Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính

Chương 31




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người tiếp tục đi, một cô gái vô tình va phải xe lăn của Dụ Minh Kiều, lập tức, mọi thứ trên tay cô đều rơi xuống đất.

"Xin lỗi, xin lỗi." Cô gái áy náy, vội ngồi xuống giúp cô nhặt đồ.

Dụ Minh Kiều cúi người định nhặt, nhưng Sầm Linh Thu giữ tay cô lại: "Để tôi."

Hai người nhanh chóng nhặt đồ lên.

Cô gái có khuôn mặt ngọt ngào, buộc tóc hai bên, trông rất đáng yêu, nhưng quá mức lễ phép, khuôn mặt đầy vẻ áy náy, liên tục xin lỗi: "Thật sự xin lỗi."

Dụ Minh Kiều bình thản đáp: "Không sao."

"Em làm gì ở đây?" Một giọng nữ lạnh lùng vang lên, một người phụ nữ với dung mạo xinh đẹp, biểu cảm băng lãnh bước tới, không thèm nhìn Sầm Linh Thu hay Dụ Minh Kiều, ánh mắt chỉ dừng lại trên cô gái đang xin lỗi.

"Em vô tình va phải người ta." Cô gái mỉm cười ngượng ngùng, định kéo tay cô ấy, "Chúng ta đi thôi."

Người phụ nữ né tránh một cách vô tình, ánh mắt lạnh lùng, bước thẳng qua họ.

Cô gái mỉm cười với họ rồi vội đuổi theo người phụ nữ.

Sầm Linh Thu nhìn theo bóng dáng cô gái đi xa.

Dụ Minh Kiều chú ý thấy, "Sao vậy, cô quen cô ta à?"

Sầm Linh Thu lắc đầu: "Không, chỉ thấy cô ấy dễ thương thôi."

Cô gái đó dễ thương thì dễ thương, nhưng điều thu hút Sầm Linh Thu là dù cô gái đó trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng trong đôi mắt lại có một thứ chết chóc giống hệt như Dụ Minh Kiều.

Một sự mâu thuẫn khó hiểu.

"Ở đây đông người quá, dễ bị va phải." Sầm Linh Thu nhìn dòng người qua lại, "Tìm chỗ ngồi nghỉ chút đi, đầu cô còn chưa khỏi hẳn, đừng để bị đụng trúng nữa."

Cô tìm một nơi yên tĩnh và râm mát để ngồi xuống.

Dụ Minh Kiều cúi đầu, chơi với đống đồ lặt vặt trong tay. Ngồi gần biển nên gió rất to, mái tóc cô bị thổi tung.

Sầm Linh Thu vén tóc cô ra sau tai, cơ thể Dụ Minh Kiều theo phản xạ cứng đờ trong giây lát, tay cô đưa lên chạm vào tóc, nhíu mày: "Không..."

Sầm Linh Thu ngắt lời: "Đừng chạm vào tôi, có phải cô định nói vậy không?"

Dụ Minh Kiều im lặng vài giây, giọng lạnh lùng: "Đừng chạm vào tôi mà không có sự cho phép của tôi."

Sầm Linh Thu nhướng mày: "Ồ? Vậy là có thể chạm vào sao?"

Dụ Minh Kiều: "Không."

Sầm Linh Thu khẽ cười, cô ghé sát vào Dụ Minh Kiều, đột nhiên hỏi: "Cô vẫn còn giận à?"

"Gì cơ?"

"Dạo này cô cứ tránh mặt tôi, không thèm đáp lại lời tôi nữa." Sầm Linh Thu hỏi thẳng câu hỏi đã làm cô băn khoăn mấy ngày nay, "Có chuyện gì khiến cô buồn à?"

Cô ấy nhận ra cảm xúc của mình từ trước sao?

Dụ Minh Kiều bóp chặt con gấu bông trong tay, mặt vẫn đượm vẻ u ám, cô thật sự không biết phải trả lời câu hỏi của Sầm Linh Thu thế nào.

Bởi vì ngay cả cô cũng không biết mình thực sự muốn gì.

Cảm xúc của cô như tách ra làm hai, một phần ghét cay ghét đắng Sầm Linh Thu, phần còn lại lại đắm chìm trong sự dịu dàng của cô ấy.

Cô không hiểu tại sao mình lại có những cảm xúc mâu thuẫn như vậy.

"...Tôi không buồn." Dụ Minh Kiều nói với giọng bình thản.

Sầm Linh Thu gật đầu: "Không buồn là tốt rồi."

Cô như nhớ ra điều gì đó, giọng bỗng trở nên nghiêm túc: "Sau này, tránh xa em trai tôi ra, đừng lại gần cậu ta."

Ánh mắt Dụ Minh Kiều đột ngột trở nên lạnh lùng. Cô nghĩ rằng Sầm Linh Thu lại sắp nói cô không đủ tư cách đứng chung với Lâm Đống, hóa ra bản chất của cô ấy vẫn không thay đổi, trong lòng vẫn đang chế giễu cô.

Cô đang nghĩ như vậy thì Sầm Linh Thu nói tiếp: "Em trai tôi là một kẻ điên. Nếu cậu ta lại phát điên với cô, tôi không thể lúc nào cũng kịp thời đến bên cô được."

Dụ Minh Kiều khẽ run lên.

Không nghe thấy câu trả lời từ cô, Sầm Linh Thu ghé sát vào mặt cô, "Trả lời đi."

Dụ Minh Kiều: "... Ừ."

"Bắt cô nói nhiều câu thật là khó." Sầm Linh Thu đùa, "Bao giờ cô mới chủ động nói chuyện với tôi đây."

Dụ Minh Kiều: "...."

Lại thêm một sự im lặng từ cô khiến Sầm Linh Thu không khỏi bật cười.

Tính tình Dụ Minh Kiều kỳ lạ và lặng lẽ, nhưng ở bên cạnh cô lâu, Sầm Linh Thu lại thấy thú vị.

Tán cây rung rinh, gió biển mang theo hơi nóng của cuối hè thổi lên má, mát lạnh và ẩm ướt.

Dụ Minh Kiều và Sầm Linh Thu không nói thêm gì nữa, yên lặng tận hưởng làn gió cuối hạ.

Dụ Minh Kiều hiếm khi ra ngoài, phần lớn thời gian cô thu mình trong căn phòng chẳng khác gì nấm mồ.

Cô giống như một con chuột không dám ra ngoài, không thể đi đâu được.

Cô liếc nhìn Sầm Linh Thu đang ngồi trên băng ghế.

Cô ấy khoanh chân, dáng vẻ tùy tiện và lười biếng, thần thái tĩnh lặng mà thờ ơ. Khi gió thổi qua, đôi mắt dài như hồ ly khẽ nheo lại. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống gương mặt trắng mịn của cô ấy, khiến ngũ quan mơ hồ như trong mộng.

Dụ Minh Kiều chỉ nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, ánh mắt hướng về phía biển xanh xa xăm.

Gió biển thổi tới.

Là gió ấm.

Buổi tối, sau khi tắm rửa xong, Sầm Linh Thu mang một chiếc túi tài liệu gõ cửa phòng Dụ Minh Kiều.

Dụ Minh Kiều vừa thay băng xong, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô biết lại là Sầm Linh Thu, chỉ không biết gần đến giờ ngủ rồi mà cô ấy tìm mình làm gì.

"Cô chưa ngủ à?" Khi cửa mở ra, Sầm Linh Thu bước vào phòng khách, "Tôi đến đưa cho cô thứ này."

"Cái gì?"

Sầm Linh Thu đưa chiếc túi tài liệu cho cô.

Dụ Minh Kiều không nhận.

"Mở ra xem đi." Sầm Linh Thu lắc lắc chiếc túi, "Tôi không làm hại cô đâu."

Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng nhận lấy.

Cô mở túi tài liệu, bên trong là một tấm thiệp mời được thiết kế tinh xảo.

Dụ Minh Kiều liếc nhìn, hóa ra là thiệp mời của cuộc thi thiết kế trang sức X.R.

Cuộc thi này cô đã biết từ trước, cô từng có ý định tham gia, nhưng vì điều kiện xét tuyển chủ yếu là dành cho những người có thế lực nên cô không thể tham gia, đành từ bỏ.

Dụ Minh Kiều ngước lên: "Ý cô là gì?"

Sầm Linh Thu dựa lưng vào tường: "Chính xác là ý như cô nghĩ. Tuần sau là vòng thi sơ khảo, lo dưỡng thương mà đi thi."

"Tại sao lại đưa cho tôi?" Dụ Minh Kiều không hiểu được ý đồ của Sầm Linh Thu, cô mệt mỏi nói: "Vô ích thôi."

Sầm Linh Thu chẳng để tâm: "Vô ích gì chứ, cô sẽ thắng mà."

"Tôi sẽ thua."

Sầm Linh Thu cười: "Cô sẽ thắng đấy."

Cô bước tới gần, cúi người xuống, ghé sát vào mặt cô ấy, nói với giọng hết sức thản nhiên: "Vì cô sẽ thắng, nên chuyện này có ý nghĩa, không phải vô ích."

Đôi mắt của Dụ Minh Kiều thoáng dao động, rồi cô bật cười chế giễu.

"Cô có vẻ rất tin tưởng tôi."

Cô không phản bác: "Vì cô là Dụ Minh Kiều, chiến thắng là điều hiển nhiên."

Dụ Minh Kiều siết chặt tấm thiệp mời.

"Kỳ thi sẽ diễn ra vào Chủ nhật tuần sau, nhưng hôm đó tôi phải đi công tác ở A thị." Sầm Linh Thu khẽ cau mày, "Không biết có kịp về để cổ vũ cô thi không nữa."

"Cô chắc tôi sẽ đi thi à?"

"Ừ." Sầm Linh Thu bình thản đáp, "Cô sẽ đi thi, vì cô có khả năng."

"Được rồi." Cô đứng thẳng dậy, "Cũng muộn rồi, đi ngủ thôi."

"Mai gặp."

Sau khi Sầm Linh Thu rời đi, Dụ Minh Kiều vẫn giữ nguyên tư thế cầm tấm thiệp mời.

Cô ấy đoán đúng, mình nhất định sẽ đi.

Cô muốn làm công việc mà mẹ yêu thích.

Cô muốn được công nhận.

Và người đầu tiên công nhận cô, chính là người phụ nữ ấy.

Để chuẩn bị cho cuộc thi sắp tới, Dụ Minh Kiều dành hết thời gian để ôn luyện, cô vẽ rất nhiều bản phác thảo, mỗi đêm đều miệt mài nghiên cứu đá quý đến tận khuya.

Vì tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuộc thi, cô gần như quên mất rằng mình còn một bài tập nhóm.

Cô và An Ngô là một nhóm, mà An Ngô cũng thuộc dạng vô tư, mải chơi đến mức quên luôn bài tập.

Sáng sớm hôm sau là thời hạn nộp bài, hai người phải ở trong thư viện làm gấp.

Cuối cùng cũng làm xong, đã gần nửa đêm. Thư viện trường đóng cửa muộn, nhưng giờ này cũng chẳng còn mấy ai.

"Ôi mệt quá, mệt quá." An Ngô nằm dài trên bàn, "Chắc tớ chết mất."

Dụ Minh Kiều cũng khá mệt, chỉ là không quen thể hiện ra.

Hai người dọn dẹp rồi bước ra khỏi cổng trường.

Bạn trai của An Ngô đang đợi cô ấy bên ngoài.

"Minh Kiều, để tớ đưa cậu về. Khuya thế này rồi." An Ngô lo lắng cho sự an toàn của cô.

Dụ Minh Kiều từ chối: "Không cần đâu, có người đến đón tớ rồi."

"Ai cơ, chị cậu à?"

Dù Dụ Minh Kiều đã nhiều lần sửa rằng Sầm Linh Thu không phải chị cô, nhưng lần nào An Ngô cũng gọi thế, cô cũng mệt không muốn sửa nữa, cứ để mặc vậy.

"Ừ." Dụ Minh Kiều gật đầu.

An Ngô thở phào: "Vậy để chị ấy đưa cậu về, tớ đi trước nhé, tớ buồn ngủ lắm rồi."

Dụ Minh Kiều khẽ gật đầu.

An Ngô rời đi.

Lúc này trên đường chẳng còn mấy ai, bắt taxi cũng rất khó.

Vì chỉ mất mười mấy phút, Dụ Minh Kiều quyết định tự đi bộ về.

Cô không nói dối An Ngô, Sầm Linh Thu đã nói tối nay sẽ đến đón cô.

Chỉ là vì bận làm bài tập, cô quên mất việc đó, mà Sầm Linh Thu lại không có cách nào liên lạc với cô. Cô ấy chắc đã chờ mãi không thấy nên đi rồi.

Đường phố vắng tanh, con đường dài chỉ có vài ngọn đèn đường sáng lên.

Dụ Minh Kiều sợ bóng tối, dù đèn đường vẫn chiếu sáng, nhưng màn đêm quá đen và yên tĩnh, sự sợ hãi là không thể tránh khỏi.

Dù sao thì, đi một mình trong đêm tối trên một con đường dài như vậy, ai mà không sợ chứ.

Dụ Minh Kiều tăng tốc, đúng lúc đó, một con chó hoang đột ngột xuất hiện.

Dụ Minh Kiều giật nảy mình.

Thực ra, cô sợ rất nhiều thứ.

Sợ bóng tối, sợ cô độc, sợ chó.

Vết sẹo ở eo cô là do bị chó cắn.

Con chó hoang có lẽ đang kiếm ăn, nó lục lọi trong thùng rác.

Dụ Minh Kiều tránh xa nó, cố gắng về nhanh. Con chó nhỏ nghe thấy tiếng xe lăn lướt qua mặt đường, sủa ầm lên với cô.

Dụ Minh Kiều cứng đờ không dám động đậy.

Phía sau lưng cô vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

Cộp.

Cộp.

Cộp.

Dụ Minh Kiều càng lúc càng căng thẳng, bóng tối và tiếng chó sủa đang dần bào mòn tinh thần vốn đã mệt mỏi của cô.

Cả những tiếng bước chân phía sau nữa.

Nửa đêm nửa hôm mà có tiếng bước chân thì cũng chẳng khá hơn bóng tối là bao.

Tiếng bước chân ngày càng gần, cuối cùng ai đó đã đứng ngay sau lưng cô.

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên.

"Chẳng phải đã hẹn là chờ tôi đến đón sao?"

Dụ Minh Kiều quay đầu, nhìn về phía sau.

Sầm Linh Thu đứng đó, nở nụ cười nhẹ.

"Bây giờ tôi nên chúc cô ngủ ngon không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.