Trở Thành Người Cá Được Nuôi Dưỡng

Chương 40-1: Cá cặn bã




An Cẩn bồn chồn trong lòng, dứt khoát tắt video dạy học đi, mở giao diện gọi đồ ăn, chọn bánh ngọt và đồ chiên nướng mà Tiểu Ngân thích sau đó nằm sấp trên con cua lớn, chầm chậm đong đưa đuôi.

Khi nhận ra Norman về, đuôi cậu cứng ngắc, nghiêng đầu về phía cửa.

Suy nghĩ một hồi, cậu đẩy phao con cua vào góc rồi bơi đến bờ hồ gần cửa, hai tay vắt lên bờ, dùng tư thế tương đối trang nghiêm đón chào khách.

Rất nhanh sau đó Norman bước vào phòng người cá, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người cá nhỏ ngoan ngoãn đợi bên hồ.

Mục Thần đẩy xe người cá theo sau Norman, vừa vào phòng đã cười chào hỏi An Cẩn: "Buổi chiều tốt lành, An An."

An Cẩn lịch sự đáp lại, sau đó nhìn về phía Tiểu Ngân, dùng tiếng người cá chào hỏi: "Chào cậu, Tiểu Ngân."

Lòng bàn tay Tiểu Ngân chống lên thành thùng chứa trong suốt, cúi đầu nhìn An Cẩn, con ngươi màu bạc nhìn vào mặt An Cẩn, vỗ mạnh lên thành vật chứa: "Đáng ghét, sao vảy của cậu lại rụng vậy? Có phải bị thú hai chân của cậu ức hiếp không!"

An Cẩn thấy y nhe răng nanh, ánh mắt nhanh chóng trở nên dữ tợn thì vội nói: "Không phải, là thay vảy bình thường thôi."

Cậu ngoe nguẩy đuôi, lại nhớ ra bản thân đang mặc váy đuôi cá bèn từ bỏ ý định để Tiểu Ngân xem thay đổi ở đuôi của cậu, chỉ nói: "Vảy trên đuôi tôi đã thay xong rồi, gần đây bắt đầu thay trên mặt."

Tiểu Ngân nghe cậu giải thích, nghi hoặc: "Thay vảy? Cậu thật kỳ lạ, tôi chưa từng thấy người cá thay vảy bao giờ."

An Cẩn theo kết quả suy đoán của bác sĩ, trả lời: "Có lẽ do tôi là người cá thuần sắc."

Tiểu Ngân nghe cậu giải thích, thay đổi sự chú ý, đột nhiên sáp đầu lại, khuôn mặt gần như dán lên thành thùng chứa, giọng điệu kinh ngạc: "Cậu lại trở nên mạnh hơn rồi!"

Lần trước An Cẩn đã biết Tiểu Ngân rất nhảy cảm với sự thay đổi năng lực của cậu, cũng không ngạc nhiên, chỉ gật đầu: "Ừa."

Tiểu Ngân nhanh chóng đập vào thành bể, quay đầu trừng Mục Thần: "Thú hai chân ngu xuẩn, mau thả ta xuống."

Mục Thần đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc này nhìn động tác thì lập tức hiểu được ý nghĩ của y, thả y vào hồ.

Tiểu Ngân vừa vào hồ liền bơi một vòng quanh An Cẩn: "Cậu lợi hại thật!"

Trên bờ, Mục Thần thấy Tiểu Ngân như vậy thì không nhịn được nói với Norman: "Cậu xem, tôi đã nói Tiểu Ngân rất thích An An mà, không bằng để bọn họ giao phối đi?"

Norman trầm giọng từ chối: "Không được, An An không bằng lòng."

An Cẩn nghe thấy lời Mục Thần nói, vô thức lùi lại một bước kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân sáp qua dí đầu lại gần, nhìn chằm chằm vào chiếc vảy mới màu xanh nhạt thiên trắng trên mặt An Cẩn, vươn tay muốn sờ.

An Cẩn nhìn móng tay dài của y, vội lùi lại một chút: "Vảy mới khá mềm."

Tiểu Ngân nhìn đuôi cậu: "Vậy nên cậu mặc một lớp da lên đuôi để bảo vệ đuôi à?"

An Cẩn: "... Phải."

Nói tới đuôi, cậu lập tức nhớ ra mục đích mời Tiểu Ngân đến, hai má nóng bừng, trở nên ngượng ngùng.

Mục Thần cũng nghi hoặc hỏi Norman: "Cậu bảo tôi đưa Tiểu Ngân tới tìm An An chơi, tôi còn tưởng rằng cậu định để An An và Tiểu Ngân phối giống với nhau cơ."

Norman sửa lại ý nghĩ lệch lạc của anh: "Chỉ là để Tiểu Ngân truyền thụ kinh nghiệm cho An An thôi."

Mục Thần ngơ ngác: "Kinh nghiệm gì?"

Norman: "Kinh nghiệm ứng phó với kỳ động dục."

Gương mặt Mục Thần chợt xuất hiện một tia bối rối: "... Hay là, tôi vẫn nên đưa Tiểu Ngân trở về nhé?"

Norman rời tầm mắt khỏi người cá nhỏ, dùng ánh mắt đánh giá nhìn Mục Thần.

Mục Thần không gượng nổi, buông xuôi nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, nếu An An thực sự học theo Tiểu Ngân thì nhất định cậu sẽ muốn đánh tôi."

Norman: "Cậu làm gì Tiểu Ngân?"

"Tôi không có!" Mục Thần vô thức phản bác, sau đó lúng túng ho khan một tiếng, thừa nhận rất khẽ, "Chỉ là giúp đỡ qua loa một chút."

Ánh mắt Norman hơi động: "Câu giúp thế nào?"

Mục Thần: "Bệ hạ, nhiều chuyện như vậy thực sự không hợp với phong cách của cậu đâu! Dù sao tôi cũng đề nghị cậu, nếu trong kỳ động dục mà An An không tìm được người cá mình thích, vậy thì để cậu ấy một mình trong phòng người cá đi, cậu đừng xuất hiện."

Mục Thần giải thích: "Bọn họ có thể tự trải qua."

Anh hễ nhớ lại chuyện hai ngày trước là hối hận.

Tiểu Ngân không tìm được người cá hợp ý, đêm kỳ động dục đó tự mình trải qua sẽ rất khó chịu.

Bởi vì gần đây thái độ của Tiểu Ngân đối với anh thân thiện hơn rất nhiều, mỗi ngày còn cho anh một con cá dẹt tinh khiết nên khi anh nghe thấy tiếng Tiểu Ngân kêu khó chịu thì cũng không tránh mặt để y tự giải quyết như sách hướng dẫn chăn nuôi viết nữa.

Anh nhất thời mềm lòng, không nhịn được tiến vào phòng người cá.

Nhớ lại những chuyện sau đó, sắc mặt Mục Thần càng bối rối hơn.

Lần đầu tiên anh tha thiết hy vọng bảy ngày nhanh chóng trôi qua, trí nhớ của Tiểu Ngân kém như vậy, nhất định sẽ quên mất theo thời gian thôi.

Song nhìn Tiểu Ngân đang ở trong nước giao lưu với An An, anh đau khổ nghĩ thầm, khi Tiểu Ngân bị hỏi đến kỳ động dục thì nhất định sẽ nhớ đến chuyện đêm đó.

Lần nhớ lại này sẽ là bắt đầu của một vòng bảy ngày hoàn toàn mới.

Anh thầm nghĩ, sớm biết bệ hạ muốn để Tiểu Ngân truyền thụ kinh nghiệm cho An An thì anh đã không đưa Tiểu Ngân đến đây rồi!

Mà lúc này An Cẩn vẫn chưa hỏi Tiểu Ngân chuyện về kỳ động dục, cậu đang nói cho Tiểu Ngân nghe về đồ ăn ngon mà cậu đã chuẩn bị, muốn có thời gian hòa hoãn.

Dù sao vừa gặp đã hỏi loại chuyện này ngay thì cứ có vẻ không được thích hợp lắm.

Không lâu sau đầu bếp đưa đồ ăn đã làm xong tới phòng người cá, phần để lại trên xe đẩy là thuộc về Norman và Mục Thần, còn lại đều bày trên bờ hồ.

Tiểu Ngân cực kỳ vui sướng, vừa ăn cá nướng vừa khen ngợi: "An An, cậu thực sự quá lợi hại! Mỗi ngày tôi chỉ có thể hát nhiều nhất ba lần, mỗi lần chỉ có thể biến năm con cá dẹt trở nên ngon hơn."

Y nói rồi dừng lại một chút: "Đầu bếp mà thú hai chân của tôi dâng nạp cũng nấu đồ ăn không ngon bằng đầu bếp của cậu."

An Cẩn nghĩ một lát, lập tức hiểu nguyên nhân: "Có phải cậu không có gia vị ngon không?" Cậu chỉ vào ớt bột trên cánh gà nướng, "Cánh gà ngon nhưng ớt bột không ngon thì cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị."

Tiểu Ngân tỉnh ngộ: "Quay về tôi sẽ hát cho gia vị!"

Y vui vẻ ăn tiếp.

An Cẩn đợi Tiểu Ngân ăn vừa lòng thỏa ý rồi đưa y đi rửa tay sạch sẽ, khi trở về hồ thì sánh vai nổi trong nước.

An Cẩn nghĩ sẵn trong đầu trước, hỏi nhỏ: "Tiểu Ngân, kỳ động dục đầu tiên của cậu trải qua như thế nào vây?"

Tiểu Ngân nghiêng đầu suy nghĩ: "Không nhớ, nhưng tôi không có bạn đời nên chắc là tự giải quyết."

An Cẩn nhớ ra chuyện y chỉ có ký ức bảy ngày, lại hỏi: "Kỳ động dục mấy ngày trước của cậu cũng là tự giải quyết à?"

Tiểu Ngân lắc đầu.

An Cẩn kinh ngạc: "Vậy giải quyết thế nào?"

Ngón tay Tiểu Ngân quấn lấy lọn tóc dài màu xám bạc, cau mày nói: "Không nhớ rõ lắm, vì nóng đến mụ mị đầu óc nên chỉ nhớ tôi bắt được thú hai chân, đè tên đó lại, sau đó xảy ra chuyện gì thì không nhớ nữa."

Y nói thêm: "Chỉ nhớ rất thoải mái." Sau đó hừ nhẹ, "Thú hai chân cũng coi như có ích."

An Cẩn: "..." Cậu kinh hãi nhìn về phía Mục Thần, lại ý thức được như vậy rất không lịch sự bèn vội vàng thu hồi tầm mắt.

Mặc dù tốc độ cậu thu hồi tầm mắt rất nhanh nhưng vẫn bị Mục Thần phát giác.

Mục Thần không nhịn được nói: "An An, cậu đừng nghe Tiểu Ngân nói lung lung, tôi bị cưỡng bức!"

Tiểu Ngân đè anh vô cùng hung dữ, căn bản không để anh rời khỏi, phản ứng của cơ thể lại rõ ràng như vậy, cứ cọ vào người anh mãi.

Anh thực sự không tài nào chịu nổi nên mới ra tay giúp đỡ, đợi khi Tiểu Ngân thoải mái thả lỏng cơ thể thì anh mới có thể thuận lợi rời khỏi phòng người cá.

An Cẩn thẹn thùng gật đầu, vành tai đỏ bừng mất kiểm soát.

Cậu vốn cho rằng bản thân đang nghĩ bậy, sự thật vốn không phải như cậu nghĩ nhưng khi nghe được lời của Mục Thần thì cậu đơ người.

Mục Thần bị Tiểu Ngân...

Cậu nhìn dáng vẻ ngây thơ của Tiểu Ngân, nghĩ tới vừa rồi Tiểu Ngân vô cùng hung dữ với Mục Thần, trong đầu hiện lên ba chữ to đùng: Cá cặn bã.

Tiểu Ngân không phát hiện ánh mắt An Cẩn nhìn y rất phức tạp, đến gần An Cẩn ngửi ngửi: "An An, cậu sắp tới kỳ động dục à?"

An Cẩn nhỏ giọng ừ một tiếng, lặng lẽ lùi lại.

Tiểu Ngân tò mò hỏi: "Cậu tìm được người cá cậu thích chưa?"

"Chưa." An Cẩn lắc đầu.

Tiểu Ngân vỗ vai cậu: "Đừng lo, cậu cũng có thể bắt thú hai chân của cậu để hắn giúp cậu, nếu hắn không nghe lời thì cứ đánh!"

"Mặc dù không nhớ thú hai chân đã làm gì nhưng tôi nhớ là rất thoải mái!"

An Cẩn bị lời nói của cá cặn bã Tiểu Ngân làm cho sững sờ, cậu nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Không được như vậy!"

Tiểu Ngân sửng sốt, cơ thể vô thức đứng thẳng, nhanh chóng đáp lại: "Xin lỗi."

Tiểu Ngân nói xong thì mờ mịt chớp mắt, tầm mắt màu bạc dừng trên người An Cẩn: "An An, vừa rồi cậu thực đáng sợ."

An Cẩn cũng sững người: "Đáng sợ?"

Tiểu Ngân nghiêng đầu: "Cũng không phải đáng sợ." Y nghĩ một lúc lâu mới nói: "Có cảm giác nhất định phải xin lỗi, không được khiến cậu tức giận."

An Cẩn không khỏi nhớ lại lời mình vừa nói, không nhịn được hoài nghi có phải cậu quá hung dữ không.

Cậu nhìn dáng vẻ đơn thuần của Tiểu Ngân, giọng nói nhẹ nhàng hơn một chút: "Tiểu Ngân, cậu sau này đối tốt với Mục Thần một chút, đừng hung dữ với anh ấy nữa, anh ấy đối xử với cậu rất tốt đúng không?"

Tiểu Ngân: "Gần đây tôi rất tốt với tên đó nhá, mỗi ngày đều cho hắn một con cá dẹt tinh khiết!"

Vẻ mặt An Cẩn xoắn xuýt, cũng không biết nên nhắc tới chuyện phát sinh quan hệ giữa y và Mục Thần thế nào.

Hơn nữa nhìn vẻ bối rối của Mục Thần, dường như không muốn bị người khác biết chuyện.

An Cẩn suy nghĩ, dứt khoát giả vờ như không biết.

Cậu lại chuyển đề tài: "Khi cậu động dục sẽ có cảm giác gì?"

Tiểu Ngân: "Cơ thể rất nóng, muốn giao phối, phía trước sẽ phồng lên, phía sau rất ẩm ướt, khi được giải tỏa thì rất dễ chịu!"

Mặt An Cẩn đỏ bừng, không tiếp tục hỏi nữa.

Cậu hiểu rồi, kỳ động dục tương đương với hưng phấn tự nhiên, mà cậu thì không thể học hỏi theo cách của Tiểu Ngân được.

Trước khi Mục Thần rời đi còn lo lắng An Cẩn hiểu lầm anh, định cứu vớt lại sự trong sạch của mình: "An An, cậu tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi, tôi là người đoan chính, không có sở thích quái gở nào đâu."

An Cẩn nghiêm túc trả lời: "Ừm." Cậu nghĩ tới việc Mục Thần đã trải qua, nói nhỏ: "Anh cũng đừng bận tâm quá."

Thực sự là một người cá nhỏ thấu tình đạt lý!

Mục Thần cười với An Cẩn: "Cảm ơn An An, cậu cũng quên đi nhé."

An Cẩn lại vội "ừm" một tiếng.

Mục Thần đưa Tiểu Ngân rời đi, Norman không nhịn được hỏi người cá nhỏ: "Mục Thần sợ cậu hiểu lầm gì thế?"

An Cẩn lắc đầu: "Không có gì."

Loại chuyện này bị cậu biết, Mục Thần vẫn có thể duy trì bình tĩnh, chứ nếu bị Norman biết thì chắc Mục Thần sẽ rất xấu hổ.

Dẫu sao ở trong mắt Mục Thần, cậu là người cá chứ không phải con người.

Thế là Norman cũng không truy hỏi thêm: "Tiểu Ngân đã nói với cậu phải trải qua thế nào chưa?"

An Cẩn vô thức liếc nhìn hắn, lại nhanh chóng thu hồi ánh nhìn: "Ừm, tôi biết rồi."

Norman nhìn lướt qua vành tai đỏ bừng của người cá nhỏ, không hỏi tiếp nữa mà chúc cậu ngủ ngon rồi rời khỏi phòng người cá.

Buổi sáng thức dậy, An Cẩn vô thức nhìn xuống đáy hồ, không bất ngờ lắm khi trông thấy vảy cá dưới đó.

Cậu bơi xuống nhặt vảy cá lên, sau đó đến nhà vệ sinh tắm rửa.

Khi ánh mắt dừng trên gương, cậu ngây người.

Toàn bộ vảy trên mặt cậu đã biến thành màu xanh trắng, sắc xanh cực kỳ nhạt, thoạt nhìn giống như là màu trắng, hơi phát sáng.

Bởi vậy mà lúc trông thấy mình trong gương, cậu chợt hốt hoảng tưởng rằng bản thân đã biến thành con người.

Mới nhìn lướt qua thì gần như không khác gì con người, chỉ là làn da quá mức trắng sáng.

Cậu nhìn chằm chằm mình trong gương, thiếu chút nữa thì không nhận ra.

Lông mi dài cong vút, đôi mắt đào hoa ngập nước, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi môi đỏ mọng kết hợp với làn da trắng lạnh như tượng, trông có vẻ lạnh lùng diễm lệ.

Cậu không nhịn được lại nhìn thêm vài lần, thực sự rất đẹp nha.

Cậu tắm xong rồi quay lại hồ, sau khi cảm nhận được Norman đang đến gần thì thấy hơi căng thẳng khác thường.

Norman trông thấy bộ dạng của cậu giống con người như vậy, liệu có cảm thấy kỳ lạ không?

Norman bước vào phòng người cá, đối diện với đôi mắt xanh lam long lanh, sau khi thấy diện mạo của người cá nhỏ thì đơ ngay tại chỗ, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.

An Cẩn vô thức sờ mặt: "Có phải cảm thấy rất kỳ lạ không?"

Norman sực tỉnh, tim đập nhanh hơn bình thường một chút, hắn nói: "Rất đẹp."

An Cẩn mất tự nhiên sờ mặt.

Ánh mắt Norman vô thức dừng trên mặt người cá nhỏ: "Gọi bữa sáng chưa?"

An Cẩn gật đầu.

Hai người ăn xong bữa sáng, một lúc sau thì Hornard tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.