Trở Thành Dì Nhỏ Của Pháo Hôi Thiên Tài

Chương 37:




Editor: UwU

Beta: Kỷ Kỷ

Vị trí trống ra, Ninh Thiều Vận ôm Sâm Sâm ngồi xuống bên trái lão phu nhân, còn Hạ Miên cùng Tiểu Phong ngồi phía bên phải chủ vị.

Lão phu nhân nhíu mày nói với Ninh Thiều Vận, “Chỗ của Thiến Thiến đâu? Con bé còn phải giúp tôi gắp đồ ăn.”

“Ai, lão phu nhân.” Hạ Miên mở miệng, “Người là gia đình giàu có, kẻ gắp đồ ăn đương nhiên phải đứng rồi, như vậy mới là phô trương, ngồi gắp trông không có quy củ.”

“Còn nữa, không phải hôm nay bà muốn bày tỏ lòng báo đáp sao? Để cô ta ngồi ở vị trí còn tôn quý hơn cả ân nhân cứu mạng cháu trai Hoắc gia, người ngoài nhìn vào còn tưởng trưởng tôn Hoắc gia không bằng người ngoài, chắc chắn sẽ bị chê cười.”

Lão phu nhân bị Hạ Miên nói đến tái mặt, ngữ khí rõ ràng không vui, “Cô Hạ thật không ít ý.”

Hạ Miên cười hì hì đáp, “Bà quá khen, còn không phải do chị Ninh nói bà coi trọng nhất là quy củ sao, cho nên trước khi tới cháu có học nhiều một chút, thế nào cũng muốn tôn trọng bà!”

Môi lão phu nhân run rẩy nghĩ thầm muốn nói Ninh Thiều Vận một câu, nhưng xem bộ dáng như hổ rình mồi của Hạ Miên, chỉ có thể lựa chọn nhẫn nại, phảng phất từ kẽ răng xả ra mấy chữ, “Ăn đi!”

Thời điểm Chu Thiến Thiến thay quần áo xong vào ngồi, nhìn thấy vị trí lại chán nản.

Nhưng mà lão phu nhân thật sự sợ Hạ Miên lại há mồm, đành phải phân phó Chu Thiến Thiến ngồi ở mấy người hà đầu, đưa cho cô ta một ánh mắt ra hiệu.

Vì thế Chu Thiến Thiến cười lạnh vỗ tay, mấy người hầu nghe lệnh  nối đuôi nhau đi vào, từng người một bày ra thức ăn.

Sau đó nhìn Hạ Miên nói, “Hôm nay lão phu nhân vì chiêu đãi cô, nên sai người đến hồ Trừng Dương bắt cua lớn, nghĩ đến cô chưa từng ăn bao giờ, nếm thử cho kĩ đi.”

“Ai u! Có lộc ăn.” Hạ Miên làm bộ thật ngạc nhiên nói, “Cua hồ Trừng Dương có tiếng thơm ngon.”

Cô chờ một chút, thấy đám người hầu đặt dụng cụ ăn cua xong liền đi, không khỏi nói, “Như vậy là xong? Sao lại không có chậu rửa tay?”

Chu Thiến Thiến cười nhạo, “Nói cô béo còn chối, có cần người ta đem cả nước súc miệng lên không.”

Hạ Miên nhẹ nhàng cười, so với cô ta càng thêm trào phúng, “Cô Chu là người nông thôn à, khó trách không biết.”

“Mỗi gia đình giàu có, trên bàn ăn ngoài phải dùng tay lột đồ ăn, nhất định phải một cái chậu nhỏ đặt bên cạnh.”

“Nói là chậu, thật ra chỉ là một cái chén pha lê, phải đẹp lại khí phái, bên trong đựng nước sôi để nguội, đặt cạnh là cúc diệp nhụy hoa quế được hun khói.”

“Sau khi lột xong cua thì rửa tay, vừa có thể khử mùi tanh, vừa dễ lưu lại hương thơm thanh khiết của hoa cúc hoa quế.”

“Nhưng hiện giờ đơn giản hoá hơn nhiều, cúc diệp sấy khô nhụy hoa quế rất phiền, dứt khoát đặt một hai lát chanh trên nước, hiệu quả không khác là bao.”

Cô nói cao thâm khó đoán, làm bà Hoắc không quá hiểu, không khỏi nghe thêm.

“Còn nữa.” Hạ Miên chỉ khăn giấy gấp theo hình tam giác bên cạnh:

“Phải dùng khăn lông, trước khi khách ăn cơm đun khăn qua nước sôi, tiêu khuẩn sát độc, sau khi lột cua rửa tay xong thì dùng khăn lông lau, sạch sẽ lại ưu nhã.”

Hạ Miên nhìn phía Ninh Thiều Vận, “Chị xem em nói đúng không?”

Sau đó lại nói với lão phu nhân, “Khí chất của chị Ninh đương nhiên bắt đầu từ những thứ này, Hoắc gia không biết quy tắc này sao?”

Cô nhìn Chu Thiến Thiến nói, “Bản thân không hiểu đừng có chỉ huy lung tung, thành phố Yến này người có thể ăn cua đều là kẻ có tiền, cô đã thấy kẻ có tiền nào ăn cua mà dây đầy ra chưa?”

“Cũng hên là tôi không ngại, bằng không cô lại làm mất mặt lão phu nhân, khiến người ta chê cười mất.”

Ninh Thiều Vận nhàn nhạt hướng về chú Phúc, “Đi chuẩn bị đi.”

Chú Phúc nhìn lão phu nhân một cái mới xoay người vào phòng bếp, Hạ Miên nghe được tiếng động binh hoang mã loạn bên trong.

Cô còn ngại không đủ, “Đương nhiên cũng phải có nước súc miệng,” sau đó nhìn Chu Thiến Thiến một cái, “Chu đại tiểu thư đoán đúng đấy.”

“Súc miệng giống như dùng trà xanh, cơm nước xong nhấp một ngụm, súc xong nhổ vào chén của người hầu, người hầu bưng chén lui đi, lúc này mới tính là ăn xong bữa chính.”

Hạ Miên nói, “Sau đấy có thể nói chuyện phiếm, hoặc tiếp tục uống trà ăn điểm tâm ngọt, càng thêm ưu nhã thong dong.”

Cô nhìn qua lão phu nhân, “Bà Hoắc thấy cháu nói đúng không?”

Cô hầu đứng bên cạnh bà ta nhíu mày bước nhanh vào bếp, Hạ Miên cảm thấy cô ta sợ hãi quên mất ôm chân Phật rồi.

Ninh Thiều Vận nỗ lực nhịn cười, ai đọc qua Hồng Lâu Mộng đều biết, đây còn không phải là trình tự ăn cơm của Giả phủ sao? Chỉ là thời ấy không có kem đánh răng, nên mới dùng biện pháp phiền toái như vậy thôi.

Mặc dù lão phu nhân mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng vì để không lộ ra vẻ rủ rè, bà chỉ có thể làm theo, bữa cơm phô trương này thật sự đủ khí phái.

Đám người hầu hiển nhiên cũng biết tính bà, một lát sau chén pha lê rửa tay và khăn lông ấm đã tới, khăn lông hẳn không nhỏ cho nên chưa được trải ra, vẫn còn nguyên nếp gấp.

Hạ Miên cũng không ngại, đồ bưng ra liền học bộ dáng của Lâm Đại Ngọc trên phim truyền hình, rửa tay lau tay, sau đó bắt đầu cầm công cụ lột cua lên. Chu Thiến Thiến không thấy cô xấu mặt, ngược lại bị bộ dáng kia làm cho sửng sốt sửng sốt, lúc này đến phiên cô ta không biết phải làm sao.

Bà Hoắc còn ổn, chí ít vẫn còn có người hầu làm thay.

Hạ Miên cười như thể chế nhạo Chu Thiến Thiến, trắng trợn táo bạo thông báo: Tôi đang đợi cô xấu mặt đây.

Chu Thiến Thiến đương nhiên không cam lòng, nhưng cho dù lúc trước cô ta đã từng luyện gỡ cua vài lần, nhưng cùng lắm chỉ lấy ra được chút thịt vụn.

Đâu giống Hạ Miên đã học đầy đủ các loại phương pháp gỡ cua dễ nhất của đời sau.

Gỡ cua mà vẫn giữ nguyên được hình hài, lại quay nhìn mâm thịt rối của Chu Thiến Thiến, Hạ Miên cười khẽ.

Nửa cái càng trong tay Chu Thiến Thiến không thể gỡ nổi nữa, cô ta căm giận thả con cua, chiếc đũa hướng tới bào ngư hải sâm.

Một bàn đồ ăn hôm nay, không cần ăn ngon, chỉ cần đắt.

Bất luận Chu Thiến Thiến ăn cái gì, đáy mắt Hạ Miên đều tràn ngập cười nhạo, sáng chói rọi vào cô ta, Chu Thiến Thiến cô chỉ đang làm trò cười mà thôi.

Nhưng cũng sợ bản lĩnh gỡ cua của Hạ Miên trấn trụ bà Hoắc, trong lòng thầm nghĩ lúc ăn món quý như thế này có cần phải chú ý gì đó hay không, cũng không dám hạ đũa.

Chỉ dám soi Hạ Miên xem cô ăn kiểu gì.

Nhưng mà Hạ Miên cũng chỉ gỡ một con cua, gỡ cho mình một con lại giúp Tiểu Phong, một bên gỡ một bên ngẫu nhiên nhìn Chu Thiến Thiến cười một chút, giống như thông báo cho cô ta, tôi đây không chỉ cho cô ăn như thế nào đấy, tức chết đi!

Chu Thiến Thiến liên tiếp bị khiêu khích đã sớm tâm phù khí táo, quăng đũa cả giận nói, “Cô có ý gì?”

Bà Hoắc nhíu mày nhìn phía Hạ Miên.

Hạ Miên thong thả nuốt thịt cua xuống miệng, sau đó dùng khăn lông lau môi, mới nhìn qua Chu Thiến Thiến, “Chu đại tiểu thư, cô lại làm sao vậy?”

“Khi ăn và ngủ không nói chuyện.” Hạ Miên lắc đầu nói, “Thử nói xem đây là lần thứ mấy cô phá quy củ của lão phu nhân rồi, đừng ỷ vào mình có ân với Hoắc gia mà sống không biết kiêng nể.”

Chu Thiến Thiến tức đến cả người phát run, Hạ Miên lại nhẹ nhàng dơ tay làm động tác im lặng, chỉ chỉ sang Ninh Thiều Vận.

Chỉ thấy đối phương không liếc một cái, an tĩnh gỡ cua đặt vào bát của Sâm Sâm, Tiểu Phong cũng học theo bên này, ăn rất nghiêm túc.

Chu Thiến Thiến nhảy nhót căn bản không để ai vào mắt.

Lão phu nhân cũng không thể nói gì, năm đó lúc bà đến Hoắc gia thành phố Yến, quy tắc đầu tiên được dạy chính là “Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện”.

Quy củ đầu tiên phân cao thấp cũng là cái này, nhiều năm trôi qua đều tuyệt đối tuân thủ.

Hạ Miên nói xong tiếp tục gỡ cua, sau đó coi như không thấy lão phu nhân ngồi bên cạnh, quản không nổi, càng thêm khiêu khích.

Để Chu Thiến Thiến lĩnh hội chút tư vị có miệng khó trả lời.

Rốt cuộc đợi đến lúc đám Hạ Miên ăn xong, nhấp ngụm trà xanh súc miệng, Hoắc gia không có súc vu(?), chỉ có thể đổi thành một cái chén không.

Quy củ tiếp nối quy củ nói nữa thì đơn giản, nhưng mà khi thực hiện cần phải phối hợp ăn ý.

Đám người làm Hoắc gia chưa từng nghe qua mấy thứ cao siêu này, đương nhiên loạn thành một đoàn.

Sau khi ăn xong bàn cơm gà bay chó sủa.

Tiểu Phong trộm nhấp miệng cười, lần đầu tiên Sâm Sâm cũng làm như vậy, tò mò học theo Ninh Thiều Vận.

Chu Thiến Thiến nhìn Hạ Miên thong thả lau tay, nhịn không được cười lạnh, “Cô Hạ thật là khí phái!”

Hạ Miên buông khăn lông bất đắc dĩ trả lời, “Chu đại tiểu thư, làm ơn đừng nói vậy.”

“Đây còn không phải là quy củ của Hoắc gia sao? Tôi thấy chú Phúc được đào tạo giống như đại nội tổng quản, tôi không có lễ nghĩa thiên kim chẳng phải là thất lễ sao?”

“Thiên kim tiểu thư.” Chu Thiến Thiến trào phúng, “Chẳng nhẽ tổ tiên Hạ tiểu thư còn có cái gì sâu xa?”

Hạ Miên đắc ý ngẩng đầu, “Nói đến tổ tiên ấy à……”

Chu Thiến Thiến nhíu mày, lão phu nhân cũng ngưng thần, chẳng lẽ tổ tiên Hạ gia thật sự có gì đó?

Lại nghe Hạ Miên nhấn mạnh, “Ba đời nhà tôi là ngôn dân, căn chính miêu hồng!”

Lão phu nhân cùng Chu Thiến Thiến thiếu chút nữa bị sặc.

Đám người hầu đang rối loạn cũng ngừng, Hạ Miên còn nghe được vài tiếng cười khẽ không nín nổi.

Lão phu nhân trầm mặt, đã hoàn toàn không muốn chiêu đãi Hạ Miên, chỉ tính nhanh chóng xong việc đuổi người.

Tất cả từ nhà ăn dời đến phòng khách.

Ninh Thiều Vận phân phó hầu gái mang điểm tâm ngọt lên cho hai đứa nhỏ, bữa cơm ban nãy quả thực ăn không ngon.

Lần này không ai dám dở thói xấu ra nữa, rất nhanh đã bưng lại đây, còn cẩn thận cắt thành từng miếng nhỏ.

Tiểu Phong chưa từng ăn qua bánh kem bơ nhỏ, đành cầm nĩa ngóng qua Sâm Sâm.

Đồng tác Sâm Sâm liền chậm lại dạy cậu.

Chu Thiến Thiến nhìn ra, học theo bộ dáng trào phúng của Hạ Miên, ai ngờ mị nhãn vứt cho người mù, Hạ Miên còn không thèm liếc cô ta một cái.

Chu Thiến Thiến nghẹn không nổi, hít sâu một hơi, nhìn phía lão phu nhân.

Thấy lão phu nhân nhìn quần áo của hai đứa nhỏ nhíu mày, hiển nhiên là muốn nói gì đó, nhưng ngại mặt mũi không tiện mở miệng.

Nháy mắt Chu Thiến Thiến ngầm hiểu, trào phúng nói, “Sao cậu bé này lại mặc quần áo giống với tiểu thiếu gia vậy? Chẳng lẽ cứu tiểu thiếu gia một mạng đã muốn trở thành anh em tri kỷ rồi hả? Kế hoạch đủ đẹp đấy.”

Tiểu Phong tựa như biết đang nói mình, cậu ngẩng đầu nhìn Chu Thiến Thiến, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn bánh.

Người phụ nữ này nãy giờ bị dì nhỏ mắng, hoàn toàn không phải lo.

Chu Thiến Thiến còn chưa biết mình bị bạn nhỏ xem thường, đã nghe Hạ Miên vỗ tay một cái, “Ai nha, Chu đại tiểu thư nhắc tôi rồi.”

“Cô xem chẳng qua ba cô chỉ giúp ông Hoắc đúng một lần, Chu tiểu thư đã có thể làm con gái Hoắc gia, mà chúng tôi cứu Sâm Sâm một mạng, giao tình này không thể không làm anh em.”

Ninh Thiều Vận vuốt đầu Sâm Sâm cười nói, “Vừa hay Sâm Sâm cũng là con một, có chút cô đơn, làm anh em với Tiểu Phong rất tốt.”

Sâm Sâm ngẩng đầu nói, “Tiểu Phong.”

Tiểu Phong ngoan ngoãn mỉm cười: “Anh Sâm Sâm.”

Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau cười.

Sắc mặt lão phu nhân càng thêm không tốt, Chu Thiến Thiến cắn răng trào phúng nói, “Đừng nói mấy lời nịnh nọt trước mặt……”

“Được rồi.” Lão phu nhân mở miệng ngăn cản Chu Thiến Thiến, bà ta thật sự sợ Hạ Miên kia lại mở mồm.

Lúc này chỉ muốn nhanh dao sắc chặt đay rối tiễn người, tính tính thời gian, Hoắc Học Văn cũng sắp tan tầm.

Hiển nhiên Chu Thiến Thiến cũng ý thức được điểm này, ngoan ngoãn câm miệng chờ kịch vui.

“Cô Hạ, cháu cứu Sâm Sâm, chúng ta thật sự rất cảm tạ.” Bà Hoắc duỗi tay, chú Phúc lập tức đưa qua một cái bút và một tờ chi phiếu.

“Từng này tiền chắc là đủ để các cháu dàn xếp chuyện học ở thành phố Yến.”

Lão phu nhân một bên điền chi phiếu một bên nói, “Tôi thấy ý cháu dù cứu Sâm Sâm cũng không cần cái gì, đến thành phố Yến chỉ là trùng hợp.”

“Nhưng tóm lại cháu cứu Sâm Sâm, Hoắc gia ta cũng không phải loại vong ân phụ nghĩa, cho nên mong cháu nhận lấy tấm chi phiếu này.”

Ninh Thiều Vận nhíu mày, “Mẹ, làm như vậy không quá thích hợp.”

Bà Hoắc nhìn qua nhàn nhạt nói, “Cái nhà này chưa tới phiên cô làm chủ, nếu không phải cô chạy loạn làm sao có thể xảy ra chuyện này.”

“Về sau ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con, hầu hạ thiếu gia là được.”

Ninh Thiều Vận lạnh mặt, Hạ Miên cũng hứng thú nhận lấy chi phiếu kia, ha ha, không phải tình tiết ném tiền vào mặt trong truyền thuyết đây sao.

Đời trước thủ đoạn này đã hết thời, ai ngờ được mình có thể xuyên đến chỗ này trải qua chứ.

Nhưng mà tình huống này hình như cũng bắt đầu phât triển từ năm nay, “Cho cô chi phiếu, mau cút khỏi con trai tôi”.

Sau này không biết bao nhiêu người hy vọng bị vả mặt như vậy, nhưng các phú hào đã trở nên thông minh, không ai làm chuyện này nữa, trong lúc nhất thời Hạ Miên cảm thấy có chút mới lạ.

Bà Hoắc nhìn bộ dáng cô hiện lên một tia khinh thường.

Chu Thiến Thiến thay người lên tiếng, “Năm vạn chắc cũng đủ để cô tốt nghiệp đại học, ra ngoài đừng nói Hoắc gia khắt khe.”

Hạ Miên trợn mắt, “Mấy chuyện này liên quan gì đến cô, cho hỏi cô là người nào ở Hoắc, có tư cách gì nói mấy lời này? Có phải sợ tôi ưu tú hơn mình làm danh tiếng của cô không đáng một xu hay không, cho nên suốt ngày đối địch.”

Nói xong cô cũng không để ý Chu Thiến Thiến, ngồi ngay ngắn nhìn lão phu nhân, “Ý của bà Hoắc cháu hiểu, nhưng mà nhận số tiền này chính là xóa bỏ ân cứu mạng Sâm Sâm.”

Lão phu nhân nheo nheo mắt nói, “Không thì cô đưa ra một điều kiện đi, nếu hợp lý, tôi sẽ tận lực thỏa mãn.”

“Không cần.” Hạ Miên quơ quơ chi phiếu cười nói, “Cái này khá tốt. Nhưng cháu cảm thấy năm vạn có chút không hợp lý.”

Chu Thiến Thiến lộ ra biểu tình quả nhiên là như vậy.

Lão phu nhân cũng nheo mắt, khóe miệng treo lên nụ cười lạnh.

Hạ Miên mặc kệ hai người, bắt đầu phân tích, “Lão phu nhân dùng tiền giải quyết chuyện này, không phải cháu xứng được bao nhiêu tiền, mà là giá trị của Sâm Sâm nhiều hay ít.”

“Giống như cháu nhặt lại đồ bà đánh rơi, bà cảm thấy cháu không có phẩm cách, đưa một chút tiền kết thúc mọi chuyện.”

“Nếu thứ này chỉ là một cục sắt, bà đưa cháu hai mao tiền là được; nhưng đây là thỏi vàng, bà không thể nói cháu đến từ nông thôn, không đáng nổi hai trăm, cho hai mao liền muốn đuổi đi, đúng hay không? “

“Sâm Sâm là trưởng tôn Hoắc gia, dù thế nào cũng không thể coi là khối cục sắt chứ nhỉ?” Hạ Miên nói, “Chúng ta tính giá trị con người.”

“Hiện tại có kế hoạch hoá gia đình, Sâm Sâm sau này cũng sẽ không có anh chị em.”

Cô ý vị thâm trường nhìn Chu Thiến Thiến, “Trừ phi sếp Hoắc ly hôn cưới người khác, nhưng mà cũng không biết có sinh được con trai hay không, có thông minh như Sâm Sâm hay không.”

“Lấy suy đoán này, Sâm Sâm chính là người thừa kế Hoắc gia.” Hạ Miên nói, “Nhìn sự hào hoa của lão phu nhân, gia sản Hoắc gia ít nhất cũng trăm ngàn? Nếu tính theo năm ngàn, không tính những phép toán phức tạp phía sau, cháu sợ mình tính bà nghe không hiểu.”

“Giá trị của Sâm Sâm chỉ có năm ngàn, tương đương với việc cứu Hoắc gia.” Hạ Miên nói, “Thời điểm muốn lấy lại năm ngàn trong tay cháu cần phải đưa thù lao, dựa theo quy tắc thị trường, chia 10% hoa hồng.”

“500 ngàn tương đối hợp lý.”

Sắc mặt và Hoắc đại biến, Chu Thiến Thiến trực tiếp kêu lên, “Hạ Miên cô còn dám nói, đúng là công phu sư tử ngoạm.”

“Không phải lão phu nhân kêu tôi sao?” Hạ Miên nói, “Nếu các người ngại đắt, vậy tôi chỉ có thể nể chị Ninh, 1% hoa hồng, 50 ngàn thôi.”

Hoắc lão phu nhân che ngực, “Cô, cô thật vô lại.”

Nói xong nhìn Ninh Thiều Vận, “Cô mau xem mình đưa loại người nào về đây hả?”

Ninh Thiều Vận nhàn nhạt đáp, “Hạ Miên là ân nhân cứu mạng Sâm Sâm, hơn nữa cũng do mẹ khăng khăng mời tới, không phải con đưa đến.”

“Con đã sớm nói, làm như vậy không thích hợp.”

Lão phu nhân cả giận, “Nếu không phải cô mang Sâm Sâm về ngoại, tại sao có thể xảy ra chuyện này?”

Ninh Thiều Vận lạnh giọng, “Mẹ có thể cạy cửa trộm tranh của con, chẳng lẽ con nên ở lại ổ cướp?”

“Cô nói ai là cướp?” Lão phu nhân tức giận, “Chẳng qua chỉ là một bức tranh!”

“Lão phu nhân!” Hạ Miên cười, “Nếu bà không muốn trả tiền cũng đừng lấy cớ, có thể tiện tay cho đi bức tranh trăm vạn, 50 ngàn tính là gì?”

Chu Thiến Thiến cười nhạo, “Đừng nói chuyện giật gân, bức tranh kia mà đến trăm vạn, chẳng qua chủ nhiệm La thích mới có tí giá trị mà thôi, nói cách khác, cho một trăm tệ tôi cũng chẳng thèm.”

Hạ Miên trực tiếp cầm bánh kem trên bàn nhét vào miệng cô ta, “Không biết nói tiếng người thì ngậm miệng chó lại! Há mồm là sủa, tưởng mình là ai?”

Nói xong cũng mặc kệ ả, hướng về phía lão phu nhân trào phúng, “Bà Hoắc này, người kêu phải trả tiền chính là bà, bây giờ người không muốn trả cũng lại là bà.”

“Như vậy mà dám xưng mình là gia tộc thế gia? Rõ ràng diễn kịch vô lại, sau này đừng bày mặt mình là thiếp vàng, sẽ bị chê cười đấy.”

Lão phu nhân tức giận che ngực, “Cô, cô……”

Hạ Miên nói, “Ây bà không cần vội, nếu có hôn mê cháu sẽ chạy đến tận tai nói, lão phu nhân vì tiếc 50 ngàn, dùng đến thủ đoạn giả ngất.”

Chu Thiến Thiến nuốt xong bánh kem vội vàng nhìn trời nhuận khí, sau đó nói với Hạ Miên, “Cô đừng có quá đáng!” Rồi chỉ trích Ninh Thiều Vận, “Chuyện này tôi sẽ nói cho anh Học Văn.”

Ninh Thiều Vận cong miệng trào phúng, “Tùy.”

“Cho nên lão phu nhân có ý gì đây? Số tiền này vẫn chưa đủ đâu?” Cô một bên nói một bên xé chi phiếu kia thành từng mảnh nhỏ.

“Ai, nghe chị Ninh nói lão phu nhân trọng quy củ, trọng ân nghĩa, ha, chẳng qua là chỉ mua danh chuộc tiếng!”

Lão phu nhân bị thái độ khinh miệt của cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cầm lấy tờ chi phiếu ký xuống một khoản tiền cho Hạ Miên.

Nhưng mà thời điểm đưa qua có chút hối hận, Hạ Miên nhận lấy chi phiếu còn cảm thấy tay bà ta run run.

Hiển nhiên thật sự đau lòng.

Nhưng mà nhìn thấy con số trên giờ, Hạ Miên vẫn bị chọc cười, “Hai mươi ngàn?”

Lão phu nhân xụ mặt nói, “Giá trị Sâm Sâm hai mươi ngàn.”

“Ồ.” Hạ Miên nghi hoặc, “Không được, cháu thấy bà phô trương như vậy mới bảo ít nhất phải 50 ngàn, không kém trăm ngàn nhiều lắm đâu.”

Lão phu nhân xanh cả mặt, “Tôi mặc kệ, nhiều tiền như vậy, cô đồng ý thì nhận không thì thôi.”

Hạ Miên thở dài nói, “Được rồi, nể mặt chị Ninh.”

Hạ Miên nhận chi phiếu, nói với Ninh Thiều Vận, “Như vậy đi, ân cứu mạng Sâm Sâm đã hết.”

Ninh Thiều Vận cảm thấy câu nói tiếp theo của cô nhóc này có thể làm lão phu nhân tức chết, trong lòng lập tức chờ mong.

Quả nhiên, Hạ Miên cao hứng cười cười, “Về sau chúng ta chính là bạn bè thuần túy!”

Cô được tiện nghi còn khoe mẽ, “Không có thân phận ân nhân cứu mạng, cả người em nhẹ hơn rất nhiều, bằng lão phu nhân và sếp Hoắc cũng chẳng đối xử với em khách khí như vậy, ngược lại làm em không được tự nhiên, hiện giờ tốt rồi, chúng ta bình đẳng!”

Sắc mặt lão phu nhân đại biến, Chu Thiến Thiến cả giận nói, “Cô, cô dám……”

“Tôi làm sao?” Hạ Miên cười, “Việc tôi giao lưu bạn bè cô giao cũng muốn quản hả? Ân cứu mạng Sâm Sâm đã hết, mấy người quản không nổi đâu!”

Bà Hoắc lúc này cũng không rảnh lo quy củ thể diện, trực tiếp đứng lên, “Hạ Miên cô đừng quá đáng, có tin tôi khiến cô không thể sống yên ổn ở thành phố Yến này hay không?!”

Hạ Miên làm ra biểu tình sợ hãi, “Trời ơi sợ quá, tôi cảm thấy bà tốt nhất nên ban lệnh truy nã tôi cả nước đi, bằng không có hai mươi vạn trong tay, đi đâu mà chả được.”

Bà ta không có bản lĩnh này, Chu Thiến Thiến cũng biết bọn họ nói không lại Hạ Miên, dứt khoát hướng mũi nhọn về phía Ninh Thiều Vận, “Dì, chuyện này nhất định là do chị ta xui khiến.”

“Ghi hận dì đưa tranh của mình cho chủ nhiệm La, vì thế mới lặn lội tìm một con bé nông thôn nhanh miệng về đây thay mình ra mặt.”

Lão phu nhân lập tức nhìn Ninh Thiều Vận cười lạnh, “Tôi biết ngay mà, ngày nào cũng bộ dạng tiên nữ hạ phàm vô dục vô cầu, thật ra nội tâm còn âm hiểm hơn rắn độc.”

“Đủ rồi!” Ninh Thiều Vận quát một tiếng, sau đó che hai tai Sâm Sâm lại, nhìn bà Hoắc nói, “Tôi biết các người muốn gì.”

“Tôi sẽ ly hôn với Hoắc Học Văn.”

Chu Thiến Thiến vui vẻ, nhịn không nổi thốt lên, “Đây là cô tự nói!”

Lão phu nhân không quá tin tưởng, “Điều kiện là gì?”

“Không có điều kiện.” Ninh Thiều Vận đáp, “Tôi chỉ mang của hồi môn và Sâm Sâm đi.”

Bà ta không thèm để ý, cũng không giả vờ nữa, trực tiếp hỏi, “Cô có cái gì đảm bảo mình sẽ ly hôn với Học Văn?”

Ninh Thiều Vận lấy ra đơn ly hôn từ trong túi, “Cái này tôi đã ký. Chỉ cần mỗi Hoắc Học Văn nữa thôi, ngay lập tức có hiệu lực.”

“Tin rằng bà nhất định sẽ có cách.”

Chu Thiến Thiến gấp không chờ nổi đón lấy nhìn kỹ, lão phu nhân không biết chữ, chờ ả xem xong đưa ánh mắt dò hỏi qua.

Chu Thiến Thiến cao hứng gật gật đầu, không áp chế được vui sướng, phảng phất như vị trí phu nhân Hoắc gia đã thuộc về tay.

“Hôm nay tới đây cũng chỉ muốn gặp mặt lần cuối, ba mặt một lời, coi như đến nơi đến chốn.”

“Hiện giờ mọi chuyện đã xong,” Ninh Thiều Vận nói, “Chúng tôi rời khỏi đây, sau này không làm phiền đến nhau nữa, sống an nhàn mạnh khỏe.”

Ninh Thiều Vận nói xong dắt Sâm Sâm, Hạ Miên cũng bế Tiểu Phong lên chuẩn bị rời đi.

Kết quả không biết Chu Thiến Thiến vui vẻ quá mức làm não rớt ra ngoài; hay là cảm thấy nắm chắc thắng lợi, muốn dẫm thêm một chân chân, chạy ra ngăn trước mặt Hạ Miên, “Đứng lại!”

Hạ Miên nhíu mày, “Gì?”

“Nếu ân tình đã xong, có phải cũng nên tính những chuyện khác hay không?” Ả xoa xoa vết bơ không còn tồn tại.

Vẫn nhớ rõ hôm ấy làm trò trước mặt Hoắc Học Văn, cô ta bị con nhóc thôn quê này làm cho chật vật.

Hạ Miên nhìn ra thái độ này là muốn kiếm chuyện, cô giao Tiểu Phong cho Ninh Thiều Vận, ngón cái theo thứ tự ấn qua khớp xương khác, cười hì hì, “Xin hỏi cô muốn tính như thế nào?”

Chu Thiến Thiến không nói hai lời, đưa qua một cái tát.

Một tiếng “bốp” giòn vang vang lên, Hạ Miên lắc lòng bàn tay phát đau, kinh ngạc nhìn Chu Thiến Thiến ngây ngốc, “Trời ơi, chẳng nhẽ cô cảm thấy mình phá hỏng hạnh phúc gia đình người khác, quá thiếu đánh nên kiếm chuyện hả?”

“Cần vài cái không? Đừng khách khí, tôi nhiệt tình lắm, đặc biệt là đối với loại người rác rưởi không có đạo đức như cô Chu.”

Nóng rát lan khắp mặt mới làm Chu Thiến Thiến phản ứng lại, biết mình bị đánh, cô ga che mặt thét lên xông tới, “Hạ Miên, tao liều mạng với mày!”

Hạ Miên kéo tóc ả, ngữ điệu thực nhẹ nhàng, “Cô đúng là biết tranh đua, quả nhiên là một tiểu tam mẫu mực, yên tâm tôi nhất định sẽ đánh đến khi lương tâm cô quay về.”

Nói xong lại phóng qua một cái tát.

Tiếng va chạm thanh thúy cũng làm bà Hoắc bừng tỉnh, tức khắc dậm chân kêu hô, “Các người thất thần cái gì? Còn không giữ bọn họ lại!”

Đám người hầu tức khắc muốn động thủ.

“Ai dám?” Giọng nói không chút để ý mang theo lãnh lệ khó bỏ qua vang lên.

Mấy thanh niên theo bản năng dừng lại, Hạ Miên quay đầu, nhìn thấy Ninh Thiều Bạch không biết đứng ở cửa khi nào.

Hôm nay anh mặt áo sơ mi trắng cùng quần tây, một tay đút ở túi quần, nhàn nhạt nhìn bà Hoắc, “Lão phu nhân, đừng tưởng Ninh gia không có ai.”

Tóc Chu Thiến Thiến đang bị Hạ Miên túm lấy, ả đánh không lại Hạ Miên, còn bị cô kéo đi kéo về, thét chói tai cầu cứu, “Dì, cứu con!”

Lão phu nhân lập tức quát, “Chần chờ cái gì? Rốt cuộc mấy cậu nhận lương từ đâu? Ai cũng có thể sai bảo hả?”

Chú Phúc trực tiếp đẩy một người chắc nịch gần mình nhất, “Nhanh qua!”

Người nọ lập tức chạy về phía Hạ Miên, Ninh Thiều Bạch đang đứng bỗng di chuyển, anh đi hai bước, duỗi người bắt lấy cánh tay cậu ta.

Hạ Miên trơ mắt nhìn cậu trai 1 mét 8 bị Ninh Thiều Bạch túm được, “bịch” một tiếng ngã trước mặt bàn trà của bà Hoắc.

Chất gố sang quý phát ra tiếng cạch, đơn giản nứt ra một đường.

Đậu má! Đẹp trai! Hạ Miên cực kỳ muốn vỗ tay.

Lão phu nhân và Chu Thiến Thiến bị dọa cho ngây người, một lúc lâu sau bà ta mới phản ứng lại, giọng nói run rẩy chỉ Ninh Thiều Bạch, “Cậu, cậu dám, dám không để người Hoắc gia vào mắt?!”

Ninh Thiều Bạch vỗ tay nhìn qua Hạ Miên, “Đánh sướng chưa? Sướng rồi thì đi.”

Sau đó mới ngó lão phu nhân trào phúng, “Hoắc gia? Tôi thấy mấy người chơi đồ hàng mới đúng.”

“Nếu không có chị tôi, bà cho rằng Hoắc gia ở đây sao?”

Ninh Thiều Bạch khinh thường giảng giải, thấy Hạ Miên còn túm tóc Chu Thiến Thiến, vô ngữ, “Làm gì?”

Hạ Miên rối rắm, “Muốn đánh, nhưng mà cô ta phản ứng lớn quá đánh không được, không bõ tức.”

Ninh Thiều Bạch bị làm cho tức cười, “Được rồi, đánh thứ đó có gì vui, bẩn tay.”

Hạ Miên nghĩ mất mấy giây, trực tiếp đẩy cô ta lại chỗ bà Hoắc, “Xem trọng con dâu tương lai của mình đi, còn thả ra ngoài cắn loạn nữa tôi sẽ không khách khí.”

Lão phu nhân bị bộ dáng kiêu ngạo của hai người làm cho tức muốn ngất, Chu Thiến Thiến cũng cay, “Chẳng qua chỉ là một Ninh gia, kiêu ngạo cái gì?”

“Vậy sao cô không thử hỏi ông mình một chút, xem có biết mình là ai hay không?”

“Xử lý cháu gái Ninh gia rất tốt?” Ninh Thiều Bạch cười không sao cả, mặt đầy thương xót, “Nói con cháu bị bỏ rơi, ít nhất trước sau tôi họ Ninh, còn cô……”

Anh liếc mắt nhìn lão phu nhân một cái, “Ngay cả họ mình là gì cũng không biết, thật đáng thương.”

Một cái liếc mắt kia làm trong lòng bà Hoắc kinh hoàng. Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng động cơ ô tô.

Chú Phúc như được đại xá, “Thiếu gia đã về!”

Sau đó Hạ Miên liền chứng kiến sự hai mặt của lão phu nhân và Chu Thiến Thiến.

Nháy mắt từ ác bà khắc nghiệt biến thành tiểu tức phụ bị khinh bỉ, con chó Chu Thiến Thiến ỷ thế hiếp người cũng hóa thành tiểu đáng thương nhận chà đạp ức hiếp.

Hai người đỡ nhau quỳ dưới đất run bần bật.

Chu Thiến Thiến khóc ròng trước, “Em biết phu nhân không thích mình, nhưng vì sao chị lại làm khó lão phu nhân chứ, được rồi, sau này em nhất định sẽ tận lực không xuất hiện trước mặt chị nữa……”

Lão phu nhân run run rẩy rẩy lau nước mắt, “Mẹ biết con khinh mẹ, Ninh gia các người gia thế lớn, không thể trêu vào, mẹ hợp với Thiến Thiế, chỉ muốn con bé đến chơi nói chuyện, bây giờ con nói như vậy là có ý gì!”

“Dì à……”

“Thiến Thiến……”

Hai người ôm đầu nhau khóc rống.

Hạ Miên trợn mắt há mồm, kỹ thuật một giây nhập diễn này thật quá thuần thục, cô quay qua hỏi Ninh Thiều Vận, “Ngày thường bọn họ luôn hãm hại chị như vậy?”

Biểu tình Ninh Thiều Vận tập mãi thành quen.

Nhưng Hạ Miên cay nghiệt xác nhận lại, “Vậy sếp Hoắc đâu? Chẳng nhẽ anh ta tin?”

Cửa lớn đột nhiên bị người ta đẩy ra, người tới đúng là Hoắc Học Văn, Ninh Thiều Vận đối diện với gương mặt tràn ngập nôn nóng của hắn, cười trào phúng, “Đúng vậy, anh ta tin.”

“Tiểu Vận.” Hoắc Học Văn đi qua chỗ Ninh Thiều Vận, “Đối……”

“Anh Học Văn,” Chu Thiến Thiến chật vật chống mặt đất muốn lên, nhưng lại phảng phất như chịu bao tổn thương lớn, ngã một chút mới gian nan bò dậy ủy khuất nhìn Hoắc Học Văn.

“Anh Học Văn. Rốt cuộc anh cũng về rồi, nếu không trở lại, em và dì sẽ bị Ninh gia chèn ép chết mất.”

“Ninh Thiều Vận, Ninh Thiều Vận chị ấy kêu con bé này tới đánh em? Còn có Ninh Thiều Bạch……”

Nói thật, khuôn mặt sưng đỏ của Chu Thiến Thiến lúc này, có lẽ là bằng chứng thật nhất để cô ta giở trò hãm hại.

Đáng tiếc……

Ở cửa bỗng vang lên tiếng vỗ tay, “Chu tiểu thư đây không phải học công thương quản lý, mà là hí kịch mới đúng chứ nhỉ?”

Thanh niên nói chuyện cắt quả đầu 7/3 lưu hành hiện giờ, áo sơ mi quần bông loa, lúc cười rộ mang theo ti bĩ khí(?), nhìn Chu Thiến Thiến nói, “Tôi cảm thấy có thể ký hợp đồng, không chừng sau này có thể bồi dưỡng ra một Lâm Thanh Hà.”

Chu Thiến Thiến nhìn thấy người tới, giống như chấn kinh che mặt lại, ủy khuất khuất kêu lên, “Vinh đại thiếu.”

Chờ thấy thanh niên đi đến bên cạnh, kinh hỉ reo lên, “Chú Hoắc, chú đã về?!”

Lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, theo bản năng sửa sang quần áo một chút, trong giọng nói tràn ngập vui sướng, “Ông đã về?”

Hoắc Bằng Nghĩa thoạt nhìn hơn 50, sống lưng thẳng tắp, dù chỉ mặc một thân áo quần nhẹ nhàng thoải mái cũng không che được khí chất nho nhã kia, giơ tay nhấc chân là có thể nhìn ra người được dạy tốt từ nhỏ, đúng là con vịt lý tưởng mà các thiếu nữ muốn xua.

Cũng khó trách lão phu nhân đứng trước mặt ông tự biết xấu hổ.

Thấy Hoắc Bằng Nghĩa trầm mặt nhìn phòng hỗn độn, bà ta khổ sở giải thích, “Thực xin lỗi, là tôi sai, xuất thân tôi không tốt, làm Ninh gia khinh thường……”

“Bà câm mồm cho tôi!” Hoắc Bằng Nghĩa đột nhiên gầm lên, “Bây giờ bà lên lầu ngay, không có tôi phân phó, không được xuống dưới!”

Lão phu nhân trừng mắt kinh ngạc, những năm gần đây Hoắc Bằng Nghĩa cơ hồ chưa từng tức giận như vậy, đặc biệt là năm qua, ngay cả nói cũng lười, thế mà hôm nay……

Bà ta còn chưa cẩn thận suy nghĩ xem ông tức giận vì cái gì, Chu Thiến Thiến bên cạnh đã vội vàng cầu tình: “Chú Hoắc……”

“Cô cũng câm miệng!” Hoắc Bằng Nghĩa lạnh lùng nói, “Chu Thiến Thiến, tôi tự hỏi mình đối đãi với cô không tệ, tại sao cô lại rước họa đến nhà tôi! Sau này đừng tới Hoắc gia nữa, ân tình của ch cô, nhiều năm như vậy, thứ nên báo chúng tôi đã báo đủ rồi.”

Sắc mặt Chu Thiến Thiến cùng lão phu nhân không hẹn mà đại biến.

“Chú Hoắc, có phải chú nghe mấy tin đồn linh tinh gì đó đúng không? Tìm hiểu mọi chuyện sao có thể lại nghe từ một phía chứ, chú phải tin những  thứ diễn ra trước……”

Cô ta nói, phát hiện có chút không đúng, giọng mình thế nào mà còn có cả trọng âm?

Vinh Tín giơ di động lên, “Tấm tắc, Chu tiểu thư có biết không, người ấy ac, thứ không thể tin tưởng nhất chính là tự mình thấy.”

Hắn cười như không cười nhìn Chu Thiến Thiến, “Bởi vì người nào đó biết nói dối che đậy.”

Thời điểm Vinh Tín nói chuyện, di động cũng nhắc lại câu nói của hắn.

Chu Thiến Thiến rốt cuộc phản ứng, “Đây là cái gì?”

“Di động?” Vinh Tín cười nói, “Màn trình diễn của hai người không tồi, lừa được vị nào đó xoay quanh.” Hắn ý vị thâm trường nhìn Hoắc Học Văn.

Mặt Hoắc Học Văn tràn ngập hối hận, “Tiểu Vận, đó chỉ là những lời tức giận, anh không đồng ý ly hôn!”

Chu Thiến Thiến không rảnh lo Hoắc Học Văn nói gì, vẻ mặt hoảng loạn bắt đầu xoay người tìm kiếm.

Chỉ thấy Ninh Thiều Vận dơ điện thoại di động lên, trên đó vẫn là hàng chữ biểu hiện tiếp tục cuộc trò chuyện.

Hạ Miên trừng mắt, chuyện này cô cũng không biết, Ninh Thiều Vận dùng di động làm phát sóng trực tiếp?

Làm quá đẹp!

Hoắc Học Văn phức tạp cùng vô cùng hối hận, “Xin lỗi Tiểu Vận, thật xin lỗi, là anh sai, về sau……”

Ninh Thiều Vận nhàn nhạt ngắt lời, “Không cần phải xin lỗi, anh không sai, anh chỉ có thứ quan trọng hơn mà thôi.”

“Tôi làm như vậy cũng không muốn gỡ bỏ hiểu lầm gì cả, chỉ không muốn cõng tội danh rời đi, là đại tiểu thư Ninh gia, nhân phẩm của tôi được cha mẹ ta tỉ mỉ dạy dỗ, không chấp nhận bị người khác giẫm đạp.”

Sắc mặt Hoắc Học Văn biến đổi, “Tiểu Vận, anh chưa từng nghĩ ly hôn!”

Chu Thiến Thiến nghe vậy cũng luống cuống, “Anh Học Văn, chị ta hãm hại em, cố ý giả bộ hãm hại!”

“Cô câm miệng đi!” Hoắc Học Văn đột nhiên thất thố rống giận, “Cút ra khỏi Hoắc gia, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Thấy Chu Thiến Thiến còn muốn dây dưa, Hoắc Học Văn phân phó chú Phúc, “Kêu người kéo cô ta ra ngoài, nếu kéo không được, ngày mai chú cũng đừng tới làm!”

Chú Phúc im như ve sầu mùa đông, che miệng Chu Thiến Thiến hất cô ta ra ngoài.

Ninh Thiều Bạch ôm Sâm Sâm lên, “Đi thôi bên ngoài có xe chờ, được không?”

Sâm Sâm bất an nhìn Ninh Thiều Vận một cái, thấy Ninh Thiều Vận gật đầu, cậu nhóc nhăn mày nhỏ ngoan ngoãn không nói chuyện.

Hạ Miên nghĩ nghĩ, nói với Tiểu Phong, “Con qua chơi cùng anh Sâm Sâm nha?”

Tiểu Phong gật gật đầu, Ninh Thiều Bạch ngồi xổm xuống bế cả cậu lên đi ra ngoài.

Hai tiểu gia hỏa lần đầu tiên bị ôm như vậy, có chút ngạc nhiên, Tiểu Phong duỗi tay bắt lấy tay Sâm Sâm, nhỏ giọng nói, “Anh Sâm Sâm, em chơi cùng anh.”

Lông mày Sâm Sâm hơi thả ra, nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Phong.

Đợi hai đứa nhỏ rời đi, Hoắc Học Văn mới nhìn qua Ninh Thiều Vận, “Tiểu Vận, chúng ta không ly hôn, xin em cho anh một cơ hội, anh nhất định……”

Ninh Thiều Vận cười tự giễu, “Tôi đã cho anh cơ hội rồi.”

“Từ lần anh nuốt lời với Sâm Sâm, từ lần anh làm lơ tranh của tôi bị mang đem bán…… tôi đã cho anh vô số lần chuộc lại lỗi lầm.”

“Không, Tiểu Vận!” Trầm ổn lãnh đạm trên người Hoắc Học Văn hoàn toàn rút đi, trong giọng nói mang theo kinh hoảng, “Anh lập tức đuổi việc Chu Thiến Thiến, không bao giờ để cô ta xuất hiện ở nhà chúng ta nữa……”

Ninh Thiều Vận bỗng rơi nước mắt, “Quả nhiên vẫn không hiểu, chưa bao giờ anh nghĩ xem không có Chu Thiến Thiến thì vẫn còn Lý Thiến Thiến Vương Thiến Thiến……”

Hoắc Học Văn nôn nóng lau nước mắt trên mặt cô ấy, “Thật xin lỗi, anh sai ở đâu em có thể nói ra được không? Anh sẽ dửa, sau này……”

“Không có sau này!” Ninh Thiều Vận cứng rắn, “Hoắc Học Văn, chuyện không làm được thì đừng hứa hẹn, hiện giờ anh nói vậy nói, cũng chỉ nói cho có mà thôi.” Không vào tai cũng chẳng đến tâm.

Cả người Hoắc Học Văn chấn động, đáy lòng ẩn ẩn ý thức được mình hình như vừa mất đi thứ gì đó quan trọng.

“Đi thôi,” Ninh Thiều Bạch ôm đứa nhỏ, lại đi vào đón người.

Sau đó giống như nhớ ra gì đó, xòe tay trước mặt Hạ Miên, “Mang chi phiếu ra đây.”

“Ồ,” Hạ Miên thiếu chút nữa quên món này, cũng không hỏi anh muốn làm gì, trực tiếp đưa tới.

Ninh Thiều Vận cầm lấy chi phiếu, đi đến bên lão phu nhân, nhét vào tay bà ta, cúi người nhỏ giọng, “Số tiền này mua lại sân con gái bà đang sống, rất có lời, giá gấp hai lần.”

Trái tim bà Hoắc đập mạnh, “Cậu có ý gì?”

Ninh Thiều Bạch ý vị thâm trường nhìn bà, “Chu Thiến Thiến, không phải bà coi cô ta là con gái sao? Ngay cả Hoắc Học Văn cũng phải lùi một đoạn.”

“Tôi, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả.” Sắc mặt lão phu nhân trắng bệch, đôi mắt của Ninh Thiều Bạch phảng phất như nhìn thấu bà ta, lão phu nhân phải gắt gao cấu lòng bàn tay mình mới tránh khỏi thất thố.

Ninh Thiều Bạch đáng thương nhìn bà, “Nếu không hiểu, sau này Hoắc Học Văn, ông Hoắc sẽ hiểu.” Anh nói tới đây, giọng nói càng thấp, “Rốt cuộc, cô ta giống bà như vậy……”

Bà Hoắc dột nhiên nhìn phía Ninh Thiều Bạch, phảng phất như đang nhìn ma quỷ.

Ninh Thiều Bạch hơi hơi mỉm cười, “Nói một vòng, nhớ rõ cái sân.”

“Việc đấy, tôi không làm chủ được.”

“Mặc kệ,” Ninh Thiều Bạch nói, “Tôi đã đồng ý với người muốn mua sân đó rồi.”

Ninh Thiều Bạch cười như không cười, “Tôi tin bà có thể, rốt cuộc chú Hoắc cũng chẳng muốn quản bà, không phải sao?”

“Tóm lại, tiền đã đưa, bà cũng có thể chọn cách khác, nhưng mà nếu để mọi người biết chút gì đó……”

Cả người bà Hoắc run run.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.