Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi (Không Người Giám Thị

Chương 47




Chương 47: Săn đêm ở trường học E6.

Rõ là một buổi trưa nắng vàng ấm áp nhưng bên trong ký túc xá lại vô cùng lạnh lẽo.

Máu chảy ra từ cửa phòng ngủ, tràn qua vệt nắng trên nền nhà rồi ngấm vào ron gạch.

Dưới ánh sáng rực rỡ, sắc máu đỏ thẫm trông cực kỳ chói mắt.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn liếc nhìn nhau, cất bước đi tới trước cửa phòng ngủ ở sau lưng.

Cánh cửa chỉ mở ra một khe hở nhỏ, vết máu lốm đốm bám trên lớp kính nhỏ trên cửa che khuất gần hết cảnh tượng bên trong.

Lê Tiệm Xuyên trở tay cầm con dao công cụ đã được chuẩn bị sẵn, nhấc chân đá cửa.

Cửa phòng ngủ phát ra một tiếng "Két __" kéo dài, trượt mở vào trong, cùng lúc đó, một tiếng phịch vang lên, có thứ gì đó nhầy nhụa máu me rớt xuống từ trên cửa.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu, đối diện với một đôi mắt trợn to đầy kinh hãi.

Tay chân của xác chết bị bẻ gãy một cách ghê rợn, xương gãy chọc thủng da thịt, máu tươi tuôn ra thấm ướt bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh.

Nửa người trên mềm oặt, Lê Tiệm Xuyên ngồi xuống kiểm tra, phát hiện xương cột sống đã bị vỡ nát.

Ninh Chuẩn đi tới sau lưng hắn, đưa cho hắn một đôi bao tay nhựa.

Lê Tiệm Xuyên chưa bao giờ câu nệ chuyện này, nhưng có thì càng tốt.

Sau khi mang bao tay vào, hắn thông thạo kiểm tra các vết thương, lục soát xác chết: "Tay và chân bị gãy, chết do mất máu quá nhiều, máu vẫn còn nóng, nhưng trước đó không nghe thấy tiếng động. Kẻ đến đây vào lúc này là người chơi chăng?"

Hắn rút ra một mảnh giấy gấp từ trong túi của xác chết.

Ninh Chuẩn cầm lấy, mở ra xem, "Cao Dương kiện Tống Yên Đình tội vu khống hãm hại. Đây là giấy hầu tòa do tòa án gửi cho bị cáo Tống Yên Đình, ngày diễn ra phiên tòa là hai tuần trước."

Cậu liếc nhìn xác chết trước mặt, "Em không chắc có phải là người chơi hay không, nhưng level của người chơi trong màn này không thấp đâu."

"Tội vu khống hãm hại?"

Lê Tiệm Xuyên sửng sốt. 

Ngay lập tức cau mày: "Nói vậy, Tiền Đông không hề nói dối, Cao Dương thực sự kiện Tống Yên Đình, hơn nữa đã mở phiên tòa. Từ thái độ của Tiền Đông, không khó để nhận ra Cao Dương có thể đã thắng kiện. Nếu tội danh này được thành lập thì Tống Yên Đình không nên xin nghỉ ốm, mà là nên ngồi tù mới phải."

Ninh Chuẩn nói: "Có lẽ đã xảy ra biến cố gì đó, phải kiểm tra mới rõ được."

Hai manh mối liên tiếp đều hướng về lời buộc tội này, hiển nhiên không thể bỏ qua dễ dàng.

Lê Tiệm Xuyên gật đầu.

Lại lục lọi xác chết một lần nữa, hắn tìm thấy một tấm thẻ học sinh.

Thẻ học sinh của trường Phong Thành có thể được sử dụng làm thẻ ăn, cũng có thể làm thẻ vào cửa kí túc xá và chứng minh thân phận, vì vậy học sinh thường mang theo bên mình.

Theo thông tin trên thẻ, xác chết này là một học sinh lớp Mười, tên là Vệ Hạo, ngoài ra không có manh mối nào khác.

Sau khi kiểm tra xong, Lê Tiệm Xuyên đứng dậy, đưa mắt quan sát phòng ngủ.

Đằng sau mùi máu tươi là mùi bột giặt tươi mát trộn lẫn với mùi mì ăn liền phả vào mặt.

Phòng ngủ này hoàn toàn khác xa so với lúc được Lê Tiệm Xuyên kiểm tra năm phút trước.

Rèm che trên sáu chiếc giường đã được cuốn lên, phơi bày đủ loại ráp giường.

Trên chiếc bàn dưới giường chất đầy sách vở, bài thi, cũng như máy chơi game yêu thích của đám con trai. Vài đôi giày thể thao được đặt lung tung trên giá giày, tất thối được mắc trên giá treo ở ban công, hai hộp mì nóng hổi nằm trong thùng rác.

Sực nức hơi thở cuộc sống.

Giống như vẫn còn người sống ở đây vậy.

Khung cảnh này thường xuất hiện trong bất kỳ ký túc xá nào, nhưng nó không nên xuất hiện trong ký túc xá nam bỏ hoang này, đặc biệt còn có một xác chết nằm chắn ngay cửa phòng.

"Cửa cũng mở rồi." Edit by Lam Thương

Ninh Chuẩn nheo mắt, khí chất nhã nhặn và thanh tú của hai ngày trước đã bị phá vỡ hoàn toàn bởi giọng cười lạnh lùng và hài hước, "Đã có lòng thế này, chúng ta phải vào xem tí chứ."

Có ẩn ý trong lời nói này.

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên hơi thay đổi, bước qua xác chết, dẫn đầu đi vào phòng.

Hai người phân công kiểm tra nhưng vẫn giữ cảnh giác, dẫu sao xác chết kia còn đang nằm ở đằng đó, căn phòng ngủ này rất kỳ lạ, ở mức độ nào đó thì không thua gì đầm rồng hang hổ.

Lê Tiệm Xuyên lần lượt kiểm tra giường và bàn học, lúc đi đến chiếc bàn thứ hai, vừa liếc mắt là nhìn thấy ngay tên họ trên các bài kiểm tra, hắn gọi Ninh Chuẩn: "Đây là bàn của Tống Yên Đình, nhìn thành tích này... đúng là con nhà người ta."

Ninh Chuẩn đi tới, lia mắt qua giá sách, vừa cúi người kiểm tra đồ vật, vừa phân tích: "Đồ đạc được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp, tự kiểm soát và có khả năng bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ. Gia cảnh bình thường, thuộc tầng lớp lao động, sẽ ra ngoài tìm việc làm, tính cách sáng sủa, có nhiều bạn bè."

Ninh Chuẩn thả vài tấm voucher siêu thị và tờ rơi việc làm bán thời gian về lại chỗ cũ.

Trên giá sách có đặt một ít đồ ăn vặt và mô hình đồ chơi, trông không giống là đồ mà Tống Yên Đình sẽ mua, có lẽ là được người khác tặng.

Vở ghi chép trong lớp đặt ở bên cạnh cũng có tên của người khác, hơn nữa còn không giống nhau, chắc là Tống Yên Đình mượn của người khác. Từ đó có thể đánh giá, mối quan hệ xã hội của Tống Yên Đình khá ổn."

Như vậy, hướng suy đoán bắt nạt học đường này có chút chệch hướng rồi.

Bởi vì những đứa trẻ thường xuyên bị bắt nạt ở trường sẽ có những đặc điểm nhất định, trong đó, không hòa đồng là điểm rõ ràng nhất. Gia cảnh của Tống Yên Đình hơi lạc lõng so với ngôi trường cấp ba quý tộc này, vì thế hắn suy đoán Tống Yên Đình có thể đã bị tẩy chay.

Tuy nhiên, Tống Yên Đình dường như đã hòa nhập vào trong đó, mối quan hệ với các bạn cùng lớp rất tốt.

Lê Tiệm Xuyên thầm nghĩ, giẫm lên cầu thang để quan sát giường chiếu.

Trên giường quá sạch sẽ, ngoại trừ chăn và gối đầu xếp chồng như tào phớ thì không có gì nữa.

"17 tháng 3 là ngày gì vậy anh?"

Ninh Chuẩn đột nhiên nói.

Cậu đang nhìn vào lịch trình được dán trên bàn.

Phía trên là những con chữ viết tay xinh đẹp và gọn gàng, phân bổ thời gian học tập và làm việc trong một tháng, về cơ bản thì ngày nào cũng bận rộn, ngoại trừ ngày 17 tháng 3.

Ngày đó là ngày thứ Sáu, theo lịch trình của Tống Yên Đình, cậu ta thường tự học ở thư viện vào tối thứ Sáu, nhưng ngày 17 tháng 3 bị cố ý bỏ trống, còn vẽ một hình trái tim, rõ ràng là một ngày đặc biệt.

Hơn nữa, nhìn hình trái tim này, rất có thể còn là một ngày mập mờ.

Lê Tiệm Xuyên cúi đầu nhìn, chợt nhớ ra trên lịch bàn của hắn cũng có vẽ một vòng tròn màu đỏ, chính là ngày 17 tháng 3 này.

"Không có manh mối nào về ngày này cả, nhưng trên lịch của tôi cũng đánh dấu ngày này, lịch của Khương Nguyên cũng có."

Hắn bước xuống cầu thang, kéo mở tủ quần áo của Tống Yên Đình.

Tủ quần áo cũng rất gọn gàng ngăn nắp, treo ba, bốn bộ áo hoodie và quần dài, nhưng Lê Tiệm Xuyên cẩn thận lật xem, ấy mà không nhìn thấy một bộ đồng phục nào.

Mỗi học sinh được phát cho bốn bộ đồng phục trường Phong Thành để tiện thay đổi. Cho dù Tống Yên Đình mặc một bộ thì cũng không đến mức không thừa lại bộ nào trong tủ quần áo, trên ban công chỉ treo vớ và quần áo ngày thường.

Tuy nhiên, nhìn vào kích thước của quần áo trong tủ quần áo, có thể suy ra chiều cao của Tống Yên Đình vào khoảng một mét tám, hơi gầy người.

Với chiều cao này, học lực này, lại thêm mối quan hệ tốt, nhìn thế nào cũng không phải là một người bị bắt nạt.

Trong lúc kiểm tra toàn bộ phòng ngủ, bọn hắn không gặp phải hiện tượng kỳ lạ nào.

Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn sắp xếp lại manh mối, lúc chuẩn bị rời khỏi nơi này, ánh mắt nhìn về cửa phòng ngủ chợt dừng lại.

Xác chết ở cửa đã biến mất.

"Em lên trước đi." 

Lê Tiệm Xuyên trở tay kéo Ninh Chuẩn ra sau, Ninh Chuẩn thành thạo nằm úp tới, được Lê Tiệm Xuyên cõng trên lưng. Khi đối mặt với nguy hiểm, cảm giác của Lê Tiệm Xuyên luôn sắc bén hơn Ninh Chuẩn.

Một loạt âm thanh rột roạt đột nhiên truyền đến từ đỉnh đầu.

Lê Tiệm Xuyên ngẩng đầu, chỉ thấy xác chết học sinh nọ đang bò trên trần nhà như một con nhện lớn, tay chân gãy gập co xoắn. Miệng xác chết há to, có đống gì đó đen thùi bầy nhầy trượt ra khỏi miệng, rớt phịch xuống đất, vô số con nhện đầy màu sắc chui ra ngoài, như thủy triều cuộn trào bò đến chỗ Lê Tiệm Xuyên.

Tiếng mắng đờ mờ đè trong cổ họng.

Lê Tiệm Xuyên nhảy lên tại chỗ, trực tiếp chạy ra khỏi phòng ngủ.

"Cái gì thế này?"

Tiếng rột roạt ngày càng nhiều, Lê Tiệm Xuyên chạy như điên trong hành lang.

Cửa sổ ở hai đầu hành lang không biết đã biến mất từ khi nào, những cánh cửa phòng ngủ bị mở ra cũng đóng lại toàn bộ. Lê Tiệm Xuyên dùng hai chân đạp, ấy mà không ăn thua, chỉ có thể chạy lên lầu.

Lê Tiệm Xuyên vừa chạy, vừa cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc.

"Là cổ trùng..."

Ninh Chuẩn nằm ở sau lưng hắn, quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, vung tay ném ra một ống nghiệm nhỏ, ống nghiệm vỡ nát, chất lỏng màu tím nhạt trong ống nghiệm lập tức bốc hơi.

Âm thanh rột roạt làm da đầu tê dại im bặt.

Lê Tiệm Xuyên chụp lấy cơ hội tìm tới một phòng ngủ ở lầu một, dồn sức đạp cửa.

Tiếng nhện bò loáng thoáng truyền đến từ khắp nơi, giống như một cơn lũ ùn ùn kéo đến trong tiếng đạp cửa rầm rầm, nghe nổi hết da gà.

Âm thanh kia càng lúc càng gần, lúc sắp sửa rõ ràng, cánh cửa trước mặt rốt cuộc cũng bị đá văng, tấm sắt phía sau cánh cửa nứt toạc, bay ra ngoài.

Trong phòng ngủ quả nhiên có cửa sổ.

Lê Tiệm Xuyên không hề do dự, cõng Ninh Chuẩn xông vào, kéo mở cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.

Vào khoảnh khắc nhảy ra khỏi cửa sổ, tiếng rột roạt kia lập tức biến mất, như thể đã bị hút ra khỏi lỗ tai.

Lê Tiệm Xuyên thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cõng Ninh Chuẩn vững vàng rơi xuống đất, đang muốn chạy về trước một đoạn nữa thì đột nhiên cảm nhận được gì đó, hắn lắc mạnh người qua một bên, lập tức có tia sáng lạnh xẹt qua bên tai, kèm theo tiếng vèo vèo, Lê Tiệm Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy hơn mười cây kim bạc ghim phập vào tường.

Song song lúc nhìn rõ công kích, Lê Tiệm Xuyên đã cõng Ninh Chuẩn vọt đến phía sau một thân cây.

Hắn nhận ra những cây kim bạc này được phóng đi từ một bồn hoa thấp bé, nhưng ở đó không có người. Điều này có nghĩa đây là một cái bẫy, hoặc là kẻ công kích ban nãy đã rời đi trong chớp mắt.

Cái trước ít có khả năng nhất bởi vì hắn chọn đại một vị trí để nhảy ra khỏi tòa nhà.

Nếu như là cái sau __

Con dao công cụ trong tay chợt chuyển động, Lê Tiệm Xuyên vung tay đâm mạnh vào khoảng không phía bên trái.

Nhưng không hề đâm vào khoảng không.

Một dòng máu tươi đột nhiên phun ra.

Hắn nghiêng người tránh.

Theo dòng máu bắn tung tóe, vùng không khí phía sau thân cây dao động, từ từ lộ ra một thiếu niên da ngăm mặc đồng phục học sinh.

Thân hình của thiếu niên vừa xuất hiện, ngay lập tức nhào đến tấn công Lê Tiệm Xuyên, nhưng cậu ta hoàn toàn không phải là đối thủ của Lê Tiệm Xuyên, thậm chí còn kém xa những người chơi bị Lê Tiệm Xuyên giết trong hai màn đầu tiên.

Chỉ với một đường cắt, cổ họng của thiếu niên đã thêm một vết máu.

"A, tôi..." 

Thiến niên ngạc nhiên trợn to mắt, bàn tay giơ lên còn chưa chạm vào cổ họng thì đã loạng choạng bước về sau, bất thình lình ngã quỵ xuống.

Cùng lúc đó, thông báo giết người vang lên.

"L đã giết chết Red73!"

Là người chơi.

Lê Tiệm Xuyên vẩy máu dính trên tay.

Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía và không phát hiện thêm người nào khác, Lê Tiệm Xuyên mới thả Ninh Chuẩn xuống, hai người nhanh chóng lục soát cơ thể của người chơi này, tìm thấy một ám khí có kích thước bằng ngón tay cái và một đơn thuốc.

Mùi máu tươi từ từ bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời.

Lê Tiệm Xuyên ngổm xổm dưới bóng cây, cuối cùng nhớ ra câu hỏi đã làm mình hoang mang một thời gian: "Chất độc của em và cả loại ám khí này không dễ gì có được trong thế giới này. Lẽ nào là dùng hộp ma mang vào?"

Chẳng lạ gì khi Lê Tiệm Xuyên có suy đoán này.

Hắn thấy ống chất độc Ninh Chuẩn ném ra và ám khí này có kích cỡ gần bằng nhau, suy nghĩ cẩn thận thì vừa khéo có thể bỏ vào hộp ma.

"Đúng vậy."

Ninh Chuẩn dường như không ngạc nhiên khi Lê Tiệm Xuyên đoán trúng điểm này, cậu giải thích: "Hộp ma có thể mang đồ vật ở hiện thực vào trong trò chơi, nhưng không cần biết trong tay anh có bao nhiêu hộp ma, mỗi màn anh chỉ được mang vào một vật, thể tích không thể vượt quá kích thước của hộp ma."

Chả trách lần nào Ninh Chuẩn cũng có thuốc độc để giết người.

Lê Tiệm Xuyên được tháo gỡ nghi ngờ trong lòng, vừa nhìn đơn thuốc trong tay, vừa tùy ý nói: "Năng lực đặc biệt của Red73 là tàng hình nhỉ, nhưng chắc là có giới hạn về khoảng cách hoặc thời gian, nếu không thì năng lực đặc biệt này quá siêu phàm rồi."

Ninh Chuẩn nói: "Chắc là không thể di chuyển sau khi tàng hình, vả lại thời gian sẽ không vượt quá một phút."

"Red73 không tránh kịp cú đâm của anh, lúc phản công cũng là sau khi giải trừ tàng hình, chứng tỏ năng lực tàng hình của Red73 sẽ làm cho cơ thể cứng lại. Ám khí của Red73 có thiết bị quét hồng ngoại tự động nhắm vào cơ thể sống đang di chuyển và góc độ chuyển động."

Lê Tiệm Xuyên đã thông suốt: "Nói vậy, Red73 có lẽ là người chơi đã thả ra manh mối ký túc xá nam số 1."

"Cậu ta biết sẽ có nhiều người đến điều tra nên liên tục theo dõi nơi này, sau khi chúng ta trở ra, cậu ta đến gài ám khí trong bồn hoa. Bởi vì cậu ta biết chúng ta sẽ không trở ra bằng cửa chính, nếu có trở ra thì cũng chọn phía sau ký túc xá. Vì vậy, cậu ta đã lắp sẵn ám khí, còn mình trốn ở sau cây, cái cây này là nơi duy nhất có thể náu mình và tránh đòn tấn công."

"Ám khí là thứ tốt nhất có thể giết chúng ta chỉ trong một lần phóng, ví chừng như thất bại, chúng ta chắc chắn sẽ trốn ra sau gốc cây, đến lúc đó cậu ta sẽ lợi dụng lúc chúng ta hoảng loạn quan sát mà giải trừ tàng hình, chơi một cú chết người."

Hắn nhướng mày: "Khôn đó."

Nếu đổi lại là một người chơi khác, nói không chừng sẽ thành công, đáng tiếc lại gặp phải bọn hắn.

Hơn nữa, Lê Tiệm Xuyên đoán rằng người tên Vệ Hạo chết ở cửa phòng 131 kia có khả năng không phải là người chơi.

Khá nhiều người chơi trong trò chơi hộp ma sẽ không tự mình lục soát chứng cứ như Lê Tiệm Xuyên và Ninh Chuẩn. Bọn họ rất giỏi trong việc lợi dụng NPC để thăm dò một số nơi nguy hiểm, dùng NPC để thí nghiệm điều kiện tử vong là chuyện rất bình thường.

Tám mươi, chín mươi phần trăm Vệ Hạo là do tên Red kia nhét vào.

Bởi vì lớp học viết trên thẻ sinh viên của Red giống hệt với Vệ Hạo, ngoài ra trên người cậu ta còn mang theo đơn thuốc, hàng điền tên bệnh nhân viết tên Vệ Hạo, tên của người kê đơn thuốc là Chu Mộ Sinh, đơn thuốc là của phòng Y tế trường, thuốc dùng để lưu thông máu và điều trị ứ máu.

"Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi."

Ninh Chuẩn nhìn đồng hồ rồi nói.

Cậu và Lê Tiệm Xuyên không có ý định xử lý xác chết, bởi vì cũng chẳng có ai tới đây, cứ để đó cho rồi, dấu vết do hai người lưu lại đã được dọn sạch, không sợ bị phát hiện.

"Tôi tắm cái đã."

Lê Tiệm Xuyên đáp lời, đôi chân dài đứng lên, nhìn về phía Ninh Chuẩn, ánh mắt dịu dàng lại lạnh nhạt phức tạp bỗng dừng lại, lướt qua vai Ninh Chuẩn, rơi vào cái cây ở sau lưng cậu.

Ninh Chuẩn quay đầu lại như cảm nhận được điều gì đó.

Trên thân cây trống không trước đó, nay có một mảnh giấy được ghim phía trên.

"Chúc mừng bạn trở thành thợ săn đêm nay."

"Cuộc săn bắt bắt đầu."

Chiều.

Có rất nhiều giáo viên và học sinh tập trung tại sân bãi phía Đông.

So với ngày hôm qua, số lượng người đã vơi đi một ít, đội ngũ thu hẹp nghiêm trọng, thế nhưng các học sinh đang hào hứng thảo luận về các hoạt động trên thao trường lại hoàn toàn chưa phát hiện, như thể đây là chuyện rất bình thường.

Lê Tiệm Xuyên vẫn đứng ở cuối hàng, lắng nghe giọng nói của hiệu trưởng phát ra từ trong loa.

"Cuộc thi thả diều ngày hôm qua đã rất thành công, tôi cám ơn các giáo viên và các bạn học sinh đã nhiệt tình tham gia. Hoạt động chiều hôm nay là thi đu xích đu, vẫn được tổ chức tại sân bãi phía Đông. Người chiến thắng sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh..."

Đôi mắt của Lê Tiệm Xuyên tối sầm lại.

Xích đu.

Tối hôm qua vừa làm xong xích đu, hôm nay lại thi đu xích đu, rõ là khéo.

Đội ngũ được nhân viên căn-tin dẫn đến rìa sân bãi.

Chiếc xích du vẫn còn dầm dề máu thịt ở đêm trước, hôm nay lại trông không khác gì một chiếc xích đu bình thường.

Giá xích đu bằng sắt, dây thừng sạch sẽ và chắc chắn, còn có bàn đu bằng gỗ xinh đẹp, nhìn gần như đang phản chiếu.

Nếu không phải Lê Tiệm Xuyên ngửi thấy mùi máu tươi không giấu được trong mùi cỏ xanh, e là phải cho rằng những việc xảy ra tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Ninh Chuẩn đứng bên cạnh hắn, mặt hơi nhợt nhạt.

Lê Tiệm Xuyên biết tiến sĩ Ninh có hơi ưa sạch thái quá, tất nhiên ngoại trừ việc mổ xẻ cơ thể người.

Vì vậy, hắn lùi lại một bước, im lặng nắm lấy tay Ninh Chuẩn, nhẹ nhàng xoa bóp trong lòng bàn tay mình, thấp giọng trấn an: "Nhất định phải tham gia."

Suy cho cùng, NPC đã nói rằng người chơi phải tham gia vào các hoạt động tập thể buổi chiều.

Việc này giống như việc tuần tra đường phố của màn chơi Jack Đồ tể, nhìn như không bắt buộc, nhưng một khi người chơi không làm theo, chắc chắn sẽ kích hoạt điều kiện tử vong.

Ninh Chuẩn nghiêng đầu, dùng chóp mũi cọ lên vành tai Lê Tiệm Xuyên, mắt nâng lên: "Chiều hôm nay... sẽ chết người."

Lê Tiệm Xuyên khẽ cử động, cuối cùng cũng nhận ra hầu hết học sinh và giáo viên ở xung quanh vẫn trông rất bình thường, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại có một chút phấn khích vặn vẹo.

Thứ có thể khiến bọn họ phấn khích chỉ có máu tươi.

Hết chương 47


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.