Chương 50: Săn đêm ở trường học E9.
Gần như cùng một lúc, một gương mặt trắng toát chợt xuất hiện sau lớp lướt sắt bên ngoài bàn bóng bàn.
Giống như một con quỷ nước thò đầu lên từ trong thủy triều bóng tối, gương mặt đó xuất hiện trong im lặng, đè lên lớp lưới sắt, hai con mắt âm u đen kịt trông ra từ lỗ hở trên lưới, đờ đẫn chuyển động, quét nhìn.
Chóp mũi chọc qua lỗ lưới hơi động đậy.
Chủ nhân của gương mặt này như đánh hơi được mùi gì đó, thu lại đường nhìn âm lạnh, chậm rãi đi vào cửa sân bãi phía Đông.
Ở phía sau người nọ có ba học sinh đang kéo một giáo viên ngủ mê mệt, rồi quăng người giáo viên đó lên bàn bóng bàn như đang quăng một túi rác.
Ở khoảng trống giữa hai bàn bóng bàn, nữ sinh hôn mê bị tước mất hai chân đang nằm đó.
Bốn gương mặt trắng bệch tiến hành trao đổi lần đầu tiên __
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau. Edit by Lam Thương
Sau đó, như thể không nhìn thấy cơ thể nữ sinh đang liên tục chảy máu, bọn họ bước qua người nữ sinh, cơ thể loạng choạng đi về phía cửa sổ của phòng hoạt động.
Ở giữa đường, bọn họ chia ra hai đường, hai người đi tới cửa sổ, hai người đi tới cửa chính.
Bọn họ áp mặt lên cửa sổ bám đầy bụi bẩn, nhìn chằm chằm vào bóng đen bên trong phòng hoạt động. Cửa sổ tự động mở vào phía trong, hai học sinh như hai con dòi trắng bợt, ngọa nguậy bò vào trong bằng đôi chân trần.
Mấy trái bóng rổ trên kệ lăn xuống bang bang.
Bọn họ kéo túi lưới, di chuyển kệ, lần lượt mở từng ngăn tủ nằm ở góc phòng hoạt động, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.
Hai người ở cửa trèo lên mái nhà, đi vòng vòng trên đó, đôi mắt như ngâm trong hồ nước đen ẩm thấp chầm chậm quét nhìn khắp nơi. Sau khoảng năm phút, bọn họ trèo xuống rồi tập hợp với hai người đi ra từ phòng hoạt động.
Bốn khuôn mặt với các đặc điểm khác nhau nhưng lại có cùng một nét mặt quỷ dị âm trầm, bốn người trao đổi ánh mắt, để lộ một chút cảm xúc mê mẩn kỳ lạ.
Nhưng bọn họ nhanh chóng ném cảm xúc này ra sau đầu, bởi vì những người đến ký túc xá săn lùng đã quay trở lại. Bữa tiệc rút lưỡi của bọn họ vừa mới bắt đầu, những con quỷ nhỏ rình mò quấy phá đã không còn có thể can thiệp vào sự cuồng say của bọn họ.
"Thiếu chút nữa thôi."
Ninh Chuẩn trông ra cảnh tượng đẫm máu ở đằng xa từ sau thùng rác, thầm thì nói.
Lê Tiệm Xuyên ngồi ở bên cạnh cậu, khứu giác phi thường của hắn giúp hắn ngửi được một mùi hôi thối, tanh ngọt lan ra trong gió đêm.
Hắn cũng hơi tiếc nuối, thiếu chút nữa là đã có thể gián tiếp rình được một vài bí ẩn và suy nghĩ của học sinh trường này, việc này rất hữu ích để có được câu trả lời. Nhưng hết cách rồi, nhóm người này không phải là quái vật, nhưng lại nhạy bén và đáng sợ hơn những con quái vật bình thường.
Nếu như không phải hắn quyết định kịp thời rời khỏi phòng hoạt động, đồng thời sử dụng năng lực "lấy giả thay thật", để "bọn họ không tìm ra chúng tôi" trở thành sự thật được quy định trước thì e rằng đã không thoát thân dễ dàng như vậy.
Dù sao xung quanh đây ngoại trừ phòng hoạt động thì chỉ có mỗi cái thùng rác này, mà nó lại không thể che nổi hai người đàn ông trưởng thành.
"Em có thể sử dụng lại đồng thuật của mình không?"
Lê Tiệm Xuyên quay đầu hỏi.
Ninh Chuẩn lắc đầu: "Phần đọc của năng lực đồng thuật chỉ được sử dụng một lần một màn."
Lê Tiệm Xuyên đã có một vài suy đoán về năng lực đặc biệt, cùng với sự tiến hóa của năng lực đặc biệt của hắn, hắn cũng không bất ngờ với câu trả lời của Ninh Chuẩn. Rõ ràng, năng lực đồng thuật của Ninh Chuẩn có phạm vi rất rộng và có nhiều năng lực phân nhánh.
"Chiếu theo màn trình diễn tối hôm qua, hẳn là bọn họ sẽ ở lại sân bãi khoảng nửa tiếng."
Trên bàn bóng bàn ở đằng xa, lưỡi được rút sống và đầm đìa máu chất thành một ngọn đồi.
Vài học sinh lấy tới một máy xay thịt nhỏ từ trong căn tin, ném lưỡi vào đó rồi xay thành sốt máu đặc.
Bọn họ mỉm cười vui vẻ, vớt sốt máu lên tay rồi bắt đầu nặn thành vợt bóng bàn, bọt máu văng đầy trên người và mặt của bọn họ.
Nhưng không ai quan tâm.
Họ đắm chìm trong công việc chế tác thủ công của mình, không thể kiểm soát.
Lê Tiệm Xuyên đã được trải nghiệm hình ảnh thử thách kinh tởm và đẫm máu này vào đêm qua nên khả năng chịu đựng cao hơn rất nhiều. Ninh Chuẩn trông như bình thường, song sắc máu trên mặt lại nhạt đi khá nhiều, trong mắt đầy vẻ ác cảm thuần túy lạnh lùng.
Cậu không nhìn nữa.
"Nửa tiếng, vậy đủ rồi, nhân cơ hội bọn họ ở lại đây, chúng ta đến xem Lương Quan đi, cậu ta học chung lớp với anh đó. Hiện giờ không kịp lục tìm thông tin của Hoắc Tùng Minh và Trương Mộng Siêu, để ngày mai kiểm tra tiếp vậy."
Lê Tiệm Xuyên cũng có cùng suy nghĩ.
Vào ngày đầu tiên bước vào lớp học, Lê Tiệm Xuyên đã xem qua sơ đồ chỗ ngồi và người trong phòng học một lần, đồng thời đặc biệt chú ý đến nội dung trò chuyện của những người xung quanh, hắn đánh giá chỗ ngồi không thay đổi, tên và mặt khớp với nhau.
Lương Quan, hắn hiển nhiên nhớ rõ.
Hơn nữa, hắn còn biết Lương Quan ở phòng 206 nằm xéo đối diện phòng ngủ của hắn.
Không chần chờ thêm nữa, Lê Tiệm Xuyên cõng Ninh Chuẩn trên lưng, im lặng rời khỏi thùng rác, như một cái bóng vọt đến ký túc xá nam số hai, mở một cửa sổ ở hành lang tầng trệt rồi mò mẫm đi lên cầu thang.
Lúc này, ký túc xá nam số hai rất yên tĩnh.
Trạng thái yên lặng này giống như một ngôi mộ cổ thoáng đãng, kèm theo bóng tối đè nén lan tràn và không khí biến hóa kỳ lạ.
Các xó xỉnh ở xung quanh được ngâm trong bóng tối, không thấy một tia sáng nào, ngọn đèn ở giữa hành lang sáng rực, tạo ra cái bóng dài nhỏ bóp méo.
Lê Tiệm Xuyên cẩn thận tiếp cận phòng 206, cả người vào thế, sẵn sàng đối phó với mọi tình huống. Ninh Chuẩn ở đằng sau hắn, đôi mắt âm u hé mở, tiết ra ánh sáng lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Tuy nhiên, ngay khi bọn hắn vừa đến trước cửa phòng 206, đột nhiên có tiếng nói chuyện thì thào truyền ra từ bên trong.
Tiếng trò chuyện rất nhỏ, không thành tiếng, nếu như không phải Lê Tiệm Xuyên có năm giác quan vượt trội thì có lẽ đã không bắt được âm thanh này.
Bước chân của Lê Tiệm Xuyên dừng lại tại chỗ.
Hắn nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với Ninh Chuẩn, Ninh Chuẩn hôn lên viền tai hắn, sau đó lặng lẽ rướn người, nhẹ nhàng áp lỗ tai lên cửa phòng ngủ.
Cách một cánh cửa, âm thanh bên trong giống như được phóng đại vài lần, rõ ràng hơn rất nhiều.
"Đừng nói nữa, tao không từ bỏ đâu."
Một chất giọng thiếu niên xa lạ và khản đặc nói.
Trong giọng nói có chứa một chút bực bội, Lê Tiệm Xuyên có thể nhận ra giọng nói này, đây là giọng của Lương Quan.
Một người khác có tiếng thở gấp, giọng nói mang theo đối kháng rõ ràng: "Mày nghe không hiểu lời tao nói hả? Nó không phải là thứ gì tốt đâu, Lương Quan. Mày đừng cầm... Mày sẽ chết đó, tối mai, tối mai người chết chính là mày..."
Đây ấy mà là giọng của Khương Nguyên.
Lê Tiệm Xuyên có hơi ngạc nhiên.
Nhưng hắn nhớ tới nữ sinh ban nãy có nói ngày Tống Yên Đình gặp chuyện không may là ngày tổ chức tiệc sinh nhật Khương Nguyên, hắn cũng không bất ngờ lắm.
Việc này chắc chắn có liên quan đến Khương Nguyên, có thể Khương Nguyên biết nhiều hơn.
Đối với lời nói của Khương Nguyên, Lương Quan mệt mỏi mỉm cười: "Nếu như ngày mai tao không thắng thì mới là chết chắc."
Lương Quan hít một hơi sâu, khẽ nói: "Khương Nguyên, đây là lời nguyền rủa của Chu Mộ Sinh, trong lòng chúng ta biết rất rõ, đây là vừa là sự trả thù của thầy ta, vừa là thầy ta trả thù thay cho Tống Yên Đình... Không lấy được giải thưởng thì chắc chắn sẽ chết, nhưng lấy được giải thưởng thì còn một con đường sống..."
"Nhưng không ai có thể hoàn thành yêu cầu trong cái hộp kia cả."
Khương Nguyên lạnh lùng cắt lời Lương Quan.
"Cao Dương, Trịnh Phi Phàm... Hai đứa nó đã chết rồi." Khương Nguyên dừng một chút, lại nói, "Chúng ta không thực hiện được yêu cầu của Chu Mộ Sinh, cũng không lừa được thầy ta đâu."
Lương Quan không muốn nói nữa: "Tao có cách, mày cứ kệ tao. Chốc nữa bọn kia về rồi, mày về phòng trước đi."
Khương Nguyên lặng im một hồi, nói: "Được."
Từ giọng nói của Khương Nguyên, có thể nghe ra Khương Nguyên không tin Lương Quan có cách giải quyết, nhưng Lương Quan lại tỏ vẻ đã tính toán kỹ càng, điều này làm cho Khương Nguyên hơi hoang mang.
Vào giây phút Khương Nguyên nói ra chữ "được", Lê Tiệm Xuyên lập tức cõng Ninh Chuẩn vọt vào trong phòng nước.
Từ sau bức tường, hai người thấy Khương Nguyên rời khỏi phòng 206, đi thẳng về phòng 203, bóng lưng gầy hơi còng, như chứa đầy tâm sự.
"Tôi đưa em về trước."
Lê Tiệm Xuyên nhìn Ninh Chuẩn.
Ninh Chuẩn gật đầu.
Nếu Lương Quan không ngủ, vậy bọn hắn không thể lẻn vào lục soát, chỉ là Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn cũng đã thu được một lượng lớn manh mối và thông tin từ cuộc đối thoại vừa nãy của hai người Lương Khương.
Trèo ra khỏi ký túc xá, Lê Tiệm Xuyên vừa đưa Ninh Chuẩn về, vừa phân tích manh mối hiện có cùng với cậu.
"Chu Mộ Sinh..."
Lê Tiệm Xuyên qua lại như thoi ở trong bóng tối, hơi chau mày, "Tôi còn nhớ đó là chữ ký trên toa thuốc của người chơi bị giết vào ban ngày kia."
"Bác sĩ của phòng Y tế trường trung học phổ thông tư thục Phong Thành."
Ninh Chuẩn phân tích dưới cơn xốc nảy nhẹ, "Khương Nguyên và Lương Quan cho rằng bác sĩ Chu là người đã làm ra những chuyện này, bọn họ quy kết đó là nguyền rủa, là báo thù, còn bao gồm cả phần báo thù của Tống Yên Đình."
"Từ cuộc đối thoại của bọn họ có thể suy ra nhiều manh mối, đây là manh mối đầu tiên."
"Manh mối thứ hai là hoạt động tập thể. Đám người Lương Quan cho rằng bọn họ sẽ chết vào buổi tối, và phần thưởng chiến thắng hoạt động là yêu cầu do Chu Mộ Sinh đưa ra, nếu bọn họ có thể hoàn thành yêu cầu, thì sẽ có khả năng sống sót, vì thế bọn họ mới hăng hái thi đấu."
"Manh mối thứ ba chính là cuộc săn bắt vào buổi tối, hẳn là Khương Nguyên và Lương Quan thường xuyên tham gia, đồng thời không bài xích hay sợ hãi. Bọn họ cũng không sản sinh cảm giác sợ hãi đối với các bạn học cùng lớp bởi vì cái chết của Cao Dương và Trịnh Phi Phàm, điều này cho thấy đây là chuyện nằm trong phạm vi cho phép của quy tắc."
Lê Tiệm Xuyên nghe Ninh Chuẩn phân tích, bổ sung nói: "Còn một điểm nữa... Tống Yên Đình bị xâm hại chắc chắn là thật, bằng không Lương Quan sẽ không nghĩ rằng sự trả thù này bao gồm cả chuyện của Tống Yên Đình."
"Nếu suy đoán dựa trên việc trả thù, thì đám người Lương Quan chắc chắn từng hãm hại Chu Mộ Sinh. Hơn nữa, giữa Chu Mộ Sinh và Tống Yên Đình cũng có mối liên hệ nào đó."
Lê Tiệm Xuyên nói, chợt nhớ ra tối hôm qua, lúc hắn cuống cuồng cùng đường bí lối chạy vào tòa nhà dạy học, hắn đã đụng phải một chiếc áo blouse trắng ở trên sân thượng.
Áo blouse trắng, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi liên quan đến bác sĩ.
Và Chu Mộ Sinh, rốt cuộc đang sắm vai diễn gì ở ngôi trường này?
Hai người sắp xếp lại tất cả manh mối, Lê Tiệm Xuyên đưa Ninh Chuẩn vào khu nhà trọ, bản thân lại đi vòng vèo một hồi, trước khi nhóm học sinh kia quay trở về, hắn nhảy qua cửa sổ trở về phòng như tối hôm qua, không đánh thức Khương Nguyên.
Sáng ngày thứ hai, tất cả như bình thường.
Vào tiết tự học thứ 2, Lê Tiệm Xuyên rời lớp học với một quyển bài tập toán trong tay, mượn cớ hỏi bài rồi chuồn tới văn phòng của Ninh Chuẩn, sau đó cầm thông tin do Ninh Chuẩn đưa cho, lẻn ra ngoài từ cửa sổ phòng WC ở tòa nhà văn phòng, đi lục soát phòng ngủ của năm người kia.
Hành động này có độ nguy hiểm khá cao, nhưng lại hiệu quả nhất vào lúc này.
Ninh Chuẩn ở lại văn phòng, tiếp tục xâm nhập vào hệ thống giáo vụ bằng kỹ thuật hack lành nghề, kiểm tra tất cả thông tin mà cậu muốn biết.
Phòng ngủ đầu tiên mà Lê Tiệm Xuyên đến là phòng ngủ của Cao Dương.
Cao Dương đã chết.
Tuy nhiên, bàn học và giường của cậu ta không thay đổi nhiều, vẫn được sắp xếp như đang có người ở, bừa bộn là tình trạng phòng ngủ của hầu hết các nam sinh.
Lê Tiệm Xuyên không có bất kỳ phát hiện mới nào ở đây, cũng không tìm thấy giải thưởng mà Cao Dương giành được.
Điều tương tự cũng xảy ra với Trịnh Phi Phàm, như thể chiếc hộp kia đã biến mất khỏi không trung, giống như chưa từng xuất hiện.
Lê Tiệm Xuyên có trực giác phòng ngủ của hai người này đã được "dọn dẹp" qua.
Có thể là người chơi làm, hoặc có thể là một cái gì đó khác.
Lê Tiệm Xuyên dùng tốc độ nhanh nhất chạy băng băng giữa các ký túc xá nam.
Hắn sử dụng thời gian chừng một tiết học, nhanh chóng lục soát năm phòng ngủ, sau đó trở lại văn phòng mà không hề thở gấp, dời một cái ghế đến ngồi cạnh Ninh Chuẩn, sau đó giả bộ cúi đầu tập trung làm bài.
Bởi do các giáo viên phải đi kiểm tra các lớp tự học nên trong văn phòng chỉ còn lại hai, ba giáo viên, không phải nhiều như lúc Lê Tiệm Xuyên mới đến, hơn nữa còn có Ninh Chuẩn yểm trợ nên không có giáo viên nào phát hiện ra sự biến mất khác thường của Lê Tiệm Xuyên.
Ninh Chuẩn đang chuyên tâm soạn giáo án.
Lê Tiệm Xuyên thúc Ninh Chuẩn một cái, chân chạm chân, vùi đầu vào tờ giấy nháp giả vờ tính theo công thức, nhưng thật ra đang kể lại những phát hiện của hắn bằng một thứ ngôn ngữ ít được biết đến.
Đường nhìn của Ninh Chuẩn quét tới từ bên cạnh.
Các chữ cái hơi là lạ được xen kẽ với các con số và công thức lộn xộn, chắp vá thành một nội dung hoàn chỉnh.
"Không có phát hiện mới trong phòng ngủ của Cao Dương và Trịnh Phi Phàm, nghi ngờ đã bị dọn dẹp."
"Trong hộc tủ của Lương Quan có một máy chụp hình, thẻ nhớ của máy đã bị xóa sạch, Hoắc Tùng Minh có một cái laptop cũ sắp hỏng, Trương Mộng Siêu có rất nhiều tiểu thuyết trinh thám và sách y khoa, tất cả đã được đọc qua và chi chít lời ghi chú. Từ những ghi chú đó, có thể thấy cậu ta có IQ cao, khuynh hướng phản xã hội nhất định và khiếm khuyết khả năng đồng cảm."
"Ngoài ra, bọn họ không có bất kỳ hoạt động nào cho mỗi chiều thứ bảy, tôi còn tìm thấy một chiếc chìa khóa từ trong túi máy ảnh của Lương Quan."
Lê Tiệm Xuyên móc ra một chiếc chìa khóa gỉ sét từ trong túi quần, đặt nó vào tay Ninh Chuẩn dưới sự che chắn của bàn.
Ninh Chuẩn rủ mắt nhìn tờ giấy nháp, cầm lấy chìa khóa.
Sau vài giây suy nghĩ, khóe miệng của cậu nhếch lên một nụ cười dịu dàng và nhã nhặn, tay kia cầm bút viết ra một dòng chữ in hoa: "Xem ra chúng ta phải đến ký túc xá nam số một lần nữa."
"Sinh hoạt ngày thứ bảy của những học sinh giỏi có thể rất phong phú."
Hết chương 50