Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 82: Nguy Cơ Tiềm Ẩn




Editor: DiiHy

----------------------o0o------------------------

Biệt thự An gia.

Khách khứa tấp nập, có rất nhiều nam thanh nữ tú váy áo lộng lẫy đứng ở sảnh tiệc nhàn nhã trò chuyện.

Hôm nay là ngày cô con gái ruột nhà họ An chính thức được nhận về nhà.

Đừng thắc mắc tại sao An gia tìm được con gái ruột thất lạc nhiều năm đã lâu mà bây giờ mới nhớ đến chuyện tổ chức yến tiệc giới thiệu cô với mọi người.

Trong số những vị khách có mặt ở nhà họ An ngày hôm nay, ngoại trừ một số ít người thật sự đến vì tiểu thư An gia, phần lớn những người còn lại đều đến hóng trò vui.

Vở kịch thiên kim thật thiên kim giả nhà họ An đã kéo dài trong mấy năm nay, rất nhiều người chứng kiến bọn họ coi thiên kim giả như báu vật mà nâng niu, còn con gái ruột thịt thì coi như cỏ rác. Đến bây giờ màn kịch này vẫn còn tiếp tục.

"Không phải mấy năm nay nhà họ An vẫn luôn ầm ĩ chuyện này sao? Nhà bọn họ sợ người trong giới này không biết gì nên hôm nay mời đến tận hiện trường xem cho rõ nét hả?" Cô gái tên San San hỏi người bạn đi cùng.

"Vậy là cậu không biết hết rồi."

Người bạn cười thần bí, đứng sát vào người San San nhỏ giọng kể chuyện: "Không phải trước đây rộ tin thiên kim thật An gia mất tích sao? Khi đó An đại thiếu gia điên cuồng tìm kiếm tung tích em gái, còn vì chuyện này mà suýt nữa trở mặt với người nhà."

"Chuyện này thì mình biết." San San tỏ ý mình cập nhật tin tức cũng rất nhanh: "An Nhiên có một người anh trai tỉnh táo như vậy là may mắn của cô ấy khi được tìm về."

"Cô ấy đâu chỉ may mắn khi tìm lại được người nhà. Cậu biết trước khi An Nhiên về nhà họ An thì có thân phận gì không?" Cô bạn khoa trương trợn mắt.

"Thân phận gì? Không phải là một cô nhi à." Đây là ấn tượng sâu sắc nhất của nhóm chị em San San đối với thiên kim thật nhà họ An.

Đây không phải là bọn họ coi thường An Nhiên, mà đó là sự thật trong mắt bọn họ. Bọn họ chỉ đang nói sự thật mà không hề có ác ý gì cả.

"Vậy nên mình nói cậu không có năng lực hóng chuyện lại còn không tin."

Cô bạn lắc đầu, khiến một cô gái mặc váy hồng càng tò mò: "Rốt cuộc là An Nhiên có thân phận như thế nào? Cậu nói nhanh chút đi, mình tò mò chết mất."

Giới thượng lưu thành phố không phải là rất nhiều người, cô ấy và San San tất nhiên là quen biết, nhưng chỉ được gọi là xã giao, không tính là thân quen.

Bây giờ lại bị mấy tin đồn nhảm này thu hút nên không nhịn được xen vào.

Cũng may cô bạn kia không ngại khi bị cô gái váy hồng nghe lén mà còn rất hào hứng khi có nhiều người nghe mình kể chuyện phiếm.

Cô nàng vẫy tay ra hiệu, San San và cô gái váy hồng lập tức xúm lại nghe cô bạn thì thầm: "Hôm qua tôi nghe được ba tôi vô tình lỡ miệng nói ra nên mới biết được hóa ra nửa năm nay An Nhiên biến mất trước mặt mọi người là do xuất ngoại du học, không đụng đến một xu nào của nhà họ An."

"Không dùng một xu  nào của nhà họ An? Cô ấy lấy đâu ra tiền? Không lẽ. . ."

"Cậu đừng có nghĩ nhiều nữa. Dù nhà họ An không thích con gái ruột, cũng sẽ không cho phéo cô ấy làm ra loại chuyện xấu mất hết mặt mũi đâu."

"Vậy tiền ở đâu ra?"

"Còn ở đâu được chứ. Mẹ nuôi cho cô ấy."

"Có vẻ mẹ nuôi của cô ấy khá giàu."

"Hai người có biết mẹ nuôi của An Nhiên là ai không?"

"Cậu đừng có mà thừa nước đục thả câu. Nói mau!"

San San không kiên nhẫn giục. Cô bạn kia mỉm cười mãn nguyện công bố đáp án: "Là Phó phu nhân. Không sai, chính là người mà hai cậu đang nghĩ tới ."

"!" Tiếng hít sâu, không phải một mà tận ba cái.

Nhóm ba cô gái tán gẫu xong mới nhận ra xung quanh mình có khá nhiều người đang giả vờ để nghe lén.

Phó phu nhân, tên thật là Cố Tinh Tinh, phu nhân của chủ tịch tập đoàn Phó thị, đại tiểu thư của tập đoàn Cố thị, mẹ ruột tổng giám đốc công ty truyền thông giải trí Phó thị, mẹ ruột giám đốc studio Thiên Hạo. . .

Bất kể là thân phận gì , khi nói ra cũng khiến người ta run rẩy ba lần. Huống chi, Phó phu nhân này cũng không phải là bình hoa.

Tuy sự nghiệp không lớn bằng chồng và em trai, nhưng công ty thời trang do Phó phu nhân đứng tên cũng chiếm gần một nửa thị trường cao cấp ở thành phố N, đồng thời cũng mở thêm chi nhánh ở các thành phố khác. Thu nhập mỗi ngày tương đương với một đấu vàng.

Nhà họ An được coi là một gia tộc giàu có ở thành phố N, nhưng chỉ được tính là vòng thứ hai, ngưỡng cửa vòng thứ nhất còn chưa chạm đến. Mấy năm trở lại đây An gia càng ngày càng tụt dốc, may mà đại thiếu gia An Nguyên nhà họ tiền đồ rộng mở mới có thể làm cho công ty chậm rãi phát triển trở lại.

Nhưng ở trước mặt nhà họ Phó, An gia chưa tính là gì cả chứ đừng vọng tưởng cùng Phó gia móc nối quan hệ.

Thật không ngờ cô con gái ruột không đáng nhắc đến của nhà họ An lại là con nuôi của Phó phu nhân. Tình thế đảo ngược. . .

Làm cho người ta kinh sợ.

Yến tiệc mới bắt đầu được nửa giờ  mà tin tức này truyền đến tai mọi người với tốc độ vun vút của tên lửa.

Nhiều người đang âm thầm cười nhạo An Nhiễm ăn mặc sặc sỡ như con bươm bướm giữa đám đông.

Có người sắp gặp chuyện xui xẻo rồi đây.

Từ trước đến nay San San vẫn luôn không thích vị thiên kim giả An Nhiễm này. Trước đây cô ấy bị người phụ nữ mưu mô này lừa, bây giờ thời đến sao cô ấy có thể bỏ qua cơ hội đáp lễ này chứ?

Thuận tay cầm lấy ly Champagne, San San ngẩng cao đầu đi đến trước mặt An Nhiễm, có ý cao giọng hỏi: "An Nhiễm, không phải hôm nay nhà họ An muốn giới thiệu chị gái cô với mọi người sao? An Nhiên đâu rồi? Mà sao cô lại ở đây?"

An Nhiên không ở An gia thì sao có thể đến tham gia yến tiệc?

Khóe môi An Nhiễm hơi nhếch lên nhưng vẫn mang theo khuôn mặt giả tạo, nhỏ nhẹ đáp: "An Nhiên cảm thấy không khỏe, chị ấy không muốn xuống đây."

"Ồ? Cô ấy không xuống, vậy nhà họ An các cô tổ chức bữa tiệc này có lợi ích gì?" Sắc mặt San San trở nên lạnh nhạt, im lặng khi biết mình lại bị lừa.

An Nhiễm khẽ mím môi, giống như không biết phải làm sao trước câu hỏi của San San, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ: "Nhưng chị An Nhiên thật sự không khỏe, dù tôi có khuyên thế nào cũng không. . ."

"An Nhiên đến rồi."

Có người trong đám đông bất chợt kêu lên.

San San nghi ngờ quay đầu, chỉ là một An Nhiên, dù cô có là con gái nuôi của Phó phu nhân cũng không thể làm cho mọi người xôn xao như vậy.

Hai mắt San San mở lớn, vẻ mặt không dám tin.

An Nhiên khoác trên mình bộ váy dạ hội sao trời, tóc búi cao, trên cổ mảnh khảnh là sợi dây chuyền đính đá sapphire.

Chiếc váy được điểm tô bởi những viên đá quý lấp lánh trông như một bầu trời đầy sao, được mặc trên người An Nhiên đã tạo nên hô ứng, vẻ đẹp ảo mộng khiến cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng thêm thoát tục giống như nữ thần. Đẹp đến mức làm cho người ta sững sờ.

Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu dẫn đến trận náo loạn, nguyên nhân thực sự chính là người thanh niên mà cô đang khoác tay.

Người đàn ông mặc bộ âu phục màu xanh lam cùng màu với bộ lễ phục của An Nhiên, trên cổ tay là chiếc đồng hồ đính đá sapphire lấp lánh.

Dáng người anh cao lớn, khuôn mặt diễm lệ, cặp mắt đào hoa như nước mùa xuân, tùy ý liếc mắt một cái cũng có thể làm cho nhiều người mặt đỏ tim run.

Nhưng người đàn ông này chỉ lộ ra sự dịu dàng với cô gái bên cạnh.

Đây là. . .

Nhị thiếu gia nhà họ Phó, Phó Ti Thận!

Xem ra An Nhiên không chỉ là con gái nuôi của Phó phu nhân, mà tương lai còn có thể là con dâu.

San San vô tình liếc mắt sang người bên cạnh mình, thấy vẻ mặt xanh xám của An Nhiễm thì cười hả hê: "Vả mặt chưa. Này thì giả vờ."

Cô ấy nói rất nhỏ, chỉ có An Nhiễm mới nghe được. An Nhiễm tức giận đến mức sắc mặt càng thêm xấu xí, lúc xanh lúc đỏ. Ai không biết có khi còn tưởng là cái đèn giao thông ấy chứ.

Ha ha ha. . .

San San bị những liên tưởng của bản thân chọc cười, cảm thấy hài lòng với trò đùa này nên thoải mái rời đi, để lại An Nhiễm một mình đứng đó đối mặt với sự chỉ trỏ của mọi người.

"Không phải cô ta vừa nói An Nhiên bị bệnh không xuống được sao?"

"Kẻ lừa đảo tùy tiện nói bừa một câu mà cô cũng tin, có bị ngốc hay không vậy?"

"Chậc chậc, chắc cô ta cho là hôm nay An Nhiên không về nên mới dám bịa chuyện, nhưng kết quả này. . . mặt tôi cũng cảm thấy đau hộ cô ta."

. . .

Lời nói dối bị vạch trần, đủ loại tin đồn ập đến khiến An Nhiễm phát điên, buộc cô ta phải liên tục lùi lại phía sau, cuối cùng không chịu được nữa thì che mặt chạy ra ngoài.

Khoảnh khắc quay người lại, khuôn mặt An Nhiễm đầy vẻ dữ tợn.

An Nhiên, lại là mày.

Tại sao mày luôn xuất hiện cướp hết mọi thứ của tao!

Cô ta cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng lại không hề biết rằng sự thay đổi này đã lọt vào một đôi mắt âm thầm ẩn nấp trong đám đông.

"Lại phát hiện được mầm mống tốt."

"An Nhiên, cuối cùng thì em cũng đến."

An Nguyên cười vui vẻ đi đến chỗ em gái.

Anh vốn dĩ muốn ôm An Nhiên nhưng lại bị Phó Ti Thận đưa tay chặn lại: "Anh chú ý chút, chưa nghe nam nữ thụ thụ bất thân à?"

An Nguyên đen mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là anh trai ruột của An Nhiên."

"Anh ruột thì không phải là đàn ông chắc? Tôi còn là chồng cô ấy đấy! A. . . Vợ nhẹ chút."

Hậu quả là phần thịt mềm bên hông gặp nạn.

"Ai là vợ anh, còn gọi bậy nữa có tin em khâu miệng anh lại không."

Phó Ti Thạn đau đến mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn phải cố nhịn không để mình phát ra tiếng kêu đau.

Ở đây có nhiều người lắm đấy, vợ à, em muốn giáo dụ.c tình cảm với anh thì có thể đợi đến lúc về nhà rồi chơi vẫn không muộn?

"Sao tôi thấy vẻ mặt cậu như đang ăn khổ vậy nhỉ."

An Nguyên nhìn dáng vẻ vừa đau vừa mừng của bạn, nhỏ giọng chế nhạo.

"Đây gọi là tình yêu đó. Cẩu độc thân từ trong trứng như anh sao mà hiểu được."

An Nguyên: "? ? ?"

Ăn đòn là đáng đời. Vợ cậu còn là em gái tôi đấy, à không, em tôi còn chưa phải vợ cậu!

An Nguyên đột nhiên nghĩ thông suốt hẳn ra, lập tức kéo An Nhiên đến bên cạnh mình. Phó Ti Thận không phục muốn ra tay giành lại người yêu lại bị đẩy ra không chút lưu tình.

"Bây giờ cậu với An Nhiên không có quan hệ gì hết, đừng có mà động tay động chân."

Phó Ti Thận: ". . ."

Chết tiệt thật. Sao anh lại có thể quên mất hiện tại mình chỉ là một người đàn ông không danh không phận chứ.

Mặc kệ Phó Ti Thận đang hối hận tại sao không nhanh chân theo đuổi được người ta. Bây giờ anh chỉ có thể  trơ mắt nhìn An Nguyên quang minh chính đại kéo An Nhiên đi mất.

Với lí do rất đẹp: Giới thiệu cô với mọi người.

Người xưa có câu nói rất hay: phong thủy luân phiên. Bây giờ quả báo tới hơi nhanh thì phải.

Cảm nhận được ánh mắt ai đó ở sau lưng đang nhìn, An Nhiên ngoảnh đầu lại cho Phó Ti Thận một ánh mắt.

Em nhân cơ hội này tìm người, anh tùy cơ ứng biến đi.

Phó Ti Thận đáp lại bằng ánh mắt Tuân lệnh.

-------------- Hết Chương 72-------------------

15/07/2022


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.