu nữa.

Cậu mở to mắt, lắc lắc đầu với mọi người: "Tôi không sao."

Cậu nhìn về phía thân cây, thấy ánh sáng trên lớp vỏ cây màu xanh sẫm đã biến mất, một sợi tơ màu đen từ bên dưới đang len đến khối vỏ cây này.

Lòng cậu không khỏi kinh hãi, tốc độ ô nhiễm nhanh quá!

Trước khi năng lượng truyền tới người cậu rõ ràng tốc độ ô nhiễm không nhanh đến vậy! Nhưng cây thánh đâu phải con người, không có cách nào bảo nó đừng truyền năng lượng cho cậu.

Joellen dò hỏi cảm nhận của An Cẩn, sau đó trầm ngâm bảo: "Có thể là bởi ngài chưa hoàn toàn tiếp thu truyền thừa, vẫn phải nhận lễ trưởng thành nên cây thánh mới tự động truyền năng lượng cho ngài."

Đại trưởng lão gật đầu tán thành: "Do năng lượng không đủ nên chỉ khiến thân thể Vương nóng lên."

An Cẩn giật mình: "Nếu tôi loại trừ được càng nhiều tạp chất trong một lần thì có phải sẽ có nhiều năng lượng hơn không?"

"Về lý là như vậy." Joellen đáp.

An Cẩn nghĩ nghĩ: "Tôi phải thử một chút." Cậu nhìn Joellen: "Anh đã từng nói đấy thôi, sau khi được truyền thừa hoàn toàn, năng lực của tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."

Cậu khẳng định: "Năng lực hiện tại của tôi chưa đủ mạnh để chữa trị cho cây thánh."

Norman nhíu mày: "Liệu có nguy hiểm gì không?"

Joellen nói: "Không đâu, Vương đã phân hóa thành công, nếu không đủ năng lượng sẽ chỉ dẫn tới việc không thể tiếp thu truyền thừa thôi."

An Cẩn nắm tay Norman: "Vừa rồi năng lượng chưa đủ, hiện tại em chỉ thấy hơi nóng, không hề thấy khó chịu chút nào."

Đại trưởng lão: "Nếu muốn thử Vương nên vào thánh trì, nơi đó có lợi cho ngài hơn."

An Cẩn nhìn hồ nước trước mắt, cây thánh mọc bên trong hồ. Dựa theo truyền thừa, cậu nhớ trong hồ có rất nhiều trứng người cá.

Cậu bước xuống hồ nước, quay lại hỏi Joellen: "Có phải trước đây các người cá đều thả trứng xuống nơi này không?"

Joellen gật đầu: "Đúng thế, nhưng đó là chuyện từ rất lâu rồi. Trứng người cá hấp thu năng lượng tỏa ra từ cây thánh để phát triển càng thêm khỏe mạnh; sau này năng lượng của cây thánh yếu đi, trứng người cá phải nuôi bằng dịch dinh dưỡng, chỉ tới lễ trưởng thành khi thành niên người cá mới được phép tới đây."

An Cẩn lấy thú hạch ra, hấp thu năng lượng, đợi khi tinh thần lực trở nên sung túc mới bắt đầu hành động.

Cậu vận chuyển dị năng nước, sử dụng gần như toàn bộ tinh thần lực để tạo thành một khối khăn nước hình vuông, sau đó áp khăn nước lên thân cây.

Trong chớp mắt, một khối thân cây hình vuông đã được thanh lọc, lộ ra màu xanh sẫm, chỉ còn pha chút màu đen.

Đã có kinh nghiệm trước đó, An Cẩn khống chế lượng nước vô cùng chính xác, cậu tạm ngừng, một lần nữa hấp thu thú hạch, đợi tinh thần lực khôi phục rồi mới tiếp tục.

Sau lần thứ hai được khăn nước bao phủ, màu đen trên lớp vỏ cây đã biến mất hoàn toàn, thân cây màu xanh đậm lại tỏa ánh sáng màu lam, thoáng cái đã biến thành đốm năng lượng bay vào người An Cẩn.

Thân thể An Cẩn lập tức nóng lên, tay chân trướng đau, đôi chân của cậu bất giác hóa thành cái đuôi, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ.

Norman khẩn trương nhìn chằm chằm người cá nhỏ sắc mặt phiếm hồng đang dựa vào thành hồ, cố nén cảm xúc muốn bước tới ôm lấy cậu.

Sau nửa ngày, một nguồn năng lượng mạnh mẽ phát ra từ trên người An Cẩn, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.

"Tinh thần lực của Vương đã tăng lên!" Joellen phấn khởi nói khẽ.

Thần sắc Norman hơi thả lỏng, vẻ mặt hai vị trưởng lão kia lại trở nên kích động.

An Cẩn mở to mắt, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực nhưng cũng có chút mệt mỏi, ký ức truyền thừa trong đầu giúp cậu hiểu rõ hơn về tinh cầu Raabe và cũng cảm thấy thân thiết với nơi này hơn.

Nhận ra sự thay đổi từ biển tinh thần, mắt cậu tỏa sáng, tinh thần lực của cậu hiện đã lên tới bậc 5.

Cậu quay đầu nhìn về phía bờ hồ, lập tức đụng phải tầm mắt của Norman, cậu mỉm cười nói: "Em không sao, tinh thần lực của em đã trở nên mạnh hơn rồi."

Norman khen: "An An thật lợi hại." Hắn đến gần, cúi người dò hỏi: "Anh ôm em lên bờ nhé?"

An Cẩn lắc đầu: "Chưa được."

Cậu liên tục hấp thu năng lượng từ hai viên thú hạch cấp 3, sau đó đong đưa cái đuôi, bơi đến bên cạnh thân cây.

Cậu đặt tay lên thân cây, thông qua sự lưu động của nước trong thân cây thánh, trong biển tinh thần của cậu liền xuất hiện hình ảnh của cây thánh.

Cây thánh có phần gốc cực đại với vô số rễ cây đâm xuyên qua đảo nhỏ, thâm nhập tới đáy hồ, tiến về phương xa, không ngừng lan tỏa. Rễ cây bao phủ một diện tích vô cùng rộng lớn nằm sâu trong đáy hồ, không muốn để lộ cho người ngoài biết.

Một lát sau, chân mày An Cẩn bất giác cau lại. Rễ cây quá nhiều lại phân tán quá rộng, dù dị năng của cậu vừa thăng cấp nhưng cũng không có cách nào thăm dò sâu thêm.

Cậu thu hồi tinh thần lực, sau đó thông qua thân cây để tìm hiểu thêm tình trạng của cây thánh.

Bốn phần năm thân cây và rễ cây đều chứa đầy tạp chất, may là một phần năm thân cây vẫn ổn, càng lên cao thì tạp chất càng ít.

Khi dị năng của An Cẩn tiến lên phía trên, cậu lập tức cảm nhận được năng lượng từ cây thánh. Nguồn năng lượng này không còn bị khống chế nữa và đang bắt đầu tiến vào thân thể cậu.

Cậu thu hồi dị năng, buông tay khỏi thân cây.

Suy nghĩ một chút, cậu mạnh mẽ đặt tay lên gốc cây, thành công dùng dị năng nước cảm nhận được cả phần rễ ở xa nhất.

So với thân cây, đám rễ cây mảnh khảnh rất nhanh đã khôi phục màu vàng đất nguyên bản, còn ẩn ẩn toát ra quầng sáng nhàn nhạt.

Nhưng chẳng bao lâu quầng sáng kia đã biến mất, nơi đó lại biến thành màu đen, tốc độ ô nhiễm thậm chí còn nhanh hơn cả thân cây.

Giống như phần thân cây, phần rễ cây cũng bị ô nhiễm từ phía dưới lên.

Cậu không khỏi nhớ đến tình huống của cây non nơi hậu viện, hoài nghi chính bộ rễ đã hấp thu tạp chất!

Cậu bơi vào bờ hồ, biến đuôi thành đôi chân, đi tới cạnh Norman, toàn thân dựa vào người hắn.

Norman ôm lấy cậu: "Mệt sao?"

An Cẩn gật gật đầu: "Cơ thể dường như đã mạnh lên, nhưng vẫn rất mệt."

Đại trưởng lão vội nói: "Vương, để tôi đưa ngài về cung nghỉ ngơi!"

An Cẩn cười cười, ngoại trừ mệt mỏi thì cậu không thấy có chỗ nào không thoải mái. Cậu nói ra phát hiện của mình, sau đó hỏi: "Có cách nào xác định vị trí nhiều tạp chất nhất không?"

Đại trưởng lão đáp: "Tôi lập tức liên hệ với Viện Nghiên cứu."

An Cẩn: "Trước mắt không có cách nào thanh trừ toàn bộ tạp chất trên cây thánh, nếu có người cá cần phân hóa gấp, tôi có thể hỗ trợ."

Ba vị trưởng lão đều rất cảm động, Joellen nói: "Việc này bàn sau cũng được, trước hết Vương cứ nghỉ ngơi đã."

Ba vị trưởng lão đưa An Cẩn về hoàng cung, sau đó lập tức triệu tập nhân viên quân bộ và nhân viên Viện Nghiên cứu tới mở họp, tìm cách kiểm tra nồng độ tạp chất.

Norman ôm người cá nhỏ vào phòng tắm: "Em tắm đi, tôi đi lấy quần áo cho em."

An Cẩn tắm xong liền thay quần áo Norman đưa, khi cậu bước ra khỏi phòng tắm thì phát hiện Norman cũng đã tắm xong, đang ngồi trên sofa sử dụng trí não.

Cậu nhìn nhìn quần áo của Norman, lại cúi đầu nhìn chính mình, quần áo của bọn họ rõ ràng là cùng một kiểu, có điều của cậu màu vàng nhạt còn của Norman là màu cà phê.

An Cẩn hơi bất ngờ, đợi Norman gửi tin nhắn xong liền hỏi: "Anh mua à?"

Norman "ừ" một tiếng, dò hỏi: "Em thích chứ?"

An Cẩn gật gật đầu, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Norman lại nhịn không được mà cười rộ lên: "Anh mua từ lúc nào vậy?"

"Trước khi khởi hành." Norman bổ sung: "Là mẫu quần áo được ưa chuộng nhất trên bảng xếp hạng trang phục tình nhân, vừa nhìn đã biết là bạn lữ."

Hắn nâng mặt thiếu niên lên hôn một lúc rồi mới buông tay: "An An quá được người cá yêu thích."

Môi An Cẩn bị hôn đến đỏ lên, cậu nhỏ giọng nói: "Không mặc trang phục tình nhân thì người dân khắp Liên minh cũng đều biết chúng ta sắp kết hôn."

Ngón tay Norman lướt qua gò má trắng nõn của thiếu niên, tầm mắt dừng trên đôi môi đỏ thắm của cậu, ánh mắt trở nên thâm thúy, hắn đang định hôn tiếp thì trí não của An Cẩn kêu lên.

An Cẩn ngượng ngùng xoa xoa mặt, bấm nhận cuộc gọi.

Ngữ khí của Tiểu Ngân vô cùng hưng phấn: "An An, bao giờ cậu mới đến thăm trường học của bọn tôi thế? Bọn tôi đã chia lớp rồi, chiều nay sẽ làm quen với trường lớp, ngày mai bắt đầu đi học luôn."

An Cẩn cười nói: "Chiều nay tôi sẽ đến. Đi học vui thế à?"

Tiểu Ngân: "Đúng thế! Chơi rất vui, tôi muốn học thật nhiều điều." Y nhanh chóng nói một tràng về chương trình học và trường lớp, sau đó chờ mong hỏi: "An An, bao giờ bọn tôi có thể đón nhận lễ trưởng thành?"

An Cẩn cười hỏi: "Không phải cậu cảm thấy hình người trụi lủi khó coi sao?"

Tiểu Ngân lớn tiếng đáp lại: "Nhưng rất hữu dụng nha, dùng đôi chân điều khiển cơ giáp sẽ lợi hại hơn! Di chuyển cũng tiện hơn!"

An Cẩn ngẫm nghĩ: "Tôi sẽ chuẩn bị để giúp các cậu sớm tiếp nhận lễ trưởng thành."

Cậu cần hỏi Joellen xem cần bao nhiêu năng lượng mới đủ cho một người cá biến ra đôi chân.

Tiểu Ngân vui vẻ hẳn lên: "An An quá tuyệt vời! Chiều nay gặp nha."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.