(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sầm Linh Thu đưa Dụ Minh Kiều đến bệnh viện và ở lại cùng cô ấy truyền nước. Sau khi truyền vài chai nước biển, Dụ Minh Kiều dần dần tỉnh lại, sắc mặt cũng trở về bình thường.
Vừa tỉnh lại, Sầm Linh Thu đã không nhịn được mà trách mắng cô: "Em làm sao vậy? Vẫn còn là trẻ con sao? Rõ ràng biết mình bị dị ứng, sao lại cố tình phạm sai lầm? Em không quan tâm đến cơ thể mình sao?"
Dụ Minh Kiều cụp mắt xuống, không nói gì.
Sầm Linh Thu vẫn tiếp tục, lần này cô thật sự tức giận, giọng nói không còn sự dịu dàng và thản nhiên như mọi khi: "Chị đã nói với em rồi, đừng đi quá gần Hạ Hàm Châu, em lại làm cái gì nữa đây? Chẳng lẽ em hoàn toàn không xem lời chị nói ra gì?"
Cô rất giận, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt dài lạnh lùng và sắc bén.
Từ khi Dụ Minh Kiều tiếp xúc với Sầm Linh Thu, cô rất hiếm khi thấy cô ấy tức giận, phần lớn thời gian Sầm Linh Thu đều ôn hòa và bình ổn, dường như không có ai hay việc gì có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến cảm xúc của cô. Ngay cả lần hai người cãi nhau nửa năm trước, Sầm Linh Thu cũng không có phản ứng mạnh mẽ.
Cô ấy như một mặt hồ, luôn luôn tĩnh lặng.
Hôm nay biểu hiện cứng rắn và xúc động như thế này thật là hiếm thấy.
Và sự mất kiểm soát này là vì lo lắng cho cô.
Điều này có phải là dấu hiệu cho thấy cô rất quan trọng đối với Sầm Linh Thu không?
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, tâm trạng của Dụ Minh Kiều đã tràn ngập sự thỏa mãn, cảm giác như một luồng điện nhẹ chạy qua khắp người, khiến cô cảm thấy rung động và điên cuồng.
Cô hoàn toàn không hối hận về hành động của mình.
Thậm chí còn cảm thấy may mắn.
Sầm Linh Thu đứng trước giường cô, bầu không khí như bị đè nặng.
Dụ Minh Kiều cẩn thận móc lấy ngón út của Sầm Linh Thu.
Sầm Linh Thu cúi xuống nhìn hành động của cô.
Dụ Minh Kiều thấy cô không gạt tay mình ra, liền lần lượt nắm lấy ngón giữa, rồi đến ngón trỏ của cô, mỗi lần nắm là lại nhìn cô một cái, như đang xác nhận xem cô có giận hay không, cuối cùng thì nắm lấy toàn bộ bàn tay cô.
Sầm Linh Thu cảm thấy cô ấy giống như một chú chó con lông xù, khẽ hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Dụ Minh Kiều mím môi, đôi mắt ướt át yếu ớt nhìn cô, biểu cảm ngây thơ trong sáng: "Tay chị lạnh, tay em ấm."
Cô ấy nói với vẻ ngây thơ như vậy, tay vẫn đang truyền nước, sắc mặt yếu đuối, nhưng đôi mắt lại trong veo, khi nhìn chăm chú vào người khác không chớp, như thể muốn hút họ vào đôi mắt của mình.
Sự tức giận của Sầm Linh Thu gần như tan biến bởi hành động làm nũng như một chú cún con của cô ấy, cô không nhịn được mà khẽ cười.
"Được rồi." Sầm Linh Thu nói, "Đừng đánh trống lảng, chị đang rất nghiêm túc nói chuyện với em đấy."
"Em biết." Dụ Minh Kiều đặt tay của Sầm Linh Thu lên má mình, nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần chị đừng bỏ mặc em, em sẽ nghe lời chị."
"Lời gì cũng nghe?"
"Ừ, em chỉ nghe lời chị thôi."
Sầm Linh Thu khẽ cười, không tin lắm, véo nhẹ má cô: "Đừng lừa chị, đồ nhóc nói dối."
Dụ Minh Kiều nhăn mặt:
"Đau."
"Đau chết em luôn."
Sức khỏe của Dụ Minh Kiều yếu, lần dị ứng này còn làm trầm trọng thêm các vấn đề khác trong cơ thể, mẩn đỏ trên da vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bác sĩ khuyên nên ở lại bệnh viện theo dõi một hai ngày.
Dụ Minh Kiều không quen ăn cơm bệnh viện, nên Sầm Linh Thu ra ngoài mua đồ cho cô.
Khi cửa phòng bệnh mở ra, Dụ Minh Kiều tưởng là Sầm Linh Thu, nhưng nhìn sang thì không phải, đó là Hạ Hàm Châu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");