*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hách Kiếm không ngờ trễ thế này rồi mà Triệu Thành vẫn có thể dẫn theo nhiều người xuất hiện như vậy.
Bọn họ chỉ có ba chắc chắn không trụ nổi.
Huống hồ cũng không phải đến đây để đánh nhau.
Tên mập mở miệng, "Làm gì vậy, chúng tôi chỉ đến kết bạn với mỹ nữ chút thôi mà, đòi đánh đòi gϊếŧ cái gì chứ."
Hách Kiếm lập tức nói, "Đúng vậy, bọn tôi tới tìm Hạ mỹ nữ, liên quan đến Triệu Thành mấy người đâu?"
Tên gầy đứng một bên cũng xen mồm, "Chi bằng hỏi ý kiến mỹ nữ đi, có lẽ người ta đồng ý đi cùng bọn này đấy, các người như vậy chẳng gì xen vào việc của người khác?"
Gã nói tới đây liền nhìn Hạ Miên, "Mỹ nữ, muốn một mình tâm sự với mấy anh không?" Hắn nhìn bốn phía đầy ác ý, "Hay là cứ nói trước mặt nhiều người như vậy."
Hạ Miên đang thưởng thức chiếc Sony Walkman* trên tay nghe vậy đứng lên, bình tĩnh đáp, "Không có gì là không dám nói với người khác, con người tôi trước nay sòng phẳng, chi bằng cứ thế này đi."
Hách Kiếm có ý nói, "Nói chuyện cô từng vào đồn cảnh sát cũng được sao?"
Xung quanh vang lên tiếng ồn ào rất nhỏ, không ít người nhìn về phía Điền Tuyết Nhã, có chút không hiểu được ai đúng ai sai.
"Có thể chứ." Hạ Miên nghiêng đầu trả lời, "Đúng lúc tôi đang tìm xem là ai bịa đặt chuyện này, dù gì ban nãy Điền Tuyết Nhã cũng nhận mình và cậu có quan hệ không tồi, chuyện kia là nghe được từ cậu, giờ tôi muốn biết cậu nghe thông tin đó từ ai?"
Điền Tuyết Nhã mới nhẹ nhàng thở ra không ngờ lại bị Hạ Miên điểm danh, tim đập lên cổ, là hoa khôi nổi nhất khối 10, đương nhiên cô ta cũng từng bị Hách Kiếm chặn đường.
Quả nhiên Hách Kiếm lập tức liếc về Điền Tuyết Nhã, vứt cho cô ta một nụ cười, "Điền mỹ nữ, quan hệ của chúng ta rất tốt mà. Thế nào, chi bằng đi chơi cùng đi?"
Điền Tuyết Nhã bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, lắc đầu trốn về phía sau, "Tôi không đi! Tôi không đi!". Rồi nằm bẹp xuống bàn không dám ngẩng đầu.
Hách Kiếm cũng không để ý, rốt cuộc mục đích hôm nay của bọn họ không phải cô ta, nhưng đem ra so sánh, thái độ đối với Hạ Miên hăng hái hơn.
"Hạ Miên, anh đây đã cho chút mặt mũi rồi." Hách Kiếm hỏi, "Cô thật sự muốn nói ở đây? "
"Đúng." Hạ Miên không chút biểu cảm đáp, "Tôi còn xin anh nhanh lên nữa đấy, không nói làm chó nha."
Phản ứng của cô thật sự khác với dự đoán, Hách Kiếm hơi nghẹn lại, hừ cười, "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vì sao cô lại vào đồn cảnh sát, chẳng phải rất rõ ràng sao?"
Nói rồi ánh mắt đảo qua ngực Hạ Miên, hai tên mập mạp và gầy đứng cạnh cười đáng khinh, "Do bộ dáng quyến rũ này đi đâu cũng câu dẫn đàn ông chứ còn cái gì nữa?"
Ở cái thời đại bảo thủ này trẻ con đều thống nhất được nhặt từ thùng rác hoặc ngoài đường về, các cặp đôi dám nắm tay nhau đi trên đường rất ít.
Tư tưởng của phần lớn học sinh cấp 3 vẫn tương đối thuần khiết, chỉ có trực giác mách bảo lời của tên mập không có ý tốt, chứ bọn họ vốn không hiểu ý của Hách Kiếm là gì.
Nhưng hàng ghế đầu trong lớp đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô.
Mọi người không khỏi liếc về Điền Tuyết Nhã mới phát ra âm thanh, mặt cô ta đỏ bừng, bộ dạng không thể tin được nhìn Hạ Miên.
Phản ứng này nhắc nhở mọi người, tất cả kinh ngạc nhìn cô, trong mắt mang theo sự khó tin.
Hạ Miên không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô nheo mắt lại tiếp tục chất vấn, "Phiền cậu nói cho rõ ràng, vì sao cơ?"
"Đương nhiên vì bán thân rồi!" Hình như tên mập sắp hết kiên nhẫn, bọn họ lăn lộn trong xã hội lâu rồi, so với kiểu mập mờ như Hách Kiếm thì trực tiếp hơn nhiều.
Gã cười lạnh, "Loại con gái như cô tôi gặp nhiều rồi, nhìn thì là học sinh thanh thuần, nhưng số lần cởϊ qυầи áo không biết nhiều..."
"Đ** mẹ mày!" Triệu Thành nghe không nổi nữa, lập tức tiến lên kéo cổ áo tên mập, một quyền đập xuống, "Tao thấy mồm mày toàn nhả ra cứt thôi đấy."
Tôn Duyệt Hân cũng quay đầu chỉ vào Điền Tuyết Nhã như đang không biết phải làm sao quát, "Sao đây, bọn họ cũng là người quen của Điền Tuyết Nhã cô hả? Hiểu vậy ư, mọi người không biết mà cô lại rõ quá nhỉ."
Điền Tuyết Nhã lập tức oan ức đỏ mắt.
Đáng tiếc Tôn Duyệt Hân không rảnh quan tâm cô ta.
Tên mập kia bị Triệu Thành đè lại đánh đau, tên gầy đứng một bên thấy những người khác cũng vây lại, lập tức nói, "Hạ Miên, nếu không muốn bọn tao kể chuyện của mày đi khắp nơi thì kêu đám người kia dừng lại ngay! Bằng không tao đảm bảo mày không sống nổi ở thành phố Yến này đâu!"
Triệu Thành thấy ném chuột sợ vỡ đồ*, Hạ Miên chau mày nói, "Được rồi, đừng đánh nữa."
(P/s: câu tục ngữ mang nhiều nghĩa bóng, ở đây là buộc phải nương tay với kẻ phạm tội, bởi chúng có người chống lưng)
Triệu Thành phẫn nộ đẩy tên mập kia ra, tên mập lảo đảo vài bước, vừa lúc đứng trước mặt Hạ Miên.
Gã cho rằng Hạ Miên sợ, sờ gương mặt đã nóng rát, nghĩ đến mình đã tử tế còn bị đánh, tức giận định tóm lấy Hạ Miên, "Con kỹ nữ thối này, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đi theo tao!"
Hạ Miên lưu loát né sang một bên, "Dựa vào cái gì phải theo anh, các người muốn dẫn tôi đi đâu?!"
Hách Kiếm cảm thấy trò mèo vờn chuột này khá là thú vị, lập tức tiến tới, ngoài miệng cười hì hì giải thích, "Đến King nha, bọn tôi mới mở hộp đêm ở khu Long Thành, chơi rất được đó, bảo đảm sẽ không hối hận!"
Triệu Thành và những nam sinh hắn dẫn đến bảo vệ Hạ Miên, trái phải đều có, bọn họ hoàn toàn không thể bắt được.
"Các người là đám cặn bã! Tôi không đi!"
Tên mập cười lạnh, "Khuyên mày tốt nhất nên thức thời ngoan ngoãn đi, đến lúc ấy còn đối xử tốt chút, bằng không nói ngày mai tao sẽ dán chuyện này khắp trường, để ông đây xem mày có thể ở lại nữa không..."
Hạ Miên lập tức dừng lại, cô ngăn động tác của nhóm Triệu Thành, nhìn gã nói, "Cách tốt nhất là gì?"
Tên gầy thấy bắt được điểm yếu của Hạ Miên, gã ngăn tên mập táo bạo, mặt trắng hất lên, "Đương nhiên có rất nhiều lợi ích rồi, sau này cô có thể ngang nhiên đi lại trong trường, các anh đây sẽ bao chi phí sinh hoạt, một tháng 50 thế nào?"
Hạ Miên đáp, "Các anh có gì để tôi tin?"
"Biết Kiều Kiến Vũ không? Đó là anh lớn của bọn tôi, ông anh ấy nói một câu, cả khu Long Thành này đều phải nghe." Hách Kiếm đắc ý nói, "Sao đây?"
Hắn nói rồi đột nhiên nhào tới, móng vuốt kia thuận thế muốn cướp người.
Tên mập đứng một bên cũng bất ngờ chạy đến chặn cô lại.
"Hạ Miên!"
"Hạ Miên cẩn thận!"
Triệu Thành và nhóm Tôn Duyệt Hân Lý Lệ Trân vội vã xông lên, còn tưởng rằng Hạ Miên sẽ bị hai tên lưu manh kia động chạm, nào ngờ chỉ thấy Hạ Miên ưu nhã nâng tay cho một cú thật mạnh.
Hách Kiếm ôm đầu thét thảm thiết, sau đó cả người chao đảo như uống say.
Mọi người vẫn chưa kịp nắm rõ tình hình, Hạ Miên đã trở tay, tên mập từ bên kia xông đến cũng kêu đau, bước chân không khác gì Hách Kiếm, đi vào vết xe đổ ngã "bịch" xuống đất.
"Hạ, Hạ Miên..." Triệu Thành nhìn vết máu chảy xuống huyệt Thái Dương bọn họ mà ngây người.
Tên gầy kia thấy chuyện không ổn lập tức cất bước chạy ra ngoài, Hạ Miên cao giọng hô, "Triệu Thành đừng đứng đó nữa, mau chặn đường lại, không được để anh ta chạy!"
Nhóm Triệu Thành theo bản năng làm theo, năm sáu thanh niên cao lớn lập tức quật tên gầy kia xuống đất.
Lúc này Hạ Miên như mới nhận ra bản thân vừa làm hành động gì, sợ hãi ném nửa viên gạch trong tay đi, mà cũng thật trùng hợp bay thẳng vào mũi tên gầy, máu cứ thế chảy xuống.
Bọn Triệu Thành khϊếp sợ nhìn cô.
Bộ dáng Hạ Miên cũng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, ríu rít nói, "Làm tôi sợ muốn chết, những người này thật xấu, tôi sợ quá."
"A a a... chảy máu rồi phải làm sao đây?" Hạ Miên chân tay luống cuống.
Mọi người: ...
Chẳng phải đều do cô ném đó sao? Chúng tôi cũng sợ lắm chứ!
Triệu Thành sợ ra mạng người, nhanh chóng mở lời, "Hay đưa đến viện đi."
"Đừng để bọn họ động đậy." Hạ Miên nói, "Vết thương này chỉ cần một cử động nhỏ cũng sẽ thành chuyện lớn, chúng ta gọi hẳn xe cứu thương."
Cô nhìn Hách Kiếm sắp tỉnh, "Giữ chặt đừng để di chuyển, bằng không nhỡ chết rồi tôi phạm phải tội gϊếŧ người mất."
Tôn Duyệt Hân, "Cậu đừng nói mấy lời đáng sợ thế chứ."
Lý Lệ Trân, "Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
"Yên tâm, không sao." Nhiều lắm chỉ chấn động não nhỏ thôi.
Hạ Miên lấy điện thoại từ túi áo ra gọi ngay 110, "Alo chú cảnh sát ạ, cháu muốn báo cánh sát."
"Có một nhóm xã hội đen xâm nhập trái phép vào trường trung học Yến đại, dụ dỗ ép buộc bạn nữ đến câu lạc bộ đêm bán thân."
"..."
"Vâng, lúc mọi người phản kháng đã khiến ba tên xã hội đen đó bị thương, bọn cháu có cần gọi xe cứu thương không ạ?"
"..."
"Dạ, lớp số 3 khối 9 trường cấp 2 Yến đại, chú cảnh sát ơi mau đến đây đi, bọn cháu sợ lắm."
Tắt điện thoại, Hạ Miên vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, "Không sao rồi, giữ chặt bọn họ, lát nữa các chú cảnh sát sẽ tới."
Mọi người bị loạt thao tác của cô làm cho sợ ngây ra.
Tên gầy kia chỉ bị va vào mũi, lúc này đầu óc tỉnh táo, nghe thấy cảnh sát sắp đến lập tức giãy giụa, "Hạ Miên, bạn học Hạ, thật xin lỗi, bọn tôi sai rồi, bọn tôi không có ý khác đâu, chỉ muốn đến đây kết giao bạn bè thôi."
"Nếu cô không muốn cũng được, sau này bọn tôi không dám nữa."
"Không thể," Hạ Miên hơi sợ đáp, "Nhỡ đâu các người ra ngoài nói lung tung khiến tôi không đi học được thì sao, tôi tin các chú cảnh sát hơn."
Ban nãy uy hϊếp sướng bao nhiêu, lúc này tên gầy hối hận bấy nhiêu.
Con nhóc này nhìn thì nhu nhược, nhưng làm việc thật mẹ nó tàn nhẫn!
Hạ Miên lo lắng dặn dò, "Giữ thật chặt đừng để ba người họ chạy, nhỡ đâu bọn chúng quay lại trả thù mọi người thì phiền lắm."
Nhóm thiếu niên chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, trước kia cứ nhắc đến lưu manh xã hội là biến sắc, lúc này có thể ấn lũ đó xuống đất, quả thực sướng không chịu được.
Tất cả lập tức có tinh thần.
Triệu Thành và Tôn Duyệt Hân tự nhận mình xuất thân đại viện đủ lớn gan, lại không ngờ Hạ Miên giỏi hơn họ nhiều, cách xử lí chuyện này, mẹ nó quá hăng hái.
Hạ Miên quay lại nhìn các bạn đều khϊếp sợ như nhau, nghiêng đầu nói, "Phải mất mười phút các chú cảnh sát mới đến được đây, tranh thủ thời gian đó và chuyện hôm nay, tôi sẽ phổ biến chút kiến thức pháp luật cho mọi người."
Cô vừa nói vừa về chỗ ngồi cầm lấy một quyển sách, chậm rãi đi đến bục giảng, giơ sách lên.
Để mọi người nhìn thật rõ mấy chữ《Bộ Luật Hình Sự Nước XXX Cộng Hòa 》.
Ánh mắt Hạ Miên dừng trên mặt Điền Tuyết Nhã, "Không phải Điền Tuyết Nhã nói tôi tự nhận mình liên quan đến án hình sự sao? Hôm nay tôi sẽ nói rõ cho mọi người, đồng thời giải thích vụ việc tin đồn vừa rồi."
Điền Tuyết Nhã quật cường đáp, "Ban nãy các bạn đều nghe thấy, là Hách Kiếm nói cậu..."
Hạ Miên cười dịu dàng, "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không để cậu oan uổng đâu."
Cô lật đến một trang của《 Bộ Luật Hình Sự 》 bắt đầu đọc:
"Điều 246 Bộ luật Hình sự quy định tội cố ý bịa đặt, truyền bá sự thật hư cấu đủ sức làm suy giảm nhân cách và tổn hại đến uy tín danh dự của người khác là tội phỉ báng."
"Đối tượng bị phỉ báng tương đồng với việc bị xúc phạm nhân phẩm, uy tín. Đối tượng phạm tội là người tự nhiên. Hành vi bịa đặt, tức nội dung phỉ báng người khác hoàn toàn sai sự thật."
Hạ Miên ngẩng đầu nhìn bốn phía, "Tôi cho rằng điều này đã quá rõ ràng, mọi người đều biết, nhưng hôm nay xin thanh minh một lần nữa, việc tôi từng vào đồn cảnh sát là chuyện hoàn toàn hư cấu, vấn đề này đã làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự và nhân phẩm của tôi!"
Ánh mắt các bạn không hẹn mà cùng đặt lên người Điền Tuyết Nhã, vẻ mặt Điền Tuyết Nhã thật oan ức.
Hạ Miên cũng mặc kệ, cúi đầu tiếp tục đọc: "Hành vi loan truyền những điều sai sự thật. Loan truyền chính là sự truyền bá công khai trong xã hội. Hình thức đưa ra có hai loại cơ bản: Một - bằng lời nói; hai - bằng văn tự, tức sử dụng áp phích chữ to (hoặc nhỏ), tranh vẽ, báo chí, sách báo, thư từ vân...vân... để lan truyền."
Hạ Miên nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Điền Tuyết Nhã, "Nghe thấy chưa? Chứng cứ tội phí bảng tội bao gồm việc loan truyền thông tin sai sự thật."
"Chuyện này đối với chú cảnh sát mà nói, chắc không có gì khó đâu nhỉ?"
Biểu cảm oan ức của Điền Tuyết Nhã trở nên cứng đờ.
"Nội dung phỉ báng phải nhắm vào một người cụ thể, nhưng không nhất định phải nói rõ tên họ, chỉ cần dựa vào nội dung phỉ báng sẽ biết được người bị hại là ai, từ đó cấu thành tội."
Hạ Miên niệm xong nghiêng đầu cười, "Thấy không, pháp luật rất nghiêm minh, phá hỏng con đường giảo biện của người nào đó, mà bây giờ đám lưu manh xã hội cũng vì những tin đồn kia đến tìm tôi."
"Nếu tội danh này nằm trong 《 Bộ Luật Hình Sự 》, đương nhiên là có hình phạt, để tôi nói cho mọi người biết kẻ tạo ra chuyện này sẽ bị trừng phạt thế nào nhé."
Hạ Miên lật sang trang: "Bịa đặt vu khống người khác được cấu thành tội nếu có tình tiết nghiêm trọng... tình tiết nghiêm trọng nghĩa là... lời bịa đặt làm tổn hại đến nhân phẩm, danh dự; ảnh hưởng đến tinh thần người khác; vu khống nhằm mục đích xấu; gây rối loạn tinh thần hoặc khiến nạn nhân tự sát."
Hạ Miên ngẩng đầu, "Nhân phẩm và danh dự của tôi đã bị tổn hại, chỉ cần không phải đồ ngốc đều có thể nhìn ra đúng không?"
"Một học sinh đứng đắn như tôi, không biết tại sao lại bị nói thành là tội phạm!"
"Về phần ảnh hưởng xấu..." Hạ Miên chỉ vào ba người bị ghim trên đất, "Muốn hỏi một chút, nếu hôm nay không phải tôi mà là các người gặp phải chuyện này thì sẽ thế nào?"
"Từ một lời đồn không rõ mục đích đã khiến người khác hiểu lầm tôi có tiền án bán thân, rồi bị đám xã hội đen ức hϊếp!"
"Nếu như không quen Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân, không có nhóm Triệu Thành đứng ra bảo vệ, thuận lợi bị đám cặn bã này mang đi... tôi sẽ xảy ra chuyện gì ?"
Hạ Miên nghiêm túc nhìn từng người, cuối cùng dừng trên mặt Điền Tuyết Nhã lạnh giọng hỏi, "Có phải trạng thái tinh thần không ổn định và tự sát sẽ là kết cục cuối cùng của tôi hay không!"
"Trách nhiệm như vậy cô gánh được sao?!"
Điền Tuyết Nhã không nhịn được thét chói tai, "Không phải tôi, đã bảo không phải tôi nói mà! Là Hách Kiếm, chính cậu ta nói!"
Tôn Duyệt Hân cả giận quát, "Nghĩ mọi người là đồ ngu hả, nếu không vì cô ghen ghét Hạ Miên thì hôm nay đã chẳng xảy ra chuyện này rồi!"
Ban đầu các bạn cũng chẳng nghĩ nhiều, rốt cuộc tuổi vẫn còn nhỏ, chưa nhận ra được mọi thứ có thể phức tạp đến mức nào.
Nhưng lúc này có tấm gương sống Hạ Miên sờ sờ trước mặt, hãy tưởng tượng đến những suy đoán ác ý của bọn họ về cô trước khi tin đồn được làm sáng tỏ, rồi nghĩ tới cảnh mọi người vì vậy mà hiểu lầm, không ai giúp đỡ để rồi bị đám cặn bã kia mang đi..."
Mọi người vì thế mà sợ, để ý hôm nay Điền Tuyết Nhã còn cố tình tỏ vẻ vô tội quạt gió thêm củi, trong lòng lập tức sinh ra chán ghét.
Điền Tuyết Nhã cảm nhận được điều đó, khóc lóc nói với Hạ Miên, "Nói hươu nói vượn, tôi không nói, rõ ràng không phải tôi!"
Như thể nhấn mạnh rằng nếu đã bảo không phải cô ta thì không phải cô ta thật.
Hạ Miên dịu dàng khuyên, "Bạn Điền Tuyết Nhã bình tĩnh chút đi, tớ đã bảo là cậu đâu."
"Tớ biết chuyện này đều do Hách Kiếm." Hạ Miên lật một trang, giọng thật nhẹ nhàng, "Để tôi nói kết cục của cậu ta cho mọi người nhé?"
"A, ở đây... người phạm tội phạt tù không quá ba năm, giam giữ ngắn hạn, bị quản chế hoặc tước quyền chính trị."
Hạ Miên ngẩng đầu nhìn Điền Tuyết Nhã cười, "Đúng lúc đã bảo cảnh sát, vậy cứ để các chú ấy tiện tay điều tra chuyện này đi, đến lúc đó cho cậu ta đi một - hai năm..."
"Nhưng trong quá trình điều tra, có lẽ bạn Điền Tuyết Nhã sẽ phải phối hợp ghi chép."
"Không, không cần..." Điền Tuyết Nhã hoàn toàn luống cuống, "Không cần báo, tôi không đi cùng cảnh sát đâu..."
Hạ Miên kinh ngạc, "Hoảng cái gì chứ, chỉ phối hợp điều tra làm ghi chép thôi mà, chẳng phải cậu nói Hách Kiếm mới là người tạo tin đồn sao?"
"Yên tâm đi, chỉ cần không làm cảnh sát sẽ không để cậu oan uổng đâu, Hách Kiếm cũng không nói dối được, hiện giờ có máy phát hiện nói dối mà..."
"Không, tôi không muốn, tôi không đi cùng cảnh sát..." Mặt Điền Tuyết Nhã đầy mồ hôi lạnh, đột nhiên đứng dậy chạy trối chết khỏi phòng học.
Mọi người đều kinh ngạc, giờ thì còn cái gì không rõ nữa.
Hạ Miên thở dài nói với Cố Châu, "Bạn Cố, phiền cậu đi xem cậu ấy thế nào di, trễ thế này rồi, một thân con gái đừng để xảy ra chuyện."
Cố Châu hơi do dự, không tình nguyện gọi bạn cùng bàn đuổi theo.
Hạ Miên nhìn đồng hồ, mới qua năm phút, vẫn chưa nghe thấy tiếng còi cảnh sát, cô tiếp tục mở lời, "Nếu nói đến đây rồi, để tôi phổ cập cho mọi người về phòng vệ chính đáng luôn nhé."
Hạ Miên lật sang trang, "Căn cứ vào quy định số 20 của《 Bộ Luật Hình Sự》,... tài sản, quyền con người và các quyền khác của cá thân, hoặc người khác được bảo vệ khỏi hành vi xâm phạm bất hợp pháp, các hành động được thực hiện nhằm ngăn chặn hành vi xâm phạm bất hợp pháp hành vi phòng vệ chính đáng, không phải chịu trách nhiệm hình sự."
Cô nhìn Hách Kiếm đã tỉnh táo, tên mập và tên gầy giải thích, "Nghĩa là các người ép buộc tôi đến hộp đêm làm hoạt động trái pháp luật, còn tôi trong lúc phản kháng đã đánh trả, đó thuộc về phòng vệ chính đáng."
"Tổng kết lại, đánh rất đúng!"
Hạ Miên nhìn đám Triệu Thành, "Vậy nên mọi người đừng lo, không chết thì sẽ không sao cả."
Đầu óc tên gầy hoạt động, lúc này gã mới kịp nhận ra, "Mày, ban nãy mày cố ý... cố ý để bọn tao nói thật nhiều đúng không!"
Nếu bọn họ trực tiếp cướp người đi, nhiều lắm chỉ là cưỡng ép, vốn sẽ không có chứng cứ bán thân gì cả, giờ thì hỏng rồi, thằng ngu kia Hách Kiếm còn khai ra tên hộp đêm!
Cả người tên gầy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, gã hung hăng uy hϊếp đám học sinh còn lại, "Chúng mày ai dám là chứng cho nó, tao đảm bảo anh Kiều sẽ không tha, ngay cả việc làm của ba mẹ chúng mày cũng không xong đâu!"
Sau khi gã dứt lời, các bạn hai mặt nhìn nhau, cũng không biết ai yếu ớt lên tiếng, "Tôi, chúng tôi không sợ!"
Lập tức có người phụ họa, "Đúng vậy bọn này không sợ nhé, nếu còn dám đến làm phiền chúng tôi sẽ đưa các người vào đồn!"
Hạ Miên hơi sửng sốt, nói thật cô hoàn toàn không ôm hy vọng ở đám học sinh này, rốt cuộc chỉ mới quen mấy hôm, cũng không có tình cảm sâu sắc, không đáng vì chút chuyện của mình mà mạo hiểm.
Nhưng có vẻ cô đã quên mất, thanh thiếu niên tuổi này vừa đơn thuần vừa nhiệt huyết, có lẽ nhất thời bọn họ không phân rõ thị phi, nhưng trên người ai cũng có loại dũng khí không sợ cường quyền.
Cô bật cười nói với mọi người, "Cảm ơn các bạn, tớ thật sự rất vinh hạnh khi được xếp vào lớp này."
Cả lớp cũng kích động, "Ừ, yên tâm đi Hạ Miên, nếu muốn bọn tớ sẽ đứng ra làm chứng cho cậu."
"Xin ghi nhận ý tốt," Hạ Miên cười cười, "Nhưng không cần đâu."
Cô cầm chiếc Sony Walkman ban nãy nhấn xuống:
"..."
"... Nếu không muốn bọn này kể chuyện của mày khắp nơi thì kêu đám người kia dừng lại ngay! Bằng không tao bảo đảm mày không sống nổi ở thành phố Yến đâu!"
...
"Con kỹ nữ thối này, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, đi theo tao!"
...
"Đến King nha, bọn tôi mới mở hộp đêm ở Long Thành, chơi rất được đó, bảo đảm sẽ không hối hận!"
...
"Khuyên mày tốt nhất nên thức thời ngoan ngoãn đi, đến lúc ấy còn đối xử tốt chút, bằng không nói ngày mai tao sẽ dán chuyện này khắp trường, để ông đây xem mày có thể ở lại nữa không..."
....
"Biết Kiều Kiến Vũ không? Đó là anh lớn của bọn tôi, ông anh ấy nói một câu, cả khu Long Thành này đều phải nghe."
"..."
Cô nhìn tên gầy, giọng nói thật nhẹ nhàng, "Thật xin lỗi tôi ghi âm cả rồi, không cần các bạn phải ra làm chứng đâu."
Triệu Thành không nhịn được huýt sáo, "Đẹp trai ngây người!"
Tôn Duyệt Hân kích động ôm lấy bả vai Hạ Miên, "Chị tôi ơi, quá trâu bò!"
Hạ Miên bỏ chiếc Walkman vào túi, nói với Hách Kiếm vẫn còn đang choáng, "Muốn biết vì sao tôi từng vào đồn cảnh sát không?"
"Bởi vì tôi từng giúp cảnh sát tóm lũ tội phạm bắt cóc trẻ em và phụ nữ, trong lúc đó cũng phòng vệ chính đáng..." Hình như khi ấy còn ném rất nhiều gạch.
"Loại như mấy người.." Hạ Miên hơi mỉm cười nhẹ giọng, "Đừng đứng trước mắt tôi để mất mặt."
Rõ ràng là ánh mắt bâng quơ nhưng lại khiến sống lưng Hách Kiếm lạnh lẽo, trong lòng mơ hồ ý thức được cô gái này không dễ chọc.
Đương nhiên là không rồi, nếu là người tốt thì đã không để hắn ngồi tranh xe cứu thương trước, sau đó mới đến đồn công an.
Khi tiếng còi cảnh sát vang lên, cửa lớp 3 khối 9 đầy người, bảy tám thanh niên phản nghịch nhóm Triệu Thành đắc ý muốn chết, áp giải tội phạm cùng các chú cảnh sát ấy à, siêu kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Có đoạn ghi âm của Hạ Miên và lời làm chứng của đám Triệu Thành, Hách Kiếm, tên mập và tên gầy rõ ràng không phải người tốt, mọi chuyện đơn giản sáng tỏ.
Hạ Miên cũng bị hỏi thêm mấy câu:
"Sao cháu lại có viên gạch đó?"
"Buổi chiều nghe thấy bọn họ thương lượng ở WC muốn đến tìm cháu, cháu rất sợ nên mới cầm nó để phòng."
"Vậy tại sao không báo cho giáo viên?"
Đương nhiên nói với giáo viên sẽ không giải quyết triệt để được việc này rồi.
"Cháu nghĩ chỉ cần dọa bọn họ một chút là xong, nào ngờ lại đồn thành vậy, mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như thế..."
...
Lúc Hạ Miên xong việc ghi chép bước ra, chủ nhiệm của mấy lớp liên quan đều đã tới.
Gần như không kịp sửa sang quần áo, hiển nhiên là vội vàng chạy đến.
Cảnh sát giao nhóm học sinh cho giáo viên chủ nhiệm, "Bọn trẻ rất thông minh, cũng chỉ vì bảo vệ bạn bè thôi, hôm nay trễ thế này rồi đừng nhiều lời nữa, nhanh để bọn nó về nhà nghỉ ngơi."
Nhóm chủ nhiệm khom lưng cảm ơn rồi dẫn bọn họ ra.
Chủ nhiệm lớp dẫn từng người rời đi, Mễ Cao Nhạc nhìn ba người Hạ Miên, Tôn Duyệt Hân và Lý Lệ Trân thở dài, "Thầy biết cả rồi, làm rất đúng."
"Nhưng hy vọng lần sau các em hãy báo với thầy đầu tiên, nhỡ đâu xử lý chuyện này không tốt thì rất nguy hiểm."
"Mấy đứa là con gái, buổi tối về nhà quá nguy hiểm, thầy đã báo cho phụ huynh rồi, chờ ở đây chút đi."
Hạ Miên hoảng sợ, dạo này Hạ Văn Nguyệt vội đến nỗi ba đầu sáu tay còn không hết, một ngày chỉ ngủ được năm - sáu tiếng đồng hồ, cô không muốn để cô hai lo lắng.
Sau đó đột nhiên nhớ ra nhà mình không điện thoại, phương thức liên lạc hình như là số của Ninh Thiều Bạch.
Lúc ấy nghĩ nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, gọi cho Ninh Thiều Vận chỉ thêm một người lo lắng, Ninh Thiều Bạch thì ổn hơn, không ngờ nhanh như vậy đã phát huy tác dụng...
Nghĩ đến đây Hạ Miên không khỏi chột dạ, đã trễ thế này, có khi bác sĩ Ninh sẽ mắng mình chết mất...