Trở Thành Mẹ Độc Thân Vì Tiền

Chương 49-50




Lúc sau, hắn rốt cục đã cảm thấy thỏa mãn. Tâm tình hắn tốt hẳn lên, ném quần áo lên người cô.

-“Không biết tự mặc quần áo sao, còn muốn người mù như ta mặc giúp cho cô chắc, cô hận không thể gặp lại tất cả mọi người sao?’

– “Đường Hạo, anh đừng ngậm máu phun người…” – Tiểu Ngưng ngừng khóc, giống như không còn cái gì làm cho cô sợ, liều mạng dùng toàn lực đánh hắn.

Hắn dễ dàng bắt được cô, trong hai tròng mắt không tiêu cự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi: “Vừa rồi không biết là ai ở dưới người ta kêu như con mèo nhỏ? Ngươi cũng chỉ là loại phụ nữ hèn hạ như vậy, thật không xứng”

Loại chuyện này làm hắn khinh thường.

Bốp…

Một bàn tay hung hăng đánh xuống mặt Đường Hạo, làm cho người nãy giờ đang càn rỡ phải giật mình.

Hoàn toàn biết mình đang làm cái gì, Tiểu Ngưng dừng lại, mở to hai mắt nói: “Tôi không phải loại hèn hạ, tôi chỉ là một người nghèo, tôi bị cha dượng bán đi. Anh không thể vu khống tôi, không thể…”

Nước mắt ủy khuất chảy xuống như vỡ đê, cắn chặt răng, cô dùng sức lau nước mắt…

Vì sao số phận đối với cô bất công như vậy, rõ ràng cô là một người con gái mới lớn luôn giữ mình trong sạch, vì cái gì mà giờ lại trở nên như thế.

Đường Hạo lớn lên trong vòng tay nâng niu và bảo vệ của mọi người, trong cuộc đời đây là lần thứ hai bị người khác đánh cho một bạt tay, cả hai lần cũng đều là một người – Lục Giai Ngưng. Lửa giận còn chưa tắt, lại một lần nữa bàn tay sắp đánh xuống, hơn nữa lửa giận còn lớn hơn lúc trước.

Hắn dùng lực bắt được cánh tay của cô, gân xanh nổi lên, quát: “Cô rõ ràng là loại người như vậy, nếu như không phải thì sao lại dẫn kẻ ngu ngốc kia tới đây?! Còn cho hắn hôn cô, cho hắn ôm cô!”

Tuy hắn nhìn không thấy, nhưng hắn có thể nghe được.

– “Anh căn bản không phân diệt được đúng sai, tôi không như vậy…”

– “Ta không muốn nghe những lời nói láo của cô, hôm nay ta nhất định phải làm cho cô nhớ rõ cô là vật gì!” – Sau khi nói xong, không để ý tới sự giãy dụa của cô, hắn ném cô vào phòng ở lầu hai, rồi đi ra ngoài.

Trong lòng cô run sợ ngồi ở đầu giường, bởi biểu hiện của hắn trước khi đi làm cho cô sởn tóc gáy.

Tiểu Ngưng lo lắng không phải là không có lý , không lâu sau Đường Hạo mang theo một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đi tới.

-“Đường Hạo, anh muốn làm gì?” – Tiểu Ngưng khó hiểu hỏi.

Đường Hạo không trả lời câu hỏi của cô, chuẩn xác bắt lấy thân thể của cô, sau đó mệnh lệnh cho người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi: “Bắt đầu ngay bây giờ!”

Tiểu Ngưng hai tay bị hắn nắm giữ, thân thể bị cánh tay to lớn còn lại của hắn vây khốn, không cách nào nhúc nhích được.

Người phụ nữ mở một hộp thuộc, bên trong chất đầy các loại bình bình lọ lọ đủ màu sắc, sau đó ngồi ở sau lưng Tiểu Ngưng.

Tiểu Ngưng hoảng sợ, mở to hai mắt hỏi: “Các người rốt cuộc muốn làm cái gì với tôi? Thả tôi ra ….”

Người phụ nữ rất nhanh khử trùng dưới cổ Tiểu Ngưng, ôn nhu nói: “Không nên lộn xộn, để tránh tôi vân sai!”

Vân? Tiểu Ngưng lập tức phản ứng lại, đầu dùng sức vọt tới Đường Hạo: “Tôi không cần xăm hình, tôi không muốn!”

Đường Hạo dùng sức ôm chặt cô, để cô khỏi lộn xộn: “Không phải do cô quyết định, ta nhất định muốn đời này cô phải nhớ kỹ, cô rốt cuộc là loại đàn bà gì…”

Tiểu Ngưng giãy dụa không thể làm được gì, rất nhanh cổ cô bị đâm xuống một chân, vô tình in dấu ấn chung thân không cách nào xóa đi được…

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@2

Xóa đi lớp hơi nước trên gương, thân thể đã tắm sạch sẽ, Lục Giai Ngưng đưa lưng về phía gương. Đây là sỉ nhục không thể rửa sạch cả đời của cô, nhưng cô cũng không hiểu sao mình không cách nào có thể hận hắn được.

Thông qua báo chí và tạp chí, cô biết một năm trước hắn vẫn còn nhìn thấy ánh sáng, hơn nữa còn tiếp nhận chức Tổng tài của Tập đoàn Đường thị.

Cũng thông qua tin tức truyền thông, cô biết chỉ trong một năm ngắn ngủn, hắn đã phát triển Tập đoàn Đường thị lên một tầm cao.

Hắn còn được một tạp chí nào đó bầu là người đàn ông hoàng kim độc thân đứng đầu năm nay.

Chứng kiến giới truyền thông ca ngợi hắn trên báo chí, mắt của cô chuyển đỏ, hắn cuối cùng cũng thành công, cô biết rõ đây vẫn luôn là điều mà hắn muốn.

“Ai. . . . . .”. Một tiếng than nhẹ tràn ngập ưu sầu, hắn lại một lần nữa kéo cô về hiện thực, nhìn chính mình trong gương, cô lại cười khổ: “Lục Giai Ngưng, nhất định phải nhớ rõ cô là cô, hắn là hắn, bất luận cuộc sống của cô có bao nhiêu vất vả, cũng không thể đi tìm hắn!”

Người nhất định phải sống có tôn nghiêm, nếu không một khi đã bị thương tổn nhất định là làm cho cô không cách nào thừa nhận .

Hắn là ánh sao trên bầu trời, mà cô bất quá chỉ là một hạt cát nhỏ trên mặt đất, hắn cùng với cô chính là một trời một vực …

Lau khô nước trên người, mặc vào đồ ngủ sạch sẽ, đem tóc buộc kỹ phía sau, cô đi ra khỏi phòng tắm.

“Mẹ!” – Tiểu bảo bối mặc đồ ngủ, dường như bổ nhào vào người cô.

Giai Ngưng thuận thế ôm lấy con trai, hôn khuôn mặt nhỏ bé của nó: “Sao còn không đi ngủ, mẹ sẽ tức giận đó!”

Nhìn con và hắn có khuôn mặt rất giống nhau, cô không khỏi một lần nữa cảm thán tạo hóa trêu ngươi.

Càng muốn quên hắn, nhưng gương mặt thu nhỏ của hắn lại mỗi ngày cứ qua lại ở trước mắt của cô.

“Hôm nay Ultraman diễn tương đối trễ, không thể trách con, đều do hắn diễn muộn!” – Dương Dương mới năm tuổi đã có chỉ số thông minh cao hơn nhiều so với những bạn cùng tuổi.

Thân là mẹ, Giai Ngưng vừa tức vừa buồn cười cắn cái mũi nhỏ của con trai để trừng phạt: “Bất kể như thế nào trước chín giờ đều phải đi ngủ cho mẹ!”

“Khanh khách. . . . . .” – Bị cắn cái mũi, Dương Dương vừa lau nước miếng trên mũi, bên cạnh lại ‘khanh khách’ cười ra tiếng. Sau đó ngả vào vai mẹ, bàn tay nhỏ bé rất tự nhiên với vào phía trong áo ngủ. “Dương Dương biết nhưng Dương Dương muốn ngủ cùng với mẹ, một tuần mẹ chỉ có một buổi tối cùng Dương Dương ngủ, cho nên Dương Dương nhất định không bỏ qua!”

Lời của con làm cho Giai Ngưng cảm thấy hổ thẹn sâu sắc. Chính vì cuộc sống mà cô không thể mỗi ngày có thể về nhà làm bạn với con.

Cô nhăn nhăn cái mũi nói: “Dương Dương đã năm tuổi rồi, còn sờ mẹ có xấu hổ không?”

Dương Dương không có ý tứ, le lưỡi, bàn tay nhỏ bé còn rất ý tứ đặt trong quần áo mẹ: “Khanh khách, con không biết. . . . . .”

Thật đúng là tiểu sắc quỷ, thật là cha nào con đó, Giai Ngưng thầm nghĩ trong lòng.

Hai mẹ con nằm xuống giường lớn, Tiểu Ngưng hừ nhẹ bắt đầu hát ca khúc, vỗ nhẹ bảo bối trong ngực. Bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực cô dần dần ngừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên yên tĩnh.

Ngủ! Giai Ngưng động tác nhẹ nhàng, chầm chậm đem bàn tay nhỏ bé của con trong quần áo bỏ ra, chuẩn bị xuống giường.

“Mẹ!”

Cô vừa muốn đứng dậy, chỉ thấy Dương Dương lúc nãy mới ngủ giờ lại mở hai mắt ra, xoa mắt nhìn cô: “Mẹ muốn đi đâu?”

“Dương Dương láu lỉnh, nhanh ngủ đi, mẹ đi xem bà ngoại con!” – Cô lại vỗ nhẹ con trai vài cái, làm cho hắn nhanh chìm vào giấc ngủ.

Dương Dương rất hiểu chuyện nhắm mắt lại, miệng nhỏ khẽ khép khẽ mở nói: “Mẹ nhanh đi đi, Dương Dương ngủ …”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.