(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Còn ngoài cửa, sắc mặt của Dụ Minh Kiều đã trắng bệch và lạnh lùng.
Dù cô không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng kết hợp với thực tế, cũng không khó để đoán ra.
Cô nghe thấy Lâm Đống nói rằng mình chỉ là một món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
Cô là món đồ thay thế cho người khác.
Cô nghe thấy Lâm Đống yêu cầu Linh Thu tiếp tục hành hạ mình, và Linh Thu đã đồng ý.
A.
Thì ra Linh Thu vẫn giống như trước đây.
Cô ấy không thay đổi.
Cô ấy chỉ nghĩ ra một cách khác để sỉ nhục cô mà thôi.
Còn về việc cô ta muốn làm gì, Dụ Minh Kiều không còn muốn biết nữa, dù sao cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.
Cô thật sự muốn cười.
Cô luôn là món đồ chơi của hai chị em bọn họ.
Bị trêu đùa, bị chà đạp hết lần này đến lần khác.
Điều đáng thương nhất là, dù đã biết trước mọi kết quả, nhưng cô chẳng thể làm gì.
Lâm Đống sắp trở về.
Không biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo.
Dù là trừng phạt hay tặng quà giả tạo, tất cả đều khiến Dụ Minh Kiều ghê tởm vô cùng.
Cô không thể thoát khỏi nhà tù này.
Và một cơn đau khổ mới lại sắp bắt đầu.
Dụ Minh Kiều không còn cảm thấy thất vọng, ngược lại, cô chấp nhận thực tế tồi tệ này một cách bình thản.
Trong tâm hồn cô là một hồ nước đen tối, mảng nước trong sạch duy nhất đã bị vẫy đục, và trái tim trống rỗng của cô giờ đây không còn chút ánh sáng nào.
Cô lặng lẽ đẩy xe lăn trở về phòng của mình.
Tối hôm đó, cô lại mơ.
Cô mơ thấy khi còn rất nhỏ, chỉ vì gắp thêm một ít thức ăn trên bàn, mẹ kế đã không vui và trách móc cô, khiến bố cô giật tóc cô và đập đầu cô vào bàn, vừa đập vừa chửi.
"Mày ăn nhiều như vậy, mày là heo à? Chỉ biết ăn cái đồ phế vật!"
"Mẹ mày vất vả nấu nướng như thế mà còn chưa ăn bao nhiêu, em gái mày cũng chỉ ăn một chút, tại sao chỉ có mày là ăn lấy ăn để như vậy!"
Máu chảy rất nhiều từ mũi cô, cô nhỏ giọng cầu xin.
"Con xin lỗi bố, con sẽ không ăn nhiều nữa..."
"Con sau này sẽ ăn ít hơn, con xin lỗi..."
Cô lại mơ thấy năm mười bảy tuổi, em gái cướp sợi dây chuyền mà mẹ ruột để lại cho cô, cô không chịu, mẹ kế đi tới lấy dây chuyền đưa cho em gái. Cô giằng lại, trong lúc tranh giành mẹ kế đã đẩy cô từ tầng ba xuống, cô không chết nhưng chân thì bị phế.
Cô nằm trong bệnh viện, không một ai đến thăm.
Mọi người đều nghĩ rằng cô đáng bị như vậy.
Rồi cô lại mơ về năm nhất đại học, Lâm Đống ép cô phải theo anh ta, cô không đồng ý, Lâm Đống liền chở cô đến con đường vắng vào mùa đông lạnh giá, ném cô giữa đường, buộc cô phải nghe lời.
Cô một mình di chuyển trên chiếc xe lăn trong đêm tối không có lấy một mục tiêu. Cô sợ bóng tối, cũng không nhìn thấy đường.
Có một con chó hoang không biết từ đâu xuất hiện, chạy về phía cô. Cô sợ hãi tột cùng, bánh xe lăn vấp phải viên đá, cô ngã xuống đất.
Con chó hoang cắn vào eo cô, cô đau đớn gào thét, cố gắng giãy giụa.
Cuối cùng Lâm Đống mới vội vã quay lại, cứu cô.
Trên eo cô để lại một vết sẹo, mãi không thể xóa đi.
"...."
Dụ Minh Kiều giật mình tỉnh giấc.
Cơn đau trong giấc mơ dường như vẫn còn lưu lại trên cơ thể cô.
Cô cảm thấy toàn thân đau nhức.
Bố, mẹ kế, em gái, Lâm Đống, Linh Thu.
Tất cả bọn họ đều là nguồn cơn của nỗi đau và sự ghê tởm trong cô.
Dụ Minh Kiều thật sự không biết tại sao mình vẫn còn sống đến tận bây giờ, sự thảm hại ban ngày, sự ác ý từ Linh Thu và Lâm Đống, sự thiếu tự do vẫn chưa có hồi kết, tất cả khiến cô mệt mỏi vô cùng.
Tại sao lại mệt mỏi đến vậy.
Tại sao việc thở lại khó khăn đến vậy.
Cô thật sự không muốn tiếp tục cuộc đời tồi tệ này nữa.
Cô thật sự rất mệt.
Cô sợ đau.
"Két"
Âm thanh lưỡi dao rạch qua da vang lên sắc nhọn.
Dụ Minh Kiều cuộn tròn trên giường, lặng lẽ cảm nhận dòng máu chảy ra từ cổ tay.
Biểu cảm của cô bình thản đến đáng sợ, mắt cô không chớp lấy một lần nhìn ra cửa sổ đen kịt.
Hôm nay là một đêm không có ánh trăng.
"Dụ Minh Kiều! Mày có biết mẹ mày vì sinh ra mày mà trầm cảm sau sinh rồi tự sát không! Mày đúng là sao chổi khắc chết mẹ!"
"Dụ Minh Kiều, mày là thứ gì, còn dám động vào em trai tao, một phế vật tàn tật như mày. Mày có tư cách gì!"
"Dụ Minh Kiều, mày còn dám tỏ thái độ với tao. Nếu không phải vì mày có vài nét giống Ninh Già, mày nghĩ có ai thèm để ý đến mày sao-"
Có rất nhiều giọng nói vang lên bên tai cô, giọng của mẹ kế, của Linh Thu, của Lâm Đống.
Thật ồn ào.
Cô cảm thấy phiền, không hiểu tại sao bọn họ cứ lặp đi lặp lại cái sự thật rằng cô là một thứ phế vật.
Cứ như thể việc cô còn sống là một điều đáng xấu hổ.
"Chị, mẹ mất rồi, bố cũng bỏ đi. Chị đúng là sao chổi phải không, tại sao gia đình mình lại tan nát như vậy. Chị có định giết em nữa không?"
Giọng nói trẻ con của em gái bất chợt vang lên, như một bóng ma.
Aaaaaa.
Phiền chết mất.
Thật sự phiền chết mất.
Dụ Minh Kiều dùng sức bịt chặt tai.
Tại sao bọn họ cứ phải nói mãi không ngừng.
Cô sắp chết rồi, tại sao còn phải làm phiền cô.
Cơn đau ở cổ tay ngày càng rõ ràng, ga trải giường nhanh chóng bị máu nhuộm ướt, Dụ Minh Kiều cảm thấy mình đang nằm trong một nấm mồ lạnh lẽo.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể ngày càng lạnh.
Cô chợt nhớ lại hai mươi năm cuộc đời mình.
Cô độc, bị bỏ rơi, bị giam cầm, không được yêu thương.
Nỗi đau nối tiếp không ngừng.
Chẳng có điều gì đáng để vui vẻ cả.
Nếu như...
Thôi quên đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");